Cô lang thang vô định.

Làn gió đêm se lạnh như dịu dàng mơn trớn trên gương mặt.

Không khí ẩm ướt, tươi mới sau cơn mưa thoảng mùi hoa sơn chi thơm ngát, xoa dịu phần nào sự cáu gắt trong lòng Điêu Thư Chân.

Cảm xúc thâm tâm dâng tràn.

Giữa nỗi tuyệt vọng đen đặc không nhìn đến ánh mặt trời, yêu thú bực dọc gầm rú lao qua, để lại một vệt bùn cháy sém rộng lớn.

Tấm màn sân khấu đen sắc không che nổi đám xúc tu đau khổ.

Lí trí vắng mặt, những cảm xúc chôn sâu kia ồ ạt ngoi đầu.

Yêu ma quỷ quái, nghênh ngang kéo qua.

Cô như kiệt sức, ngã ngồi trên băng ghế gỗ bên cạnh.

Cô không biết giờ là mấy giờ, hẳn đã khá khuya.

Cửa hàng tiện lợi gần đó đã đóng cửa tắt đèn, mà quảng trường vốn náo nhiệt giờ trống rỗng, chỉ còn mỗi cô.

Bức họa này thoạt trông khá thê lương.

Trên quảng trường trống trải, thênh thang, cô gái với vẻ mặt u ám ngồi gục trên băng ghế, một mình một người.

Cô vùi mặt vào đầu gối, chẳng rõ có phải đang khóc hay không.

Thi thoảng có chiếc xe lướt qua chiếu đèn vào, cô trông tựa một cái bóng suy sụp, co rụt nơi đó, như đã chết.

Một cái bóng khác đứng trước mặt, chống cằm, cúi đầu nhìn cô.

Làn hương hoa hồng thơm ngát bủa vây, khơi dậy thứ gần như là bản năng của Điêu Thư Chân.

Nhưng cô chẳng khác nào một con búp bê đã hỏng, hệ thần kinh cận kề sụp đổ ra lệnh tiếp cận đối phương, bộ phận khác khẽ nâng lên nhưng cuối cùng lại chẳng nhúc nhích nổi vì không có điện năng.

“Sao sau đó không liên hệ em?” Giọng nói chuẩn mỹ nhân của cô nàng hương hoa hồng vang lên, truyền đạt một sự quyến rũ không lời, “Hôm nay trông chị khác thường lắm nhé, cần em an ủi không?”

Đoạn, cô ta ngồi xuống bên cạnh Điêu Thư Chân, mà Điêu Thư Chân cũng nhích nhẹ người, chừa cho đối phương một chỗ rộng rãi hơn.

Bờ môi khô khốc của Điêu Thư Chân giật giật như muốn nặn ra một nụ cười mỉm, song lại thất bại.

Cô vùi mặt vào đầu gối, không muốn để đối phương thấy mình rưng rưng nước mắt.

Cô nàng kia đứng dậy, vòng ra đằng sau, ôm lấy Điêu Thư Chân.

Hương hoa hồng nồng nàn xua tan tiếng thét vang vọng trong đầu, Điêu Thư Chân như bước giữa biển hoa rải đầy cánh hồng mềm mại, bầu trời trút xuống cơn mưa hoa lả tả cánh đậm, cánh nhạt.

Có con bướm đậu trên đầu ngón tay cô, khẽ khàng vỗ cánh.

Cảnh trong mơ này tươi đẹp hoa mỹ mà hư vô mờ mịt.

Thần kinh đang căng chặt của Điêu Thư Chân lập tức thả lỏng.

Hiện trường vụ án tàn nhẫn, máu me cùng đôi mắt u buồn của Lâm Y Y không còn hiện hữu trước mắt như cưỡng ép cô phải nhìn vào nữa.

“Cảm ơn em.” Điêu Thư Chân cảm thấy cái ôm không lẫn chút nào nhục dục này dường như đã kéo dài suốt mấy thế kỉ.

Đến khi tách ra, những lời thì thầm dai dẳng, những tiếng thét cuồng loạn, thứ nguyền rủa không ngừng đẩy cô đi hướng cái chết, tất cả dần tàn đi trong mùi hương hoa hồng.

Những thanh âm tra tấn Điêu Thư Chân trở nên khẽ khàng hơn, lí trí cũng tìm được một chỗ trống để len lỏi đặt chân.

