"Lần trước tôi hỏi anh có phải thích tôi hay không, anh trả lời tôi là không biết...!Vậy để tôi nói anh biết đi, anh thích tôi, Trừ Tịch..."

"...!Đừng tiếp tục lừa gạt chính anh nữa."

Vào lần thỏa sức giữa đêm mùng 1, Tiêu Nam Chúc đã dùng cách thức không thể trực tiếp hơn để biến Trừ Tịch và mình từ mối quan hệ công việc đơn giản giữa lịch thần và lịch sư thành một loại quan hệ tình nhân khác mập mờ hơn.

Dù sao anh cũng sắp 30 tuổi rồi, nếu lại bảo anh cứ lưỡng lự thăm dò suy đoán như cậu trai trẻ ngoài 20 thì đúng thật là anh không có sự kiên nhẫn đó đâu.

Mà giống như Tư Đồ Trương đã nói trước đây, một khi anh có chút chuyện vui đều sẽ biểu hiện hết trên mặt, thế nên sau khi xác định quan hệ với Trừ Tịch, cả người anh liền tràn đầy sức sống hơn trước nhiều.

Tỉ như chuyện làm ăn tìm tới cửa mấy ngày nay, anh đều chủ động tặng cho người ta một phần phúc vận, đã vậy còn tiện thể nói thêm hai câu cát tường, nếu mà là trước kia thì Tiêu Nam Chúc tình tính chẳng biết tốt hơn con lừa chỗ nào còn lâu mới tốt bụng như thế.

Có điều bất kể là xét từ phương diện nào thì Trừ Tịch vẫn rất khiến anh thích, nếu như có thể có thêm nhiều thời gian dùng mối quan hệ này ở bên nhau thì anh sẽ vui sướng vô cùng.

Mặc dù bởi vì một số nguyên nhân mà đêm đó bọn họ đã không làm tới bước cuối cùng, nhưng trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu đại lịch sư đã niếm trải toàn bộ tư vị dường như cũng không quá muốn thả Trừ Tịch quay về niên lịch qua đêm một mình.

"Ngày mai là tiết Hoa triêu rồi, Hoa Triêu quân là bạn cũ của ta, tính cách nhất quán ôn hòa thỏa đáng, hắn khác với hài tử Thanh Minh kia, nên lịch sư cũng không cần lo lắng quá mức..."

Mái tóc dài đến eo mang theo hơi ẩm rủ trên vai, Trừ Tịch hồng y nửa cởi lúc này đang nằm bên cạnh Tiêu Nam Chúc nói chuyện.

Vẻ mặt hắn tựa như có chút uể oải, song, bởi vì sắc mặt luôn không được tốt nên cũng không mấy rõ ràng.

Kể ra thì hắn cũng đã ngủ lại chỗ Tiêu Nam Chúc được mấy đêm rồi, ngoại trừ ban ngày khi các lịch thần khác làm việc hắn sẽ rời đi như thường lệ, thì lúc trời vừa tối hắn sẽ xuất hiện tiếp, rồi ở lại đó cả đêm.

Đây một mặt là vì Tiêu Nam Chúc chủ động yêu cầu, còn mặt khác là do nội tâm Trừ Tịch thực ra cũng muốn có thêm nhiều thời gian đến chỗ Tiêu Nam Chúc nghỉ ngơi một lát.

Nhưng mấy lời thế này tất nhiên Trừ Tịch sẽ không chủ động đề cập, dù sao ngay cả câu đồng ý cùng Tiêu Nam Chúc thử ở bên nhau ngày đó cũng là nói ra dưới tình huống bị Tiêu Nam Chúc nửa bắt buộc.

Tiêu Nam Chúc lại không để ý Trừ Tịch quân này vừa gặp được anh tính tình đã mềm dịu hơn hẵn, chỉ thấy bất kể nhìn thế nào cũng đều rất đáng yêu, ôm lấy hôn là cách hưởng thụ thích hợp nhất.

Giờ khắc này nghe Trừ Tịch nói chuyện với mình, Tiêu Nam Chúc vốn còn diện vô biểu tình lật xem quyển Chu Dịch(1) trên tay liền thuận thế cúi đầu nhìn hắn một cái, thấy hắn có vẻ buồn ngủ, trên gương mặt lạnh lùng nghiêm túc đều đã ửng đỏ thì không khỏi nhếch miệng cười, nói.

