Bốn tiết học buổi chiều nhanh chóng trôi qua, hôm nay tôi không thể tập trung vào bài giảng trên bảng vì quá mải chú tâm đến hộp mỹ phẩm trong cặp.

Trong giờ giải lao, tôi đã thử lên mạng tra cứu các thông tin về công ty Erehwon nhưng chẳng có thứ gì trên đó.

Nó không hề tồn tại.

Và với công dụng vô cùng thần kỳ như vậy cho thấy hộp mỹ phẩm kia thực sự có vấn đề.

Đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man tưởng chừng như bất tận, tôi không để ý mình đã trở về phòng từ khi nào.

Đứng trước hành lang ký túc xá, tôi cảm giác như có một đôi mắt đang chậm rãi theo dõi mình từ phía xa, nên không chần chừ mà đi vào phòng ngay.

Thấy tôi, cô bạn Lệ Chi liền lên tiếng: "Cậu về rồi đấy à? May cho cậu là mấy cô phòng mình chưa về đấy nếu không thì chẳng còn gì đâu."

"Có thứ gì mà cậu nhất quyết để dành cho mình thế?" Tôi mỉm cười đáp.

"Chút hoa quả ở quê ấy mà.

Cảm ơn vì tuần vừa rồi cho mình mượn tiền nhé, lát nữa đi ăn cơm có tiền lẻ mình sẽ trả lại sau."

Lệ Chi tên đầy đủ là Trần Lệ Chi, cô ấy là bạn thân kiêm bạn giường trên tốt nhất của tôi hiện tại.

Lệ Chi vừa xinh đẹp giỏi giang lại vừa khéo tay hay làm, khiến cho ai trong cái phòng này trông thấy cũng phải ghen tị, thậm chí phòng của chúng tôi được nhiều con trai bên ký túc xá nam để ý cũng là vì có mặt cô ấy.

"Được rồi mà.

Mình đã bảo chỉ cần mời mình một bữa ăn vặt là được rồi, mấy chục bạc lẻ đó cũng không đáng bao nhiêu lắm."

"Sao mà thế được." Lệ Chi lắc lắc ngón trỏ trước mặt tôi.

"Đã nợ là sẽ có trả, với lại..." Nói đến đây, cô ấy bỗng dừng lại, biểu cảm trên gương mặt cũng nhanh chóng thay đổi.

"Thôi bỏ đi, chúng ta đi ăn cơm nào." Tôi giả vờ không để ý tới.

Hai đứa ăn cơm xong cũng đã gần 7 giờ tối, tôi kiểm tra lại lịch học một lượt xem có bài tập nào cần phải hoàn thành trước ngày mai không.

Sau đó mới yên tâm rút điện thoại ra, mở vào phần danh bạ.

Ban đầu tôi định gọi cho Minh Vũ, nhưng đắn đo hồi lâu, tôi lại quyết định gọi vào máy chú Ân.

Nhạc chuông điện thoại rung lên ba tiếng, một giọng nói trầm ổn truyền từ đầu dây bên kia sang: "Xin hỏi ai đang ở đầu dây bên kia thế?"

"Là cháu, Thảo Nguyên đây ạ."

"Ồ, cháu gọi cho chú làm gì thế?"

"Cháu muốn nhờ chú một việc."

Sau một hồi im lặng, đầu dây bên kia chợt có tiếng nói trở lại, lần này giọng của chú đã trở nên nghiêm túc hơn: "Nói đi, cháu muốn chú giúp chuyện gì?"

"Cháu có thể gặp chú được không? Cháu có thứ này muốn đưa cho chú xem."

Tôi đã nghĩ chú Ân sẽ từ chối, vì tôi nghe Minh Vũ nói bình thường chú ấy rất bận rộn với công việc chính.

Nhưng không ngờ chú Ân bảo tôi đợi ở cổng ký túc xá, khoảng mười phút nữa sẽ đến đón.

Tôi bèn đi cùng Lệ Chi về phòng, rồi mang theo hộp mỹ phẩm ra đứng đợi ở cổng ký túc xá.

Khoảng mười phút sau, chú Ân lái xe đến đón đúng như đã nói qua điện thoại, tôi mang theo chiếc hộp bước lên xe.

Chúng tôi vào một quán cà phê ở cách xa trường đại học Huy Vũ, sau đó tôi kể cho chú Ân nghe về câu chuyện của Thu Hường, và cả lý do tại sao tôi lại có thứ này trong tay.

Suốt buổi nói chuyện chú Ân không nói gì nhiều, đa phần chú chỉ tập trung lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu rồi bình luận vài câu.

Chú ấy nói chưa từng trông thấy trường hợp nào giống như vậy, có thể chuyện này không đơn giản như chú nghĩ.

Đến 8 giờ tối chú Ân có việc nên đưa tôi về trước, chú ấy dặn tôi trong thời gian này nên quan sát Thu Hường thật kỹ, còn về chiếc hộp thì sẽ mang về phòng thí nghiệm để nghiên cứu về các thành phần có trong đó.