Cô mở mắt, đôi con ngươi màu hổ phách kia lại khôi phục phần nào ánh sáng sắc bén thường ngày.

Cô nàng hoa hồng nhếch môi, màu son sáng bóng vô cùng bắt mắt.

Cô ta mỉm cười nhìn Điêu Thư Chân, nói với vẻ hài hước:

“Sao? Tâm trạng hôm nay tệ lắm à?”

“Ừm, dạo này tiếp xúc vài việc khiến chị nhớ đến mấy chuyện không được thoải mái lắm trong quá khứ, khơi dậy cảm xúc khá là tiêu cực.

Cơ mà giờ đã không sao rồi.” Điêu Thư Chân đan tay đặt sau gáy, mắt thẫn thờ nhìn lên không trung, “Em nói xem, nếu cha mẹ không yêu thương con mình thì tại sao lại đưa chúng đến thế giới lạnh lẽo, dơ bẩn này để chịu khổ chứ?”

“Hừm, nguyên nhân thì nhiều lắm.” Cô nàng kia nói, “Ví dụ như muốn nối dõi tông đường này, quên tránh thai này, muốn một đứa con để nuôi mình lúc về già này, hoặc là cảm thấy người ta ai cũng có, mình cũng phải có một đứa chẳng hạn.”

Cô nàng véo mặt Điêu Thư Chân.

Vì cơn đau mà ánh mắt Điêu Thư Chân lại trở nên rõ ràng.

“Đừng để tâm vào chuyện vặt vãnh thế.

Chúng ta cứ cảm thấy con người sẽ làm chuyện có lợi nhất cho mình, nhưng tâm lý học và xã hội học lại nói cho ta biết, loài người vốn không phải như thế.”

“Cái gì mà trẻ con đều là thiên thần, vì tình yêu nên mới đến nhân gian, toàn mấy lời nhảm nhí.” Cô nàng cười khẽ, “Lí do của đại đa số mọi người chính là: Tôi muốn đẻ thì đẻ thôi, nghĩ nhiều thế làm gì.

Thế nên, con người buồn cười lắm.

Nếu chị tin mấy lời hoa mỹ mà họ nói ra thì chỉ có tự tìm phiền não thôi.”

Điêu Thư Chân mím môi, hai má phùng lên, rất giống một chú sóc con miệng nhét đầy hạt dưa.

“Dù sao chị cũng sẽ không vô trách nhiệm như vậy.” Cô nói với vẻ không phục, “Những kẻ vô trách nhiệm ấy gây ra cho xã hội biết bao nhiêu là phiền phức.”

“Vậy nên mới nói chị là bạn nhỏ.” Cô nàng gõ nhẹ lên trán Điêu Thư Chân, “Muộn thế rồi mà bạn nhỏ còn bỏ nhà trốn đi, là vì cãi nhau với người nhà à?”

Điêu Thư Chân phất phất tay, trên mặt thoáng một nét xấu hổ mất tự nhiên.

Cô làu bàu: “Đã nói chỉ là bạn thôi.”

Đoạn, cô phồng má… Điêu Thư Chân bình thường rất cứng rắn, không phải kiểu ngạo mạn, vênh váo mà là một phong thái như nước lặng thấm sâu, uyên bác ẩn giấu.

Nhưng đêm nay, bị cô nàng tình cờ gặp gỡ xem như trẻ con, thế mà cô chẳng những không thấy phật lòng mà tự dưng còn có cảm giác được an ủi.

“Nếu chỉ là bạn thì tại sao hôm đó lúc em hôn, chị lại tránh đi?” Cô nàng cười nói, “Hầy, chị đừng nói mình là thỏ con lương thiện.

Thật ra chị cũng như em, trong phương diện tình cảm, đều là…”

“… kẻ tái phạm.” Cô ta kề sát vào tai Điêu Thư Chân, nói một cách ái muội.

Hiếm khi Điêu Thư Chân cảm thấy lúng túng.

Theo bản năng, cô tránh đi ngọn nguồn nguy hiểm, giữ khoảng cách với chị gái hoa hồng.

Cô nàng kia vươn ngón tay trắng nõn, lắc lư trước mặt Điêu Thư Chân: “Thôi được rồi, không đùa nữa.

Giữa hai người xảy ra chuyện gì à?”

Có một số chuyện nếu nói với người thân quen thì cực kì khó, nhưng lại có thể thẳng thắn giãi bày cùng người xa lạ.

