Điêu Thư Chân bước đến bãi đỗ xe, thắt chặt dây an toàn rồi nổ máy.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện từ phía bên.

Điêu Thư Chân phanh gấp, lòng bàn tay mướt mồ hôi lạnh.

Là Tống Ngọc Thành.

Em kéo cửa xe, bước một bước dài ngồi thẳng vào ghế phụ rồi thắt dây an toàn.

Động tác trôi chảy tự nhiên, liền mạch lưu loát.

“Sao em lại đến đây?” Điêu Thư Chân quệt mồ hôi trên trán, “Công việc bên bộ phận Pháp y xong rồi à?”

“Cơ bản là không có chuyện gì.” Cô lạnh mặt, không nói một lời.

“Ầy, thì tại chị Thanh trong văn phòng đột nhiên nhắc đến chuyện nữ sinh Lâm Y Y trong lớp Triệu Quốc Hoa tự sát.” Điêu Thư Chân gãi đầu, tự dưng cảm thấy chột dạ, “Công cuộc điều tra vụ án lại không có tiến triển gì, chị đọc đống tài liệu kia mà phiền lòng, thế nên mới định đi xem thử xem có phát hiện được gì không.”

“Nếu đã là cộng sự thì phải đi cùng nhau chứ.” Tống Ngọc Thành nhẹ giọng nói.

“Em nói gì?” Điêu Thư Chân mở cửa sổ.

Cơn gió bên ngoài gào thét ập vào, thổi tan câu nói nhẹ hẫng của Tống Ngọc Thành vừa nãy.

Tống Ngọc Thành không đáp.

Sương mù tan đi, ánh mặt trời trút xuống.

Điêu Thư Chân nhấn ga, cơn gió mát trong lành phả vào mặt, trên đầu là một khoảng trời trong xanh như tẩy.

Căn nhà mà gia đình Lâm Y Y thuê nằm trong khu phố cũ của thành phố C.

Giá nhà ngày một leo thang, những căn hộ ở đây dần trở thành tấc đất tấc vàng.

Nhưng vì cách quy hoạch năm xưa mà những tòa nhà chung cư tại đây được thiết kế quá chen chúc, đầu đuôi nối liền nhau, rất nhiều lúc không được nắng chiếu tới nên cứ phảng phất một mùi ẩm mốc.

Khu phố cũ không có bố trí chỗ đỗ xe.

Mấy chiếc ô tô miễn cưỡng nhét vào xó xỉnh, cảnh tượng trông vừa bẩn thỉu vừa lộn xộn.

Điêu Thư Chân quay kính chiếu hậu, miễn cưỡng dừng lại ngay cuối ngõ.

Tống Ngọc Thành mở cửa, trầy trật lách ra ngoài qua khe cửa hẹp.

“Quá trời quá đất.” Điêu Thư Chân nghiêng người chen ra, cười nói, “Cũng may hai đứa mình đủ thon thả.

Ai mà hơi béo thì kiểu gì cũng phải kẹt bên trong.”

Mắt Tống Ngọc Thành thoáng hiện ý cười.

Hai người một trước một sau quẹo hẻm, đi sâu vào trong.

Lớp sơn trên cánh cửa sắt bong ra từng mảng, loang lổ rỉ sét.

Chữ viết trên biển số nhà đã rất mờ, không đọc được.

Điêu Thư Chân căn cứ vào vị trí hai bên cạnh mà đoán nơi này chính là nhà số 103 các cô muốn tìm.

Điêu Thư Chân gõ cửa.

Nửa phút sau, một đôi mắt đục ngầu xuất hiện đằng sau lớp cửa.

Đó là một người đàn ông trung niên có gương mặt dài bóng dầu.

Anh ta nhìn hai người đứng bên ngoài đầy vẻ cảnh giác.

“Chào anh, anh là bố của Lâm Y Y đúng không? Chúng tôi là cảnh sát thuộc Cục Cảnh sát thành phố C.

