Vào lúc Lục Nghiễm đang trên đường tới trại giam nữ, Tiết Bồng cũng đang vừa sắp xếp di vật của Trần Lăng trong phòng thực nghiệm vừa suy nghĩ tình tiết vụ án.

Có vụ án trông có vẻ tàn bạo nhưng bắt tay vào phá án mới thấy lại khá là “đơn giản”, bởi vì trong nhiều tình huống thì việc kích động gây án luôn sẽ thiếu sót trong suy nghĩ, nhiều yếu tố do manh động đột thì luôn sẽ để lại manh mối trong lúc hung thủ hoảng loạn, sau đó có muốn cứu vãn thì chỉ có nước là tiêu huỷ xác xoá dấu vết, xử lý gọn ghẽ luôn cả hiện trường vụ án.

Thế nhưng nếu muốn hoàn toàn xử lý được sạch sẽ thì gần như là không thể nào, dù có bày biện sửa sang lại phòng ốc thì cũng đều chưa chắc có thể tiêu huỷ chứng cứ được một trăm phần trăm.

Có vụ án trông có vẻ “nhẹ nhàng” nhưng sau khi điều tra lại phát hiện được khó khăn mịt mù quanh co bên trong, hơn nữa cứ như bóng sẻ ngược ấy, khó khăn lắm mới tìm được manh mối, muốn được thế tìm hiểu tận gốc rễ nhưng quá trình thực hiện lại càng lúc càng gian nan, dính dáng tới hết lớp ẩn tình này đến lớp ẩn tình khác.

Vụ án này rõ là không giống với những vụ án tự sát hay giết người ngụy trang thành tự sát khác, tự sát thường đều rất đơn giản trực tiếp, không nhất thiết phải bố trí quá nhiều bước, trừ khi là mưu sát ngụy trang thành tự sát mới thêm thắt không cần thiết làm phức tạp hoá một câu chuyện đơn giản khắc nghiệt.

Tiết Bồng dọn dẹp được một nửa lại nhìn thấy chai nước hồ kia.

Cô khựng tay lại, giơ chai nước khoáng lên cao, rọi đèn quan sát vi sinh vật trôi bên trong.

Chai nước này rõ là đã để được mộ thời gian, cộng với nước hồ vốn chưa được xử lý nên thành chai bây giờ đã bám một lớp vi khuẩn lam mỏng.

Nếu đặt dưới ánh mặt trời, dưới tác dụng của quang hợp, mớ vi khuẩn lam này sẽ còn mọc dày thêm nhanh chóng.

Tiết Bồng quan sát rất chăm chú, cho đến khi có một người bước vào phòng thực nghiệm với bước đi rất nhẹ nhàng mà chậm rãi, thoạt đầu cô còn ngỡ đó là Phùng Mông.

Đến lúc người nọ bước tới thấp giọng cười, Tiết Bồng nghiêng đầu nhìn sang mới nhận ra đó là Quý Đông Duẫn.

Quý Đông Duẫn đến trước bàn thí nghiệm, mắt cong cong nói: “Hình như em rất quan tâm đặc biệt tới vụ án của Trần Lăng.”

Tiết Bồng đặt chai nước xuống, cô cũng không có ý định giấu giếm: “Không lẽ anh không thấy lạ sao? Một người tự sát nếu mong người khác hiểu câu chuyện của mình thì thường là sẽ để lại di thư, trong di thư phần lớn là nguyên nhân tự sát. Nhưng Trần Lăng chỉ viết có một câu, chẳng lẽ cô ấy nghĩ cảnh sát giống mấy tay săn tin hóng hớt mà đi đào cả cuộc đời cô ta lên sao?”

Dù là cảnh sát hình sự hay kỹ thuật hình sự thì cũng chỉ điều tra tất cả những gì có liên quan đến vụ án, điều tra nguyên nhân tử vong, điều tra hiện trường vụ án, điều tra động cơ phạm tội và tâm lý phạm tội, trong quá trình này sẽ dính dáng đến vài câu chuyện nhưng tuyệt đối không phải là tiểu sử nhân vật.

Quý Đông Duẫn chống hai tay bên mép bàn, nụ cười nhạt đi đôi chút: “Lúc giải phẫu thi thể anh cũng có cảm giác như thế, cứ như có một câu hỏi cứ theo suốt trong đầu, mỗi khi anh giải đáp được một câu lại xuất hiện một câu khác.”

