Tiêu Nam Chúc còn ở bên ngoài chưa về, Trừ Tịch trái lại nhàn rỗi hiếm thấy, tuy rằng trước đây hắn cũng ngủ nhiều hơn tỉnh, cuộn mình bên trong niên lịch suốt ngày không dậy như thế, nhưng sau khi vướng phải con bé tình yêu như người bình thường thì hắn lại tự thấy có chút không quen.

Nói đến việc Tiêu Nam Chúc thản nhiên chấp nhận hắn, Trừ Tịch với tư cách là Thần Quân đến bây giờ vẫn chưa dám quá tin tưởng, dù sao lịch sư nhìn tính tình thì tàm tạm, chứ bên trong lại là một người rất khó đả động.

Là một người đàn ông thành thục, y luôn có những nguyên tắc phán đoán thị phi của riêng mình, vì bản thân sỏi đời nên cũng chẳng dễ bị người khác ảnh hưởng.

Trừ Tịch vốn tưởng rằng mình có thể sẽ đơn phương rất lâu, song, khi Tiêu Nam Chúc ôm hắn hỏi hắn có muốn thử hay không, hắn vẫn có chút mơ hồ.

Có điều sau đó Tiêu Nam Chúc đã dùng hành động chứng minh mình không phải hứng thú nhất thời mà là thật sự bằng lòng ở bên Trừ Tịch.

Nghĩ vậy, Trừ Tịch lúc này đang mệt mỏi tựa vào lề trang niên lịch bỗng nhiên ho kịch liệt một trận.

Một ngày phân ra ban ngày và ban đêm, mấy ngày trước khi Tiêu Nam Chúc còn ở nhà hắn đều chạy ra ngoài mỗi ngày chẳng màng sáng sớm tối muộn, loại hành vi này đối với hắn mà nói hiển nhiên là tiêu hao sinh mệnh một cách chân thật, nhưng chỉ cần là yêu cầu của Tiêu Nam Chúc thì dường như hắn đều rất khó từ chối.

Xét theo tuổi tác bản thân, Trừ Tịch đã là người lớn tuổi rồi, chỉ là bởi vì dung nhan của thần minh chả dễ héo rụi, nên hắn mới luôn mang gương mặt diễm lệ của thời niên thiếu, nhưng túi da bên ngoài là thứ không chịu nổi thử thách của thời gian nhất, mới khoảng độ vài ngày mà Trừ Tịch đã thấy rõ cơ thể của mình nổi lên một ít biến hóa không mấy diệu kỳ.

Loại biến hóa này sẽ không quá rõ ràng trong một khoảng thời gian ngắn, nhưng nếu Trừ Tịch còn muốn giấu diếm người khác, thì e là có hơi khó.

Cơ thể của hắn sẽ ngày sau không bằng ngày trước, nội tại vốn bị tai họa khoét rỗng sẽ ngày càng suy bại hơn nữa, mớ tóc trắng len lỏi giữa mái tóc cuối cùng rồi cũng có ngày bạc hết toàn bộ, mà đáng sợ nhất là, trước khi ngày đó đến, cái vị được gọi là Trừ Tịch quân rất có thể đã biến thành một con quái vật bị tai họa không chế.

Đương nhiên hắn hiểu rõ mình còn mang chức trách của một lịch thần, dù sao kể từ khi hắn lọt lòng đến nay cũng đã bốn, năm ngàn năm, hắn là lịch thần lớn tuổi nhất sinh ra từ thời đại Viêm Hoàng, chưởng quản sự bắt đầu và kết thúc của một năm.

Thời xưa mọi người không hề tín ngưỡng lịch thần, mãi đến khi văn minh bộ lạc bắt đầu hưng thịnh, thỉnh thoảng sẽ có tai họa, yêu ma, mãnh thú, vân vân xâm phạm, con người mới đề cao cái gọi là lịch sư và lịch thần.

Bởi vì không phải thoáng cái hình thành, mà là từng bước hưng khởi theo diễn biến của thời gian và văn minh, nên nguyên nhân và thời điểm xuất hiện của mỗi vị lịch thần đều không giống nhau mấy, song, chức trách chung của họ đều là bảo vệ ngày của chính mình.

Với tư cách là lịch thần đêm Giao Thừa, trách nhiệm của Trừ Tịch cũng đã được định trước kể từ thời khắc hắn tồn tại.

"Kết nối phúc trạch tứ phương, phù hộ vạn ngàn chúng sinh, ngươi vừa là kết thúc cũng vừa là bắt đầu, lịch thần còn lại đều tồn tại bởi vì ngươi, thế nên ngươi quyết không thể vong, Trừ Tịch, ngươi quyết không thể vong..."