"Thực ra chuyện này cũng chẳng phiền phức gì, chuyện thành phố B cách chỗ này một chuyến bay khứ hồi, nếu không phải viện bảo tàng Cố cung nhiều lần inbox riêng trên weibo bảo tôi đích thân đi xem thử, thì lần này cũng không cần cố ý ra ngoài làm gì.

Có điều nếu Hoa Triêu đã là một ngày lễ truyền thống chính kinh, thì có ảnh đi theo tôi chắc chắn sẽ rất nhanh..."

Trong lúc nói lời này, Tiêu Nam Chúc cũng tiện thể ném luôn quyển sách cũ trong tay lên đầu giường, Trừ Tịch tưởng đâu anh muốn ngủ nên theo bản năng dịch người sang bên cạnh một chút.

Thấy tình hình này, Tiêu Nam Chúc lại nhếch khóe miệng tỏ vẻ nghiền ngẫm, sau đó chủ động nâng tay vén hồng y nửa mở của Trừ Tịch lên, ung dung thuận theo da thịt rắn chắc tái nhợt lần mò vào trong.

"Aiz, thật sự không nỡ xa anh..."

Môi chạm vào nhau như có như không, Tiêu Nam Chúc nói xong ôm lấy cơ thể lạnh băng cứng ngắc của Trừ Tịch, trong thanh âm mang theo chút oán giận.

Trừ Tịch nghe vậy liền sửng sờ, vô thức nheo mắt đáp lại nụ hôn của Tiêu Nam Chúc.

Hắn có hơi bất đắc dĩ nhìn vị lịch sư trong phút chốc bỗng trở nên ỷ lại vào mình y như A Niên này, thấp giọng lúng túng đáp.

"Không phải rất nhanh đã trở lại rồi sao..."

"Nhanh chỗ nào chớ?"

Nghe vậy cau mày như kiểu không hài lòng, Tiêu Nam Chúc nghiêm mặt nói chuyện làm Trừ Tịch nghĩ rằng mình đã nói sai, phản ứng khẩn trương của hắn Tiêu Nam Chúc nhìn thấy hết cả, trong lòng càng thêm tuôn trào muôn vàn đủ loại cảm xúc ôn nhu.

Dẫu sao thì để một gã từ trong ra ngoài đều khiến người ta thèm chảy nước miếng như vậy ở bên người, mỗi ngày anh chỉ nhìn thôi cũng đã thấy thoải mái trong lòng rồi.

Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc hôn hôn đuôi mắt Trừ Tịch như đang trấn an, thấp giọng mang theo vài phần thật lòng, hồi tưởng nói.

"Hồi nhỏ mỗi ngày tôi đều muốn ăn Tết, bởi vì đêm 30 lão thái thái sẽ làm không ít món ngon, còn được nhận tiền lì xì nữa.

Có tiền lì xì là có thể bao Tư Đồ Trương đến khu vui chơi chơi, còn có thể mua rất nhiều đồ chơi mà tôi muốn mua nữa...!Khi đó tôi còn chưa biết ngày ăn Tết đó được gọi là Trừ Tịch (Giao Thừa), cũng chẳng biết hóa ra Trừ Tịch chính là anh, tôi chỉ nghĩ nếu mình có thể sống ở ngày đó mỗi ngày thì tốt rồi, mà bây giờ...!tôi cũng nghĩ vậy..."

Thấp giọng nói trắng ra lời tâm tình, Tiêu Nam Chúc trước giờ lãnh đạm quen rồi, chưa từng chủ động với người ta như vậy, nói xong còn tự thấy có chút buồn nôn.

Nhưng mắt thấy Trừ Tịch vén đuôi mắt đỏ tươi lên ổn định nhìn mình thì anh liền quăng hết mọi thứ ra sau đầu, chỉ nghĩ có thể dỗ vị lịch thần biệt nữu này vui vẻ là tốt nhất rồi.

Mà đối với lời tâm tình lần này của Tiêu Nam Chúc, Trừ Tịch nghe xong liền ngớ ra, sau khi mím môi, hắn bỗng nhiên nắm lấy bả vai Tiêu Nam Chúc hôn anh thật sâu như muốn nuốt chửng anh vào bụng.