Tiết Bồng than thở: “Thế đấy, có một chuyện em cứ không hiểu nổi, vì sao cô ta lại phải giấu một chai nước hồ?”

Quý Đông Duẫn cầm chai nước quan sát rồi nói: “Có thể là lấy từ gần nơi cô ta sinh ra hoặc là nơi từng sinh sống. Có lẽ là có ý nghĩa đặc biệt với cô ta.”

Tiết Bồng cau mày, nhìn chăm chăm vào gợn nước lăn tăn trong chai.

Quý Đông Duẫn nhìn lướt qua rồi lại cười.

Da dẻ Tiết Bồng trắng hơn những cô gái khác, ngoài nguyên do bẩm sinh ra thì có thể còn có liên quan đến cái thói thức khuya của cô.

Hiện trường vụ án thường sẽ bị người khác phát hiện vào rạng sáng hoặc đêm tối, rất ít khi xuất hiện vào ban ngày ban mặt, hơn nữa đa phần địa điểm sẽ khá khuất hoặc là trong nhà.

Khi đến hiện trường, tất cả nhân viên kỹ thuật và pháp y đều cụ bị cẩn thận, cũng chẳng có cơ hội tiếp xúc trực tiếp gì với ánh nắng, từ hiện trường đi về thì lại đâm đầu vào phòng thí nghiệm.

Tiết Bồng có da dẻ sáng trắng, mặt mũi xinh xắn mà tỷ lệ phân bố rất cân đối, vóc dáng trông khá gầy nhưng lại mang một đôi mắt sắc bén đen hun hút, thường ngày lại ít nói, cũng chưa từng có ai nhìn thấy cô mừng vui hết cỡ hay âu sầu tột độ, chỉ là cứ hễ gặp phải khúc mắc là cứ như không sống nổi vậy.

Quý Đông Duẫn nói: “Cái tính hay suy xét tới ngọn ngành của em thật sự rất hợp với ngành này. Nếu em thật sự không yên tâm về chai nước này thì tìm cơ hội tới gần nơi Trần Lăng từng sống, thu thập một ít mẫu nước hồ mang về rồi đối chiếu với nước trong chai là sẽ có đáp án thôi mà. Chứ em cứ nhìn nó chằm chằm như bây giờ cũng có làm được gì đâu?”

Tiết Bồng ngẩn người không nói gì.

Thật ra cô cũng đã thầm nghĩ đến điều này, chỉ là trước khi vụ án được phá, cô còn có vài chuyện cần phải làm, tạm thời không đi được, cũng không thể lãng phí quá nhiều thời gian đi điều tra một thứ không có liên quan trực tiếp với vụ án này.

Quý Đông Duẫn lại nói: “Tất nhiên đây là công việc bên lề, dù kết quả điều tra của em có phát hiện động trời, dù có thể tìm ra manh mối chắp vá ra được cuộc đời của Trần Lăng nhờ vào chai nước này thì vụ án cũng sẽ không xoay chuyển.”

Tiết Bồng cười, đặt chai nước sang một bên nói: “Đợi phá án xong rồi tính vậy, có khi một ngày nào đó em rảnh rỗi lại tới thu thập mẫu nước hồ đó cũng không chừng.”

Quý Đông Duẫn không trả lời, nhìn Tiết Bồng lại tiếp tục thu dọn đồ đạc, vài giây sau lại hỏi: “Phải rồi, tôi nghe bên chống ma tuý nói ban sáng em lại gửi vật chứng mới qua hả?”

Thứ Quý Đông Duẫn muốn nói đến là chiếc áo vải bông của Lục Nghiễm.

Tiết Bồng “ồ” trong miệng: “Tối hôm qua bên hình sự đưa đến, em thu thập được vài vật chứng vi lượng, lo có sơ suất nên gửi mẫu và áo sang bên đó.”

Quý Đông Duẫn hỏi nửa thật nửa chơi: “Một năm nay em cứ để tâm đến y pháp độc chất, có muốn sang giúp một tay không? Lúc ở Trường Cảnh sát, thành tích mảng thí nghiệm lý hoá của em luôn rất ổn.”