“Chị cảm thấy… rất khó để hiểu được người bạn này.” Điêu Thư Chân sắp xếp câu chữ một lúc, “Không phải khoe chứ chị thường đọc được tâm tư người khác.

Từ biểu cảm, cử chỉ và giọng điệu, chị có thể đoán được tám chín phần mười tâm tư, suy nghĩ của họ.”

“Nhưng chị lại không hiểu được người bạn cùng nhà này.” Điêu Thư Chân gãi gãi đầu, lọn tóc chỉa nhếch lên trời, “Không phải nói hành vi của em ấy không hợp logic hay vô cớ gây rối, kiếm chuyện gì, chính vì quá mức lí trí và chuẩn xác, hệt như đối mặt với cái màn hình máy tính, thứ gì cũng được hiển thị rõ ràng, rành mạch trên đó, nhìn là thấy hết.

Nhưng nếu em hỏi chị tâm trạng của máy tính thế nào, chắc chị điên mất.”

“Tại sao phải hiểu tâm tư của người nọ cho bằng được làm gì?” Cô nàng hỏi ngược lại.

“Bởi vì…” Điêu Thư Chân bị hỏi cứng họng, “Không hiểu được tâm tư của em ấy thì làm sao chị xây dựng mối quan hệ tốt đẹp?”

Cô nàng kia lập tức phì cười.

Cô ta điểm nhẹ lên trán Điêu Thư Chân, cười nói: “Vậy mới nói chị chỉ là bạn nhỏ thôi.”

“Gì cơ?” Điêu Thư Chân ngơ ngác, má hơi nóng.

“Đúng là ngoài cuộc tỉnh táo, trong cuộc u mê mà.” Cô nàng nói, “Tạm bỏ qua mối quan hệ cắt không được mà gỡ cũng không xong giữa hai người mà chị nói.

Nếu có một người xa lạ phát hiện đã hai ngày một đêm chị không ăn cơm nên làm đồ ăn cho chị thì chị cảm thấy người đó thế nào?”

“Người đó là người siêu tốt bụng rồi.” Điêu Thư Chân đáp.

“Vậy nếu chị có một người bạn, giữa hai người nảy sinh mâu thuẫn, trong tình huống cả hai bên đều không cố ý, người nọ bị thương.

Bất luận xuất phát từ nguyên nhân gì, kết quả là cô ấy thông cảm cho tâm trạng chị không tốt, âm thầm tự xử lí vết thương chứ không hề trách móc…”

“Gượm đã, sao chị biết trong lòng người đó không chửi thầm ‘Điêu Thư Chân là cái đồ xấu xa khốn kiếp nhất trên đời’ này kia?” Điêu Thư Chân xen mồm.

“Cưng à, chị phải đi hỏi chứ.”

“Nhưng người khác chị chỉ cần nhìn qua một cái là biết rồi.”

“Thả lỏng chút, cưng à, thả lỏng một chút.

Ở bên cạnh người yêu thương thì không cần đến lí trí mạnh mẽ, sức quan sát nhạy bén cùng mớ kiến thức tâm lý học chuyên nghiệp của chị đâu.

Vốn chị không cần phải đấu trí đấu dũng với cô ấy, không cần trăm phương ngàn kế suy đoán xem tâm tư, tình cảm của cô ấy là gì.”

“Chị không cần trang bị tận răng như thế…” Cô nàng cười nói, “Mặc giáp đương nhiên có thể phòng ngừa vạn tiễn xuyên tâm, nhưng chị cũng chẳng thể cảm nhận được nhiệt độ của người yêu.

Nào, thả lỏng một chút, gỡ khôi giáp xuống.”

Gần như là bản năng, Điêu Thư Chân cảm nhận được một ánh nhìn rét lạnh với lực xuyên thấu rất mạnh, cực kì quen thuộc.

Ánh mắt kia như muốn đâm xuyên qua người cô.

Cô chợt ngồi thẳng dậy, thu bàn tay đang đặt trên eo chị gái hoa hồng lại, trông hết sức nghiêm chỉnh.

Cô nàng kia cũng thẳng lưng, nhích ra xa Điêu Thư Chân ít nhất nửa mét.

“Đi đi, ấy nhà chị đến tìm chị kìa.” Cô nàng trêu, “Khen ngợi và xin lỗi là sở trường của chị mà.