Đêm hôm ấy, tôi đã có một giấc mơ kỳ lạ.

Tôi trông thấy mình đang ngồi trong lớp học, xung quanh các bạn học nữ đang cười nói rất vui vẻ.

Nhưng chỉ vài phút sau đó, những tiếng cười dần trở nên méo mó và kỳ quặc.

Khi tôi ngẩng đầu lên, tất cả bọn họ đều đang đứng trước tôi...! với một khuôn mặt hoàn toàn trống rỗng.

Tôi bật tỉnh giấc giữa đêm, mồ hôi toàn thân vã ra như tắm, bàn tay tôi bất giác sờ nắn lên khắp khuôn mặt mình.

Sau khi thấy nó vẫn còn ở đó, tôi mới an tâm kéo tay xuống vuốt xuôi lồng ngực.

Sáng hôm sau, tôi lên lớp để tham gia tiết học Bút ngữ.

Nhớ lời dặn của chú Ân, cả buổi học ngày hôm đó tôi thỉnh thoảng lại quay xuống quan sát Thu Hường thật tỉ mỉ, tuy nhiên tôi chẳng phát hiện ra được điều gì ngoài việc dường như cô ấy còn xinh đẹp hơn cả ngày hôm qua.

Câu chuyện về hộp mỹ phẩm bí ẩn này dần trôi vào quên lãng, khi mà tuần tiếp theo tôi và Thu Hường không có lịch học chung nhiều, những môn tôi với cô ấy học lại không cùng lớp với nhau.

Chú Ân từ sau lần đó cũng chưa thấy liên lạc lại với tôi.

Tuy nhiên, đến tuần kế tiếp một chuyện kỳ quái đã xảy ra.

Khi tôi vừa tỉnh dậy lúc sáng sớm, Lệ Chi đã nhảy vọt lên giường tôi với một chiếc điện thoại đang mở bản tin sáng trên tay.

"Thảo Nguyên, cậu đã biết tin gì chưa!?"

"Mình vừa mới ngủ dậy thì biết được cái gì? Sao, có tin gì hot à?"

"Hot! Đảm bảo với cậu là cực kỳ hot! Cứ xem điện thoại đi thì biết!"

Thấy Lệ Chi có vẻ kích động, tôi lơ mơ cầm lấy điện thoại trên tay cô ấy.

Ngay khi nghe thấy cái tên Nguyễn Thu Hường tôi liền tỉnh ngủ hẳn, vội dụi mắt, nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại.

Sau khi xem xong bản tin sáng, cả người tôi bỗng ớn lạnh từng hồi.

Nguyễn Thu Hường, sinh viên năm hai khoa Ngoại ngữ đại học Huy Vũ, đã biến mất không dấu vết tại phòng riêng vào rạng sáng ba ngày trước, trích xuất từ camera hành lang cho thấy cô ấy không hề rời khỏi phòng ngủ từ sau lần cuối bước vào.

Đó là những ý chính tôi tự tóm tắt lại từ bản tin sáng nay, giờ đây trong đầu tôi đang tự hỏi, làm sao để một người có thể biến mất không chút dấu vết trong căn phòng kín mà không có lối thoát nào?

"Thảo Nguyên , cậu sốc đến thế à?" Lệ Chi đưa tay huơ huơ trước mặt tôi, ánh mắt của cô ấy trông có vẻ nghi hoặc.

"Đúng là sốc thật.

Dù gì đó cũng là bạn cùng lớp của mình mà."

Đúng lúc này, chuông điện thoại của tôi đột ngột rung lên.

Ai lại nhắn tin vào giờ này?

Nhấc điện thoại lên xem, tôi hơi ngạc nhiên khi thấy màn hình hiển thị một cái tên quen thuộc.

"Lệ Chi à, lát nữa cậu đi mua đồ ăn sáng thì mua giúp mình cái bánh ngọt nhé." Nói xong, tôi liền vào nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt và thay quần áo, sau đó cầm theo hồ sơ PV mang ra bên ngoài cổng ký túc xá.

Khi tôi ra đến nơi đã thấy bóng dáng của Minh Vũ đang đứng đợi sẵn bên ngoài, tôi gần như đã chạy đến chỗ cậu ta để cùng nhau thảo luận về câu chuyện ly kỳ lần này.

"Minh Vũ, ông đã xem bản tin sáng nay chưa?" Tôi sốt ruột hỏi.

Nhưng trái ngược với mong đợi của tôi, Minh Vũ tỏ ra vô cùng thờ ơ.

"Chưa, có gì đáng xem à? Mà quan trọng hơn, hôm nay đến phiên tôi sử dụng PV rồi."

"Sao ông lại cần nó vào lúc này?" Tôi cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

"Ông lại gặp một Mystic?"

"Nếu không vì lý do đó thì tôi chạy qua đây lấy cuốn sổ này làm gì?" Minh Vũ liếc mắt nói.