Tiết Bồng cười khẽ: “Em mà xin chuyển công tác thật là thầy sẽ truy sát em đấy.”

Quý Đông Duẫn cũng cười: “Không tới nỗi chuyển công tác, người có tài làm được nhiều nghề thôi, chỉ cần em đảm đương nổi thì làm cả hai bên, y pháp độc chất cũng vừa đang thiếu người. Tôi nghe nói bên y pháp độc chất đã nói với Trưởng khoa Phùng chuyện này rồi.”

Tiết Bồng sững người: “Nhưng mà em nghe nói là sắp điều nhân viên kỹ thuật lí hoá tới rồi mà.”

Quý Đông Duẫn: “Tôi biết, lúc phỏng vấn cũng có tôi ở đó, nhưng mà theo tôi thấy thì chuyên môn và tính cách của cô ấy đều chưa được mài luyện, ít nhất phải một, hai năm nữa.”

Vậy à…

Tiết Bồng không tiếp lời, cô cúi đầu tiếp tục thu dọn đồ đạc.

Đến lúc này cô mới hiểu được lý do vì sao Quý Đông Duẫn tới đây.

Quý Đông Duẫn nói: “Em xem thử đi, nếu sức lực có hạn thì cũng không cần cố.”

Tiết Bỗng nghĩ ngợi giây lát rồi ngẩng đầu nhìn y bảo: “Lát nữa em nói với thầy trước, để xem ý thầy sao.”

Quý Đông Duẫn lại cười: “Không vấn đề gì.”

Quý Đông Duẫn đi khỏi rồi, Tiết Bồng lại ở đó một mình trong chốc lát.

Thật ra cô cũng rung rinh trước đề nghị của Quý Đông Duẫn, nếu không có hứng thú thì một năm nay cô đã không cứ đâm đầu vào y phát độc chất rồi.

Tất cả các cảnh sát kỹ thuật hình sự đều sẽ dần dần tìm tòi ra cái mình giỏi nhất, hứng thú nhất trong quá trình phát triển sự nghiệp, ví dụ như kiểm nghiệm vết tích, kiểm nghiệm lí hoá, kiểm nghiệm văn bản, còn có kiểm nghiệm hình ảnh vân vân.

Chuyên môn chính của Tiết Bồng và Mạnh Nghiêu Viễn đều là kiểm nghiệm dấu vết nhưng Mạnh Nghiêu Viễn lại khá nhạy cảm với chữ viết, mấy năm trước còn từng học Văn tự học, giáo viên dạy kiểm nghiệm chữ viết cũng rất thích y, mỗi lần gã sang đó giúp đều sẽ được học một vài kinh nghiệm riêng.

Trong số các phân ngành này, y pháp độc chất trong kiểm nghiệm lí hoá lại là thứ thu hút Tiết Bồng nhất, y pháp độc chất lại bao gồm kiểm nghiệm chất độc và ma tuý, ngoài ra, kiểm nghiệm lí hoá còn nghiên cứu về tảo silic, côn trùng, những sinh vật nhỏ cũng có tác dụng cực kỳ quan trọng trong việc giải đáp các vụ án mạng.

Với những vụ án trước, Tiết Bồng cũng sẽ đến phụ giúp phòng thí nghiệm lí hoá nhưng đó đều là đồng nghiệp nhờ vả nhau mà thôi, bây giờ Quý Đông Duẫn lại chính miệng nói ra, bên y pháp độc chất cũng đã nói với Phùng Mông, thế này thì lại khá là chính thức, nếu mà đồng ý thì sau này cô lại phải dành ra nhiều thời gian hơn để học tập và nghiên cứu kiểm nghiệm lí hoá.

Tục ngữ nói nhiều nghề không thiệt, kỹ thuật hình sự cũng vậy, các chuyên viên kiểm nghiệm có kinh nghiệm phong phú cũng có thể là chuyên gia giám định của các phòng khoa khác, dù sao thì ngành này lúc nào cũng thiếu người, đặc biệt là cực hiếm nhân tài.

Nhân tài ở đây không chỉ cần phải có kiến thức thường thức đời sống phong phú mà còn phải kiên nhẫn chịu được cô đơn mà nghiên cứu trăm nghề, thậm chí là vạn vật. Muốn được như thế cần phải dâng hiến phần lớn thời gian cuộc đời, không để tâm đến đồng lương ít ỏi.