Về chuyện của Lâm Y Y, có mấy vấn đề chúng tôi phải…”

“Đừng có kiếm tôi.” Người đàn ông quát, giọng điệu gay gắt, toan sập cửa.

Điêu Thư Chân nghiêng người chen vào, chặn cứng cánh cửa.

“Rồi, rồi, rồi.” Thấy đóng cửa không xong, người đàn ông trung niên khoanh tay trước ngực, nói với thái độ thù địch, “Mấy người muốn hỏi thì hỏi nhanh lên, đừng đánh thức vợ tôi.”

Miệng lại không ngừng làu bàu: “Xui xẻo, xui xẻo.

Chuyện con gái tôi đã giải quyết với các người xong từ đời nào rồi, còn gì mà hỏi nữa.”

Dưới ánh nhìn lạnh nhạt mà chăm chú như đang giải phẫu tử thi của Tống Ngọc Thành, cuối cùng người đàn ông cũng chịu để hai người các cô vào.

Anh ta mất kiên nhẫn nói: “Tôi nói hai người hỏi cho xong rồi đi nhanh đi.

Vợ tôi trầy trật lắm mới có bầu được, giờ đang ngủ trưa, mấy người đừng có làm ồn ảnh hưởng đến cô ấy.”

Điêu Thư Chân đảo một vòng quanh căn hộ, gần như không thấy dấu vết của Lâm Y Y trong cái nhà này.

Trên tường đã không còn ảnh chụp, lớp keo dán sót lại bám đầy tro bụi.

Phòng ngủ của Lâm Y Y trống rỗng, trong tủ chất đầy quần áo và đồ dùng bé trai.

Trên bàn là một loạt các món xe đồ chơi, mô hình máy bay, thậm chí còn có trực thăng điều khiển từ xa và người máy Gundam.

Cái gia đình không mấy gì khá giả, phải thuê nhà của người ta để ở này đã dọn hết một nửa đồ chơi ở cửa hàng về đây.

Trên gương mặt người cha, niềm vui khi con trai sắp đến đã lấp kín từng nếp nhăn, không còn chỗ nào để nỗi đau buồn vì mất đi con gái nấn ná.

Nhỏ nhoi đến thế, cũng mịt mờ đến thế.

Sự máu lạnh, bạc bẽo giữa người thân với nhau, người ngoài là Điêu Thư Chân không cách nào nhúng tay.

Lửa giận lập tức bốc lên từ đáy lòng.

Điêu Thư Chân nhìn tờ kết quả siêu âm đặt trên bàn, đột nhiên cảm thấy dạ dày cuộn trào, ngực uất nghẹn một cơn phẫn nộ, căm hờn.

Thấy ánh mắt Điêu Thư Chân nhìn tờ kết quả, người đàn ông trung niên lập tức bước vội đến, cầm nó lên, cẩn thận cất vào lòng.

Trên gương mặt tối tăm của người đàn ông trung niên thoáng một nét cười.

Anh ta toét miệng, lộ ra một hàng răng hỏng: “Lần này là hai đứa con trai song sinh đấy.

Mấy bệnh viện kia không cho làm, phải đi nhờ người quen, khó khăn lắm mới có được.

Không uổng mấy chục vạn đồng của tôi đi thụ tinh ống nghiệm.”

Điêu Thư Chân lạnh lùng quan sát anh ta, hai má bạnh ra một cách đáng sợ, rất muốn cho bản mặt toan tính, bóng dầu kia một đấm.

Cô hít sâu mấy hơi, gắng dằn cơn giận của mình xuống.

“Hôm nay chúng tôi đến là vì Triệu Quốc Hoa, giáo viên cũ* của Lâm Y Y.

Anh ta chết rồi.” Điêu Thư Chân lạnh nhạt nói, “Chúng tôi cần tìm hiểu lại về chuyện của con gái anh.”

*Chỗ này nguyên văn là giáo viên Toán cũ, cơ mà mấy chương trước mới nói là dạy Văn ==”.

“À, chết rồi hả.” Người đàn ông trung niên nói với vẻ lười nhác, thờ ơ, “Hình như Y Y có một ông thầy như thế thật, còn dạy kèm cho nó nữa thì phải.”