"Tôi cần phải ghi chép lại thật nhanh chuyện này, nếu không qua ngày mai tôi sẽ quên sạch những chi tiết quan trọng nhất."

Tôi bỗng cảm thấy hơi thất vọng, bình thường nếu như có chuyện gì cần viết vào cuốn sổ Minh Vũ sẽ kể cho tôi trước tiên.

Nhưng vừa rồi, cậu ta không những không để tâm đến lời tôi nói, mà hình như còn đang giấu tôi một chuyện vô cùng quan trọng.

Sau khi đưa PV cho Minh Vũ, tôi buồn bực bỏ về phòng.

Đúng lúc này, Lệ Chi cũng vừa đi ăn sáng về, trông mặt cô ấy có vẻ sợ sệt, tôi liền hiểu ra ngay ban nãy đã xảy ra chuyện gì đó.

"Lệ Chi, có chuyện gì đã xảy ra trong lúc cậu đi ăn sáng à?"

"Ừ, làm sao cậu biết được?" Lệ Chi tròn mắt ngạc nhiên, cô ấy chớp chớp mắt nhìn tôi một hồi mới nhận ra mình vừa quên mua bánh về cho tôi.

"Có chuyện gì mà làm cậu sốc đến nỗi quên cả mua bánh cho mình thế?"

"Ừm, chuyện là..."

Chuyện là Lệ Chi xuống căn tin ký túc xá ăn sáng có gặp hai người bạn lớp tôi, vì quá tò mò nên cô ấy đã lân la đến dò hỏi chuyện của Thu Hường.

Thật trùng hợp là hai người bạn đó lại học chung môn với Thu Hường, những gì tiếp theo họ kể khiến tôi cũng phải thấy rùng mình.

Cả tuần nay, mỗi khi Thu Hường lên lớp gương mặt cô ấy lại xinh đẹp hơn hẳn những ngày hôm trước.

Tuy nhiên, dần dần những bạn học cùng lớp của cô ấy đã bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Phai mờ" là từ ngữ miêu tả đúng nhất trong trường hợp này.

Tựa một cục tẩy chà qua mặt, mỗi ngày gương mặt của Thu Hường lại mờ nhạt đi một phần, cứ như thể cô ấy đang cố dặm phấn lên dày nhất có thể.

Những bộ phận như mắt, mũi, miệng đang dần bị che lấp bởi làn da trắng đục phủ bên ngoài.

Không thể lầm được, chắc chắn là do chiếc hộp mỹ phẩm quái ác ấy.

Tôi thử nghĩ lại một lượt, đến nay là vừa đủ hai tuần kể từ khi Thu Hường sử dụng hộp mỹ phẩm đó lần đầu tiên, cô ấy liền biến mất không một chút dấu vết.

Chuyện này...!

Người tôi run run ngồi xuống thành giường, trong đầu tôi bây giờ đang nghĩ tới chuyện đến nhà Thu Hường một chuyến, xem thử có thể tìm ra manh mối nào không.

Có lẽ tôi sẽ nhìn ra những thứ mà các điều tra viên không thể trông thấy.

"Như là những thứ siêu nhiên?"

Tôi giật mình ngẩng đầu lên.

Lệ Chi đang đứng trước mặt tôi tay cầm điện thoại, đôi mắt nhìn tôi như muốn dính chặt lấy.

"Chắc là không có cái đó đâu, hiện tượng siêu nhiên gì chứ, cậu đừng có dọa mình nữa đi!"

Tôi thở phào nhẹ nhõm, thì ra là cô ấy đang nói chuyện qua điện thoại.

Tôi cũng đã nghĩ thảm kịch của một năm trước sẽ không lặp lại nữa.

Đúng lúc này, chuông điện thoại của tôi đột nhiên vang lên inh ỏi.

Là Minh Vũ gọi.

Tôi chợt cảm thấy kỳ lạ, bình thường cậu ta chỉ toàn nhắn tin qua mạng, hiếm khi thấy gọi trực tiếp vào số thế này.

"Có chuyện gì à?"

"Phải, ở đây xuất hiện một trang có tiêu đề [Mỹ phẩm kỳ dị], được viết vào ngày 10 tháng 9, bà có chắc là không viết nhầm không?"

"Không, đúng mà.

Tối hôm đó sau khi đi gặp chú Ân về là tôi viết vào đó ngay, sao thế?"

Đầu dây bên kia chợt im lặng hồi lâu không biết đã xảy ra chuyện gì, tôi đang định cúp máy Minh Vũ đột nhiên lên tiếng: "Nguyên này, hôm đó tôi và chú Ân đang nghiên cứu dưới phòng thí nghiệm."

"Lúc đó là mấy giờ?" Tôi chợt nhận ra có điều gì đó không đúng.

"Từ 6 giờ chiều đến 9 giờ tối.

Tôi vừa gọi điện cho chú Ân, chú ấy nói là ngày hôm đó không hề có qua gặp bà."