Khí lực Trừ Tịch lớn quá mức, mỗi khi trong tình huống thế này Tiêu Nam Chúc đều có một loại cảm giác quỷ dị rằng hắn muốn giết mình, điều này trái ngược hẳn với thái độ mềm mỏng hắn đối với anh, nhưng Tiêu Nam Chúc vẫn rất hưởng thụ.

Dẫu sao tính cách dịu ngoan với thân thể dã thú anh đều thích, thậm chí sau khi thử ở bên Trừ Tịch anh mới phát hiện hóa ra mình cũng có thể động tình phóng túng như vậy.

Có điều cũng may tất cả những thứ này vẫn chưa quá muộn, anh vẫn còn nhiều thời gian để có thể hiểu rõ hắn hơn.

Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc hôn lên vầng trán ướt đẫm mồ hôi của Trừ Tịch tựa như sung sướng, sau đó nhắm mắt trầm luân vào trong đêm đen khoái lạc chẳng hề cố kỵ.

............!

Hoa triêu, tức ngày lễ do Hoa Triêu quân chưởng quản, thời cổ còn được gọi là lễ Hoa thần, sinh nhật bách hoa.

Đây là một trong hai mươi hai ngày lễ truyền thống của Trung Quốc, thường diễn ra vào trung tuần(2) tháng 2 âm lịch, trời sinh đã được bách hoa quan tâm.

Bởi vì sau Kinh Trập, sức sống tràn ngập mặt đất, nên các loại hoa cỏ sẽ sinh sôi nảy mầm, đến sau 2 tháng 2 âm lịch, vừa lúc khí trời chuyển ấm, lúc này mọi người sẽ cùng nhau đến vùng ngoại ô du lãm ngắm cảnh, gọi là đạp thanh; con gái cắt giấy ngũ sắc dán lên cành hoa, gọi là thưởng hồng.

Tập tục lịch sự tao nhã như thế đã từng lưu truyền rộng rãi ở vùng Giang Nam nước ta, bởi vì đây là ngày lễ kỷ niệm sinh nhật bách hoa, nên thực ra cũng đã tồn tại trong toàn bộ lịch sử Trung Quốc từ lâu.

Sớm nhất là được ghi chép trong thời kỳ Xuân Thu, khi đó tiết Hoa triêu tương đương với tiết Trung thu, một ngày để thưởng hoa còn ngày kia để thưởng trăng, được xem là ngày lễ truyền thống quan trọng thứ 3 sau Giao thừa và Trung thu.

Tuy nhiên, sau thời Tống, tiết Hoa triêu dần trở nên suy yếu, trong các triều đại sau đó còn suýt chút nữa cận kề với sự biến mất, đến thời hiện đại, ngoại trừ một số ít dân tộc thiểu số xem tiết Hoa triêu như một lễ hội địa phương để tổ chức, thì vị lịch thần từng cực thịnh một thời này đã suy yếu đến mức ngay cả lịch thần bình thường nhất cũng không thể sánh nổi.

Nghe được chuyện của vị lịch thần này từ miệng Trừ Tịch, Tiêu Nam Chúc trong lúc nhất thời có hơi xúc động.

Dẫu sao nếu không phải chính anh dấn thân vào cái nghề hoàng lịch sư này thì anh cũng chẳng thể nghe nói vẫn còn có một sự tồn tại như tiết Hoa triêu.

Tình huống này đối với một ngày lễ đã từng thụ hưởng vô số cung phụng và chúc phúc mà nói thật sự là rất đau xót, mà đối với một ngày lễ mà nói thì chuyện thương tâm bất lực nhất cũng chỉ là bị người đời từ từ quên lãng cho đến khi biến mất.

"Lịch sư, tại hạ Hoa Triêu."

Cúi mình vái chào với hơi thở mong manh, Hoa Triêu sở hữu dung nhan tuấn mỹ thanh lãnh tựa hoa mai, xiêm y thảm đạm như hoa rơi cũng không cổ xưa lắm, trên người y có hương hoa nhàn nhạt, là nhân vật cao thượng phong nhã như một vị Thần hoa giống với tên gọi của y.