“Anh ta bị giết.” Điêu Thư Chân nhìn chăm chú vào mắt người đàn ông, nói.

“Ê tôi bảo này, hai người hoài nghi tôi đấy hả? Tôi nói cho mấy người biết, đừng có oan uổng người tốt nha.” Người đàn ông lập tức lớn tiếng đáp lại.

Anh ta liếc vào phòng ngủ, sau đó lại cố tình ghìm giọng xuống: “Con gái tôi tự sát trong trường thật, nhưng vốn nó đã có bệnh sẵn, ai biết sẽ tự sát lúc nào.”

“Với cả, trường học đã bồi thường cho bọn tôi một khoản rồi, tôi giết thầy Triệu làm gì? Liên lụy bản thân vì một đứa con gái bị bệnh, đâu có đáng.” Người đàn ông trung niên giơ chân bắt tréo, ngoảnh mặt đi.

“Ồ?” Điêu Thư Chân nhìn chằm chằm anh ta, từ tốn hỏi, “Vậy anh có biết Triệu Quốc Hoa đã từng mượn cớ dạy kèm để xâm hại con gái anh không?”

Đôi mắt đục ngầu của gã đàn ông trung niên trợn trừng.

Mấy giây sau, anh ta khạc ra một cục đàm từ cổ họng, phun lên hành lang như đạn bắn.

Các thớ cơ trên mặt không hề nhúc nhích, vẫn là cái vẻ dửng dưng ấy.

“Chậc, chết cũng chết rồi, còn gì để mà nói nữa.” Người đàn ông trung niên lạnh giọng nói, “Làm người ấy, thì phải biết nhìn về phía trước.

Con nhỏ đó dan díu với chính thầy của mình, làm tôi mất hết mặt mũi.

Cung phụng cho ăn uống no nê, còn bị cái gì mà trầm cảm, đúng là xui con mẹ nó xẻo.

Thôi, chết rồi thì không nói nữa.

Tôi có hai đứa con trai, ngày lành còn ở đằng sau kia kìa.”

Điêu Thư Chân mím môi thật chặt, gân xanh trên thái dương gồ lên, mắt đỏ bừng, long sòng sọc.

Cô siết nắm tay, dòng máu phẫn nộ thiêu đốt trong huyết quản như dung nham hừng hực sôi trào.

Tống Ngọc Thành vội chặn trước mặt cô.

“Hai đứa con trai lận đấy.

Cuộc đời anh đây giờ tươi sáng hơn nhiều.” Người đàn ông trung niên nói, “Còn chuyện của Lâm Y Y là thế nào…”

Đoạn, anh ta trợn mắt, trên mặt là lớp dầu bóng nhẫy hờ hững tích tụ: “Dù sao nó chết rồi, cũng giải quyết xong xuôi với bên trường học.

Chuyện này ấy, cho qua thôi.”

Điêu Thư Chân lập tức quay người bỏ đi.

Vạt áo khoác vướng vào chiếc ghế bên cạnh bàn ăn kêu xoảng một tiếng.

Cô vẫn nhanh bước rời khỏi, chẳng hề quay lại.

Trong phòng ngủ vang lên một giọng phụ nữ yếu ớt: “Ai đó?”

Tống Ngọc Thành muốn bước qua, song gã đàn ông trung niên đã chặn ngay cửa, nhìn cô đầy cảnh giác như thú hoang đang bảo vệ lãnh thổ.

“Để cô ấy vào đi.” Giọng người phụ nữ nghe mỏi mệt, thều thào như tỳ khí hư, “Là chuyện của Y Y à?”

“Con trai quý giá của bọn tôi quan trọng lắm.

Con gái chết rồi, cứ hỏi tới hỏi lui mãi cũng có được gì đâu.” Người đàn ông không chịu, cả người căng cứng hệt một cán cung, “Cô đừng ỷ mình là cảnh sát thì làm xằng làm bậy đấy nhé.”