...............!

Bậc tam cấp bằng đá xây bên ngoài Thần Võ môn có tổng cộng hơn vạn viên, tương truyền dưới mỗi viên đá xây này là tên của một thợ thủ công, hễ viên đá xây xuất hiện bất kỳ vấn đề gì, thì phải bắt cả nhà thợ thủ công ấy đến lấp hố đá.

Câu chuyện nghe vào khá đủ sắc thái của ách thống trị phong kiến cổ đại này là câu chuyện mà mỗi một hướng dẫn viên du lịch đi qua nơi này đều sẽ kể với các du khách.

Mà đối với Tiêu Nam Chúc giờ khắc này đang suy tư giẫm trên đống đá xây này mà nói, thì điều khiến anh tự hỏi lại là một chuyện khác.

"Dưới này có địa cung thật, không lý nào sau khi kiến quốc bao nhiêu chuyện gia tới đây khảo sát như vậy mà vẫn không phát hiện, hơn nữa còn kim ngân châu báu gì đó, chậc chậc..."

Ngờ vực mở lời, Tiêu Nam Chúc thật không ngờ lần này đến bắt Tuế Tuế Bình An mà còn có thể dính dáng sang chuyện như vậy, Hoa Triêu ở bên cạnh nghe vậy gật gật đầu, tựa hồ cũng chẳng tin lời của tiểu tai họa xảo trá này lắm.

Tuế Tuế Bình An vừa thấy thái độ không tin mình của hai người họ thì lập tức mất hứng.

"Sao các ngươi không tin ta chứ! Có thật mà! Ta tận mắt trông thấy đó! Trước khi bọn tạp mao mắt xanh lá xanh lam chạy vào cướp đồ thì mấy người có bím tóc đã giấu đi rất nhiều rất nhiều thứ rồi!! Bọn họ động tay động chân, người bình thường căn bản không nhìn thấy! Chỉ có chúng ta mới thấy được! Trước đây nơi này do Hắc Long trấn thủ, nhưng sau đó Hắc Long chết đói rồi, nên là thuộc về ta hết! Các ngươi xuống theo ta, ta đền tiền đập bể đồ cho các ngươi được không..."

Tuế Tuế Bình An chớp mắt nói xong, dáng vẻ đương nhiên của nó làm Tiêu Nam Chúc hơi bất đắc dĩ.

Sau khi lấy tay dùng sức nện xuống đầu thằng nhóc này, Tiêu Nam Chúc mới cau mày ngậm thuốc lá dạy dỗ.

"Mẹ nó nhóc là thổ phỉ à? Sao mà của nhóc hết rồi? Mấy thứ đó nói thế nào thì cũng là của Hắc Long, nó là cha nhóc hay gì mà chết rồi di sản thuộc về nhóc? Nói cho nhóc biết, mấy món đồ sứ nhóc đập bể quý lắm à, những thứ ở dưới mặc kệ thế nào cũng thuộc về người của viện bảo tàng nhà người ta! Mau, nói đường đi xuống cho chúng tôi, tôi xuống xem coi rốt cuộc đáng bao nhiêu tiền rồi mới quyết định có tha cho nhóc hay không..."

"Ô..."

Vừa nghe lời này đã mếu máo ủy khuất, Tuế Tuế Bình An rất muốn thốt lên một câu "ngươi mới là thổ phỉ thì có" nhưng cuối cùng vẫn không dám mở miệng nói chuyện.

Chờ sau khi nó run rẩy dẫn Tiêu Nam Chúc và Hoa Triêu giẫm lên từng khối đá xây, trên mặt đất mơ hồ chậm rãi hiện ra vết tích dáng dài như Kim Long, kèm theo đó là luồng phúc trạch dồi dào mà Tiêu Nam Chúc dùng mắt thường cũng có thể thấy rõ đang thuận thế tiết ra, lối vào địa cung hoàn toàn không thấy manh mối trước đó cứ như vậy đột ngột xuất hiện trên đoạn đường trước Thần Võ môn.

"Lịch sư, đây..."

Hoa Triêu cất tiếng với vẻ mặt kinh ngạc, rõ ràng y cũng không ngờ tiểu tai họa nhìn chẳng đáng tin mấy này lại có thể cất giấu một bí mật lớn như thế trên người.

Xuôi theo lối đi nhìn xuống một đường, sau khi xác nhận bên trong không hề có sự sống, Tiêu Nam Chúc suy tư ấn tắt tàn thuốc, nhìn Hoa Triêu một cái, rồi bước một bước xuống bậc tam cấp bên dưới theo chân Tuế Tuế Bình An đang nhảy nhảy nhót nhót.