Nói cách khác thì nếu là người nhàn hạ sống vô lo nghĩ, không thật sự có hứng thú với nó, không cưỡng nổi sức hút của tiền tài thì thật sự không làm được.

Lấy ví dụ như là pháp y đấy, hai năm trước ở thành phố Giang từng có một vụ án pháp y ăn hối lộ.

Bởi vì pháp y truyền thống không chỉ phải khám nghiệm tử thi mà ngày thường còn phải làm giám định thương tật cho nạn nhân hoặc người tàn tật, cấp bậc phân loại giám định này rất khắt khe, cấp bậc khác nhau sẽ có liên quan trực tiếp đến sự khác nhau của tiền trợ cấp và đền bù.

Có nhiều tay pháp y đã quen cắt xén, thậm chí còn sẽ tỏ ý thẳng thừng, chỉ cần trích ra một phần tiền bồi thường cho họ là họ sẽ tăng thêm một cấp trong kết quả giám định thương tật.

May là Tiết Bồng không có vướng mắc gì về mặt này, tuy bố Tiết Ích Đông mất sớm nhưng khi còn sống không chỉ là giáo sư của Sở Nghiên cứu Vật lí Địa chất thành phố Giang mà còn để lại vài nghiên cứu độc quyền, sau khi qua đời, nhà nước cũng có trích tiền trợ cấp cho, thêm vào đó thì Trương Vân Hoa mẹ Tiết Bồng là chuyên viên nghiên cứu về thuỷ lợi, vì thế gia cảnh nhà họ Tiết luôn duy trì được ở mức khá giả.

Lớn lên trong gia cảnh như thế, Tiết Bồng từ nhỏ cũng thường được nghe nên chịu ảnh hưởng từ đó, thích tìm tòi nghiên cứu, thường ngày phần lớn thời gian đều ở lì trong toà kỹ thuật hình sự, sớm đã quen với việc mặc đồng phục hơn ba trăm ngày một năm, cũng không hứng thú với thế giới phức tạp bên ngoài, cứ hễ có thời gian cá nhân là sẽ đi học tập, xem các loại sách vở.

Mạnh Nghiêu Viễn từng nói rằng Tiết Bồng là máy kiểm nghiệm của phòng thực nghiệm, không cần cắm điện mà vẫn tự động dùng được.

Đến Phùng Mông còn than rằng với cái tính cách “một mình một cõi” như Tiết Bồng thì chưa tới năm năm là giữa cô và các chuyên viên kỹ thuật đồng trang lứa đã có thể vạch ra giới hạn triệt để về chức vụ mất rồi.

Vì thế nên nghĩ cũng biết là bên y pháp độc chất đột nhiên ngỏ ý như thế quan trọng biết bao với Tiết Bồng.

Lúc Phùng Mông vào đã thấy Tiết Bồng đứng bên bàn thí nghiệm thất thần.

Trước mặt cô là hộp di vật của Trần Lăng vừa sắp xếp xong, chỉ có mỗi chai nước kia là được lấy ra đặt bên tay.

Phùng Mông tiến tới trước, đằng hắng mấy tiếng.

Tiết Bồng lập tức như tỉnh khỏi giấc mộng: “Thầy.”

Phùng Mông liếc nhìn chai nước cười nói: “Vẫn chưa chịu đi nghỉ à?”

Tiết Bồng “dạ” một tiếng: “Con vừa đang định nhờ thầy duyệt cái này ạ, đợi từ từ án phá xong, con muốn lấy chút nước này nghiên cứu một mình. Con bảo đảm nhất định sẽ không làm ảnh hưởng đến công việc.”

Phùng Mông cũng như Quý Đông Duẫn ấy, đều biết tính Tiết Bồng cả, biết là một khi có bất cứ nghi vấn nào thì cô cũng bám chặt không buông, không tìm ra kết quả chắc chắn sẽ không chịu thôi.

Phùng Mông cũng thoải mái: “Duyệt đấy.”

Tiết Bỗng khẽ ngơ ngác rồi lại lập tức mỉm cười.

Tiếp đến, cô lại nghe thấy Phùng Mông nói: “Nhưng mà nếu nghiên cứu ra được gì, nhớ là phải báo cáo cho thầy đấy.”