“Tôi chỉ hỏi một câu thôi.” Tống Ngọc Thành cũng không chịu thoái nhượng, mắt vẫn nhìn chăm chú vào người đàn ông.

Đôi mắt đen láy, lạnh băng như chiếc hồ sâu có thể nuốt chửng mọi tia sáng kia hờ hững nhìn người trước mặt hệt đang nhìn đám phù du có vòng đời chóng vánh, nhìn những con kiến nhỏ nhoi chẳng đáng nhắc, hay nhìn tử thi nằm trên bàn giải phẫu.

Ánh mắt đâm vào người không một chút nhiệt độ ấy là thứ được tôi luyện ra nhờ biển máu, núi thây, nhờ quanh năm suốt tháng quan sát cặn kẽ thi thể.

Gã đàn ông rùng mình một cái.

Đang là tháng Tư nhưng lưng anh ta đã ứa ra một lớp mồ hôi mỏng, vội tránh đi theo bản năng.

Đó là một phụ nữ xanh xao, ốm yếu, vừa nhìn qua thì thứ khiến người ta chú ý nhất chính là cái bụng to tướng, có thể nhìn đến những mạch máu xanh tím dưới da.

Máu ngấm ngầm đông đặc lại, như thể thở ra hơi nào là ít đi hơi đó.

Trong phòng tù túng, không thoáng gió, oi bức lạ thường.

Gò má và mắt cá chân người phụ nữ sưng vù, ấn để lại vết lõm rất lâu không biến mất.

Tống Ngọc Thành sờ đến động mạch quay của đối phương, dừng lại vài giây, nét mặt hơi biến đổi.

Sau đó, cô buông tay người phụ nữ ra, đắp thảm lại đàng hoàng.

“Một năm trước, Y Y tự sát trong trường, lúc đó là một giáo viên họ Trần phát hiện trước tiên.

Sau khi được trường báo cho biết, chúng tôi đến mang di vật của Y Y về.” Người phụ nữ vẫy tay với Tống Ngọc Thành, ý gọi cô kề sát vào.

Tống Ngọc Thành đưa tai sang, người nọ nhẹ giọng nói: “Dưới giường tôi có quyển nhật kí của Y Y.”.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========

1.

Cùng Ba Ba Xuyên Ngược Văn Phá Án

2.

Tôi Bị Hai Kẻ Biến Thái Cùng Theo Dõi

3.

Chiều Hư

4.

Hệ Thống Nghịch Tập Của Nữ Phụ

=====================================

Tống Ngọc Thành thoáng kinh ngạc, sau đó nghe hiệu lấy món đồ ra, cất vào túi.

Người phụ nữ siết chặt tay Tống Ngọc Thành, mắt loé lên ánh lệ rồi biến mất ngay: “Chồng tôi một lòng muốn đứa con trai, không quan tâm gì đến sống chết của Y Y.

Tiếc rằng tôi chỉ là một phụ nữ chân yếu tay mềm, không làm được gì cho Y Y…”

Tống Ngọc Thành đã hiểu ý ngoài lời của đối phương.

Cô nói: “Chúng tôi sẽ tìm ra được chân tướng.”

Nước mắt rưng rưng trong mắt người phụ nữ rồi chậm rãi lăn dài theo khóe mi.

Cô ta vội lau đi, nằm xuống lại.

Gã đàn ông vẫn đứng ngoài cửa, nhìn cô với vẻ nghi ngờ.

Tống Ngọc Thành bình tĩnh nói: “Tôi đề nghị anh đưa chị ấy đến bệnh viện.

Có thể vợ anh đang bị bệnh tim rất nặng.

Đừng nói là sinh con ra an toàn, có thể chỉ chừng một hai tháng nữa thôi chị ấy sẽ chết vì suy tim, cả mẹ lẫn con đều không giữ được.”

Sắc mặt người đàn ông trung niên trở nên vặn vẹo, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau ken két, kinh ngạc xen lẫn tức giận.

Tống Ngọc Thành lại chẳng nhìn anh ta thêm lần nào nữa, chỉ lặng lẽ rời đi..