"Xuống xem thử đi, dù sao bên trong cũng chẳng còn người sống nữa."

Đương lúc nói chuyện thì dừng bước, Tiêu Nam Chúc để ý mảnh đất dưới chân có cảm giác khác lạ, nhìn kỹ mới phát hiện đây rõ ràng là một viên gạch bằng vàng, mà mỗi một viên trên đường đi xuống còn đều cực kỳ kiểu mẫu, trải lót như kiểu tiền tài là vật phù du.

Có lẽ đúng như lời của Tuế Tuế Bình An, nơi này là một chút của cải mà hoàng thất suy tàn hủ bại giữ lại cho mình, thế nên chờ khi Tiêu Nam Chúc và Hoa Triêu đi xuống thì càng có thể cảm nhận được dòng khí phúc trạch trong đó không ngừng tuôn trào ra ngoài.

Dẫu sao gốc rễ của vương triều cuối thì vẫn luôn có, tuy nói đã bị dọn sạch hết 90%, nhưng 10% còn lại cũng đã đủ để dọa người.

Thế nhưng chuẩn bị tâm lý là một chuyện, tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác, khi Tiêu Nam Chúc chân chính trông thấy cái gọi là núi vàng núi bạc thì vẫn bị giật mình bởi một màn trước mắt.

Anh nhìn vô số châu báu, phỉ thúy, men màu, vàng bạc bị vứt bỏ tùy ý trên mặt đất, rồi lại ngẩng đầu đảo mắt nhìn địa cung được kim quang ánh lên sáng lóa, nhất thời trong lòng thật sự có chút nói không nên lời.

"Thi thể của Hắc Long ở dưới vàng, các ngươi nhìn thấy cả rồi đó, ta không có nói xạo, ở đây có rất nhiều rất nhiều bảo bối ó, đều là những thứ giặc tây không tìm ra..."

Lúc lắc đầu nói xong, Tuế Tuế Bình An móc chuỗi hạt đàn hương trên tay tùy tiện lắc lắc vài cái như thể cảm thấy chơi rất vui.

Tiêu Nam Chúc nhìn qua không hiểu sao lại thấy rất quen mắt, ngẫm lại mới nhớ đây chẳng phải là sợi chuỗi hoàng đế Ung Chính cầm trong tay trong bức họa đế vương qua các triều đại treo ở viện bảo tàng sáng nay sao.

Có điều đối với của cải chất thành đống ở trước mắt, ngoại trừ chút rúng động ban đầu thì về sau tâm thái của Tiêu Nam Chúc ngược lại khá vững.

Dẫu sao cũng là tiền tài của vương triều cuối cùng, cho dù nhìn tươi đẹp rạng rỡ động lòng người thì vẫn lộ ra luồng khí chẳng lành cùng bi ai.

Thế nên sau khi đánh giá xung quanh một vòng, điều Tiêu Nam Chúc nghĩ đến nhiều nhất vẫn là sáng mai nên báo tin tốt hù chết người này cho ông La Gia may mắn kia thế nào.

Đang nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc tò mò với thi thể Hắc Long nọ hơn một chút cũng cất bước đến bên cạnh đống vàng, sau đó quay đầu vẫy vẫy tay với Hoa Triêu, nói.

"Hoa Triêu, qua đây phụ một tay, giúp tôi đào con Hắc Long này ra xem thử, dù sao để lại đây cũng không tốt lắm, chờ chuyên gia đến phỏng chừng còn tưởng là thằn lằn khổng lồ gì đó..."

"Ò, được."

Hoa Triêu vừa nghe thì lập tức đi sang hỗ trợ Tiêu Nam Chúc.

Bởi vì Hắc Long này chết lâu lắm rồi, nên thành ra mức độ chôn vùi có hơi sâu, thằng nhóc thối Tuế Tuế Bình An kia tất nhiên sẽ không đến giúp một tay, thế nên Tiêu Nam Chúc chỉ có thể cùng Hoa Triêu mệt gần chết mới đào lên được nửa thân trên đã thối rửa chỉ còn mỗi xương của nó, nhìn màu sắc khung xương phần đầu và độ dài sừng rồng thì có lẽ phải là một con Hắc Long tuổi tác rất cao.

Lúc trước Tiêu Nam Chúc cũng có nghe nói hoàng thất các đời, các triều đại đều có thói quen nuôi dưỡng cung phụng chân long, bây giờ được trông thấy thật cũng coi như đã thêm vững tin với quan điểm này.