Vì vị lịch thần này đã có giao tình hơn ngàn năm với Trừ Tịch, nên Tiêu Nam Chúc cũng theo bản năng khách khí với y rất nhiều, hơn nữa anh còn nghe Trừ Tịch kể đây là một trong số ít lịch thần vẫn duy trì qua lại với hắn như cũ sau khi tính tình hắn đại biến, cho nên vì một vài tư lợi bản thân anh cũng phải xem bạn của Trừ Tịch là bạn của mình.

Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc lúc này đã ngồi trên máy bay tư nhân Trương Thỉ cho anh mượn cúi đầu nghịch điện thoại liền nói rõ tường tận việc phải làm khi đến thành phố B cho Hoa Triêu trước mặt nghe.

"Viện bảo tàng thành phố B mấy tháng trước đã mượn một lượng lớn văn vật của viện bảo tàng Anh, nói là mượn, thực ra đều là những thứ mà nước ta bị cướp mất trước đây.

Trong đó có lượng sứ xanh Nhữ Diêu thời Tống, mỗi cái đều có giá trị liên thành, nhưng khi trưng bày, bên viện bảo tàng lại phát hiện trong viện của họ luôn xảy ra những chuyện không ổn cho lắm..."

Nói xong, Tiêu Nam Chúc tiện thể giơ điện thoại lên, màn hình điện thoại hiện ra bức ảnh đồ sứ bị đập vỡ trong chiếc tủ trong suốt, nhưng không nhìn ra có gì bất thường.

Thấy bộ dạng nghi hoặc không hiểu của Hoa Triêu, Tiêu Nam Chúc nhếch khóe miệng cười cười rồi giải thích.

"Mấy cái tủ này đều khóa lại cả rồi, đạn bắn cũng không xuyên được, chìa khóa mở tủ cũng đang được quản lý chuyên biệt ở đó.

Không có sự đụng chạm của con người mà chúng nó lại liên tục vỡ hết 5 cái trong vòng nửa tháng nay.

Nghe nói cứ tối đến là sẽ có âm thanh kỳ lạ truyền ra từ cung Diên Hi chịu trách nhiệm trưng bày sứ xanh.

Còn để mấy văn vật đó chơi tự bạo kiểu này nữa chắc người phụ trách viện bảo tàng thành phố B lên tăng xông sớm..."

"Vậy theo ý kiến của lịch sư ngài, thì đây là tai họa gì?"

Cau mày hỏi một câu như vậy, Hoa Triêu biết rõ nếu Tiêu Nam Chúc tình nguyện đích thân đến xem thử thì nhất định đã có chủ ý trong lòng.

Thần lực của y có hạn, nhưng suy cho cùng vẫn là ngày lễ truyền thống, vẫn có thể đối phó một số tai họa.

Nghe Hoa Triêu nói vậy, Tiêu Nam Chúc đang kiềm chế cơn nghiện thuốc lá vì đang ở trên máy bay cũng không thắt gút(3), chỉ trực tiếp ho khan một tiếng rồi tựa lưng vào ghế ngồi, sau đó mới ung dung mở miệng nói.

"Nghe nói trước đây, hễ làm chuyện xui gì là mọi người lại lấy mấy lời cát lợi để xua đuổi điều kỵ.

Nhưng kỹ xảo áp dụng hài âm(4) này giữ lại phúc khí thì cũng thả tai họa chạy đi mất.

Luôn có câu cái cũ không đi cái mới làm sao đến, người vấp té thì phải gọi là chạm đất, còn đồ rơi vỡ thì kêu là tuổi tuổi bình an(5), nhưng tuổi tuổi bình an này là cát lợi rồi..."

"Vậy không phải toái toái bình an(6) cũng chạy ra rồi sao?"

- ------------------------------------

Chu Dịch(1) (周易): là bộ kì thư thiên cổ, đứng đầu lục kinh, gốc của quần nghệ, đại bản doanh của học thuyết Âm Dương.

trung tuần(2)(中旬): từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng

thắt gút(3) (关子): chỗ lý thú nhất, hấp dẫn nhất trong tiểu thuyết, hí kịch, cũng ví với mấu chốt sự việc

hài âm(4) (谐音): âm đọc gần giống hoặc giống nhau

tuổi tuổi bình an(5) (岁岁平安): tuế tuế bình an, 岁岁 (tuổi) đồng âm với 碎碎 (vỡ) trong toái toái bình an(6) (碎碎平安), đều là "suì suì".