Tiết Bồng: “Dạ vâng, con biết rồi ạ.”

Dù là vụ án nào thì sau khi hoàn tất hết trình tự tư pháp, vật chứng đều sẽ phải được phân loại, có cái sẽ trả về cho người nhà, Trần Lăng đã không còn người nhà, những món này sẽ được gửi về trại giam.

Những vật chứng có liên quan đến vụ án, đặc biệt là các mẫu tổ chức nội tạng sẽ được phía phòng thực nghiệm giữ lại một phần, một là để lưu trữ để sau này nghiên cứu đối chiếu, hai cũng là phòng lỡ đâu vụ án có sai sót, cần phải lật lại vụ án thì cũng còn dấu vết.

Thật ra dù Tiết Bồng có không nói trước với Phùng Mông thì nước trong bình cũng sẽ được trích một ít làm mẫu vật, cũng không khắt khe gì nhưng nói trước một tiếng thì mai mốt có kết quả mới có người có thể chứng minh được nguồn gốc.

Tiết Bồng chia nước từ chai ra một chai nước nhỏ, làm dấu và đăng ký hẳn hoi, đưa Phùng mông ký tên rồi cất chai nước vào.

Lúc này Phùng Mông lại nói: “Thầy thấy con rất để tâm vào vụ án này, rốt cuộc nó thu hút con ở chỗ nào vậy?”

Tiết Bồng khựng lại, ban nãy Quý Đông Duẫn cũng đã hỏi cô một câu y hệt.

Tiết Bồng ngừng lại mấy giây, ánh mắt lướt qua mớ di vật của Trần Lăng nói: “Trần Lăng chết do tự sát nhưng vụ án lại trở nên phức tạp vì những người biết chuyện khác. Trong một căn phòng kín, có một người tự sát, những người còn lại đều làm ra vẻ như không biết gì nhưng dù họ có làm thế nào thì mỗi dấu vết họ để lại đều là “chứng cứ không thanh âm”. Với cả chứng cứ thì sẽ không nói dối.”

Ai cũng đều nói, pháp y là “người lên tiếng cho người chết” còn kiểm nghiệm dấu vết lại đại diện cho “chứng cứ không thanh âm”, cả hai đều giúp hiện trường vụ án lên tiếng, một người nói thay người chết, một người nói thay chứng cứ.

Tiết Bồng làm nghề này thì tất nhiên là tin tưởng hoàn toàn vào điều này nhưng trong một vài vụ án, họ cũng có lúc lực bất tòng tâm.

Phùng Mông cười híp mắt, nếp nhăn trên mặt hiện rõ tuổi tác, cũng tượng trưng cho một cuộc đời đầy trải nghiệm và trí tuệ, ông nhanh chóng nghe ra được Tiết Bồng có hơi ngập ngừng mà hỏi: “Câu này con nói cho thầy nghe hay là cho chính mình nghe? Con nhấn mạnh như vậy là do không hiểu chuyện gì hay là thấy bế tắc?”

Tiết Bồng sững sờ giây lát, biết là không giấu được Phùng Mông bèn nói: “Tất cả vật chứng tìm thấy được lúc này đều như những mảnh ghép của bức tranh xếp hình, chỉ cần tìm ra được hết rồi ghép lại theo logic là sẽ tái hiện được hoàn chỉnh hiện trường vụ án. Cho đến hiện tại thì chúng ta chắc đã tìm ra đầy đủ các mảnh ghép, bức tranh cũng đã hoàn thiện được kha khá nhưng…”

Nói đến đây, Tiết Bồng lại ngập ngừng.

Cho đến khi Phùng Mông giúp cô nói hết câu: “Nhưng con cảm thấy bức tranh này còn thiếu vài mảnh ghép.”

Tiết Bồng vừa nói vừa cầm báo cáo đưa cho Phùng Mông xem: “Dấu vết tìm ra được ở hiện tại chỉ có thể chứng minh ba người Lý Đông Vân, Lê Mẫn và Phương Tử Oánh đều có tiếp xúc với thi thể của Trần Lăng, chỉ có mỗi Triệu Phong là không có dấu tích gì. Sau đó con có kiểm tra lại, chúng ta đã tra xét rất kỹ càng ở khu vực của mỗi người, không thể nào thiếu sót gì được, thế nhưng đến dấu vân tay của Triệu Phong cũng tìm không ra. Vì sao cô ta lại là ngoại lệ, điều này quá bất thường.”