Dẫu sao nếu chân long đã tiếp nhận cung phụng của hoàng tộc, thì sẽ gắn liền với vận mệnh của cả quốc gia.

Liên hệ với việc Tuế Tuế Bình An bảo rằng sau cùng Hắc Long này đã chết đói vào một ngày nào đó, có lẽ cũng là ngày mà vị hoàng đế cuối cùng tuyên bố đặt dấu chấm hết cho vương triều phong kiến cuối cùng của Trung Quốc.

Nghĩ vậy, thần sắc Tiêu Nam Chúc có chút mờ mịt, có điều ngay khi theo bản năng ngồi xổm xuống muốn kiểm tra hài cốt của Hắc Long này thì anh lại phát hiện dường như có thứ gì đó được giấu dưới long cốt uốn lượn.

Chờ sau khi anh dùng ngón tay đẩy bộ da mục nát tán loạn và vảy rồng ra, lại trông thấy một chiếc hộp gỗ đào hình chữ nhật thấp thoáng nằm dưới khoang bụng của rồng ta.

"Yo, cái chì đây..."

Tiêu Nam Chúc nói xong lấy hộp ra phủi bụi mặt ngoài rồi nhìn thoáng qua, trong lòng thầm nghĩ đây có thể là văn vật quan trọng nào đó mà Hắc Long thật sự trông giữ, cho nên mới dụng tâm giấu dưới thân thể, ngay cả chết cũng không nguyện vứt bỏ.

Nhưng chờ sau khi mở nắp hộp gỗ đào ra nhìn thấy thứ bên trong thì anh lại có chút ngoài ý muốn nhíu nhíu mày, bởi vì thứ trong hộp không phải văn vật trân bảo gì cả, mà là một quyển sách cổ trông rất mỏng và một ống cuốn giống như cuộn tranh.

Trong sự tầm thường luôn có những bước ngoặt, cũng như chuyện nhìn có vẻ hợp tình hợp lý thì sẽ để lộ mấy phần kỳ lạ.

Tiêu Nam Chúc dưới cơ duyên xảo hợp đi xuống địa cung này mở ra chiếc hộp này, tựa hồ trong chốn u minh cũng có vài thứ đã bị sửa lại lặng lẽ.

Cơ mà lòng hiếu kỳ thì ai cũng có, Tiêu Nam Chúc cũng khó lòng tránh khỏi, thế nên trong nháy mắt nhìn thấy chiếc hộp kia, anh vẫn nhịn không được mà mở rộng cuộn tranh như thể bị mê hoặc.

Giấy vẽ ố vàng được mở ra chậm rãi, nút dây thắt bên trên rơi vào lòng bàn tay của Tiêu Nam Chúc mang đến cảm giác mát lạnh, anh yên lặng nhìn bức họa trước mặt, trong lòng nhất thời có tí cảm xúc khó tả.

Bắt đầu từ khi nó hơi lộ ra một góc, ánh mắt Tiêu Nam Chúc đã lập tức trở nên kỳ quái, sau đó lại càng khó lòng dời đi ánh mắt chính mình.

Trong tầm mắt, đăng hỏa tháng Giêng sáng choang.

Tai họa nhiễu dân, sinh linh đồ thán, vạn ma thức tỉnh, đại địa không còn một tuyến sinh cơ.

Dân chúng tầm thường dáng hình vặn vẹo thống khổ kêu khóc trong những căn nhà bị thiêu đốt khẩn cầu trời xanh, tai họa trên mây đen mặt mày dữ tợn mỗi tay dính đầy máu tanh.

Thế nhưng trong tuyệt cảnh này cũng có một thân ảnh đỏ tươi hết sức dễ thấy, rõ ràng người nhiễm ô uế nhưng lại tràn ngập bá đạo và ngoan tuyệt.

Mái tóc đen dày tôn lên dung nhan diễm lệ sống động như thật được miêu tả qua nét bút cực kỳ tinh xảo, đôi đuôi mắt bừng mở như cánh hoa xinh đẹp làm cho người xem khó lòng quên đi.

Hắn cô độc đứng giữa vô số thi thể của sinh linh, dùng thân thể chắn trước nguy nan, không sợ không lùi, trên tay hắn là da thịt máu bẩn thậm chí là xương đầu của tai họa, trên mặt cũng bị che bởi sát dục từ lâu, sớm đã không còn một tí trong sạch.

Mà ngay tại góc của tấm tranh cuộn mang đậm ý vị truyền thuyết thần thoại này, Tiêu Nam Chúc biểu tình cứng đờ chỉ nhìn thấy một hàng chữ nhỏ viết rằng ——

"Trừ Tịch...!diệt ma đồ?"

- ---------------------------------------------------