Không nữa thì ván giặt đồ hay roi da gì cũng được, sầu riêng có hơi ác quá.”

“Chỉ là bạn thôi…” Điêu Thư Chân đỏ mặt đỏ tai, lên tiếng giải thích lần thứ ba.

Cô nàng kia đứng dậy, chỉnh váy một chút rồi nở nụ cười với đôi môi đỏ mọng: “Chính chủ đến rồi, em không chơi với chị nữa.

Chúng ta sẽ còn gặp lại.”

Đoạn, cô ta ngoắc ngón tay, nháy mắt rồi hôn nhẹ lên lòng bàn tay, thổi vào Điêu Thư Chân một hơi, sau đó thoắt biến mất vào cuối góc đường trước khi Tống Ngọc Thành đến.

Điêu Thư Chân chớp chớp mắt: Chị gái, chị như thế là chơi không đẹp!

“Đó là cô nàng chị gặp ở nhà hàng hôm trước.

Sau lần đó, tụi chị không gặp nhau nữa, nào ngờ hôm nay lại chạm mặt ở đây.

Tụi chị chỉ tâm sự mấy chuyện giữa bạn bè với nhau thôi.” Điêu Thư Chân nói một lèo, khai hết toàn bộ thời gian, địa điểm, tính chất vụ việc.

Thẳng thắn được khoan hồng.

Giọng cô thoáng một chút mềm yếu, như đang cầu khoan dung, lại như lo lắng, bất an vì những gì có thể xảy ra tiếp sau đó.

Tống Ngọc Thành chỉ “Ừm” một tiếng.

Theo bản năng, Điêu Thư Chân lại quan sát sắc mặt Tống Ngọc Thành, song chỉ thấy được gương mặt thanh thoát, tươi đẹp như bạch ngọc của cô nàng, không nhìn ra đang vui hay giận.

Khi ở cùng người yêu chị, không cần phải dè dặt quan sát sắc mặt người ấy, không cần phải trăm phương ngàn kế mưu cầu sự yêu thích của đối phương, không cần phải suy đoán tâm tư họ.

Chị cứ hỏi thẳng là được rồi.

Cô cười cười, tiến lên kéo tay Tống Ngọc Thành.

“Chị sai rồi, giận chị hở?”

“Không có.

Sợ chị ở ngoài không an toàn.”

“Có phải trước kia em thường hay giận chị không?”

“Chưa bao giờ.”

“Tay còn đau không?”

“Không.”

“Tại sao lại nấu cháo* cho chị vậy?”

*Cê chương trước là canh qua đây thành cháo luôn r:)

“Sợ chị đói chết.”

“Sao tốt với chị thế? Nói mau, động cơ của em là gì?”

“…”

“Nói đi, nói đi.”

Làn gió cuối xuân thổi tan đám mây mù xám xịt, để lộ ánh trăng bị che khuất đằng sau.

Vầng trăng nhẹ nhàng tưới xuống, bàng bạc len lỏi giữa các bóng cây.

Thành phố ô nhiễm ánh sáng nghiêm trọng, song hiếm thấy làm sao mà hôm nay lại nhìn được mấy ngôi sao nhấp nháy, treo nơi chân trời.

Chúng chớp mắt nhìn hai cô gái xinh đẹp nắm tay nhau trên mặt đất.

Một người bước đi nhún nhảy, hoạt bát nhanh nhẹn; một người đi thật ngay ngắn, thong thả ung dung.

Tiết tấu và phong cách của hai người khác hẳn nhau, song lại có gì đó hài hòa đến lạ.

Các cô sóng vai đi cùng nhau, ngôi sao chúc phúc, lặng lẽ mỉm cười.

Hoa hải đồng trắng nở đầy trên cây, tỏa ra mùi hương thơm ngào ngạt.

Trên cây có chú dế đang ngân nga, ca ngợi đêm xuân thoạt trông bình thường nhưng thực chất lại rất lạ thường này.

Trước mặt người yêu bạn thì không cần phải chăm chăm quan sát sắc mặt người ấy, không cần dè dặt suy đoán tâm tư, không cần gắng sức níu giữ mối quan hệ, sợ chỉ một thoáng mưa gió cũng sẽ giết chết chồi non của đóa hoa kiều diễm.

Yêu là gốc đại thụ, đủ để che mưa chắn gió cho người dãi gió dầm mưa..