Một vụ án xảy ra trong phòng kín, có người chết, bốn người còn lại thì ba trong số đó đều có tiếp xúc với thi thể, vì nhiều tâm thái khác nhau, có người cấp cứu, thu dọn hiện trường, chỉ có mỗi một người là không hề tiếp xúc với thi thể lấy một chút, “sạch sẽ” đến khó tin, trong khi người này lại là người thân nhất với người chết trong số bốn người.

Vậy thì sau khi phát hiện ra xác của Trần Lăng, Triệu Phong đã làm gì?

Không lẽ cô ta chỉ ở ngoài cạnh, đứng không không nhìn ba người loay hoay quanh thi thể?

Trần Lăng tự sát rồi, không lẽ Triệu Phong không thấy kinh ngạc sao? Hay là cô ta đã sớm biết Trần Lăng sẽ tự sát, thậm chí đã chuẩn bị rằng mình nên làm thế nào, vì thế mới có thể giữ được bình tĩnh khi xảy ra chuyện.

Chuyện này giống như ví dụ của Lục Nghiễm, khi một người xúi giục một người khác tự sát, chỉ cần người xúi giục tuân thủ nguyên tắc trò chơi, vẽ chuyện theo logic thì kỹ thuật vật chứng sẽ không bắt thóp được.

Vừa nghĩ đến đây, Tiết Bồng lập tức không cam lòng, tưởng như lóe lên ý nghĩ luôn bám riết tới cùng.

Cho đến khi Phùng Mông nói: “Đừng có xoáy mãi vào chỗ bế tắc. Nếu con thật sự thấy Triệu Phong có vấn đề thì chuyện đầu tiên cần làm là ra khỏi ngõ cụt trước rồi về lại nơi ban đầu, kiểm tra lại một lượt từng bước chúng ta đã làm, xem xem có bỏ sót gì không. Thật ra kết quả cuối cùng cũng chỉ có thể có hai khả năng, một là chúng ta đã bỏ sót gì đó then chốt, còn khả năng khác là chúng ta đã bị bế tắc bởi chính quán tính của mình, có lẽ có những “vết tích” lại tồn động trên những vật trông có vẻ không hề liên quan.”

Tiết Bỗng sững sờ nhưng cô nhanh chóng hiểu ý Phùng Mông.

Đúng vật, hiện trường vụ án là ký túc xá trại giam, trong ký túc xá có rất nhiều vật dụng cá nhân nhưng phần lớn đều không liên quan tới vụ án của Trần Lăng, nếu đã không liên quan thì tất nhiên cũng sẽ không ai muốn lãng phí nhân lực để làm kiểm nghiệm.

Thế nhưng trong một vài vụ án đặc biệt, có nhiều dấu vết luôn sẽ được tìm thấy trong những món đồ trông có vẻ không liên quan.

Tiết Bồng bỗng im lặng không nói.

Phùng Mông cười nói: “Người tài giỏi cũng có lúc sơ suất, dù Triệu Phong thông minh cỡ nào đều không thể không chút kẽ hở được. Có lẽ vẫn còn một vài “lời làm chứng” có liên quan tới cô ta sót lại ở một nơi chúng ta đã bỏ lỡ. Bốn năm người sống cùng với nhau, nhất định là có không ít dấu vết sinh hoạt, thầy không tin là cô ta có thể lau sạch tất cả mọi chi tiết.”

Tiết Bồng đột nhiên nói: “Thầy, sáng nay bên hình sự phải đến trại giam nữ bổ sung ghi chép, con cũng muốn đi thêm lần nữa ạ.”

Phùng Mông thở dài, cười nói: “Nếu thầy không cho con đi, con chắc chắc không chịu thôi đâu. Vầy đi, thầy nói với đội phó Lục một tiếng trước coi ý cậu ấy thế nào, nếu cậu ấy thấy cần thì con gọi thằng Mạnh đi cùng. Đến lúc sang bên đó nhất định phải nghe lời đội phó Lục, đừng có tự ý hành động.”

Tiết Bồng cuối cùng cũng cười: “Tất nhiên rồi, thầy yên tâm đi ạ.”