Tám trăm triệu!

Nghe thấy lời này của Nghiêm Quân Thịnh, sắc mặt Lâm Vũ đột nhiên nở nụ cười đầy ẩn ý.

Đã từng gặp qua công phu sư tử ngoạm. Nhưng chưa từng gặp loại ăn miếng lớn như vậy!

Nếu thực sự gặp được con dê béo thì nhất định sẽ bị nuốt đến xương cũng không còn!

Bốn người Ninh Loạn cũng tỏ vẻ buồn cười, căn bản không để lời của Nghiêm Quân Thịnh vào tai.

Dám ăn trên đầu trên cổ Mục Bắc Vương, mà còn ăn một cách to gan lớn mật như vậy, thật đúng là chán sống!

"Cho ông một cơ hội cuối cùng."

Lâm Vũ liếc nhìn mẹ mình ở phía xa, lúc này mới đưa cho Nghiêm Quân Thịnh một cơ hội cuối cùng: "Hoặc là hai trăm triệu chốt hạ, bây giờ lập tức biến mất khỏi tầm mắt của chúng tôi, lát nữa người của tôi sẽ tới chỗ ông ký hợp đồng. Hoặc là, tôi khiến cho ông một đồng cũng không lấy được!"

"Tôi cũng cho cậu một cơ hội cuối cùng!" Nghiêm Quân Thịnh không tin, cười haha nói: "Hoặc là trả thêm sáu trăm triệu, hoặc là tôi khiến cậu không đòi về được một đồng nào! Hai trăm triệu kia coi như phí bồi thường tổn thất về mặt tinh thần."

Phí tổn thất tinh thần?

Mấy người đều hết cả hồn.

Bọn họ đều bị sự to gan lớn mật của Nghiêm Quân Thịnh làm cho giật mình.

Ngay đến cả hai trăm triệu mà Lâm Vũ vừa mới chuyển khoản mà hắn cũng muốn nuốt luôn!

Tứ đại quân chủ đồng loạt giơ ngón cái với Nghiêm Quân Thịnh.

Dám lừa tiền của Mục Bắc Vương, đây tuyệt đối là người đầu tiên trong lịch sử!

"Được!"

Lâm Vũ gật đầu, mỉm cười đáp: "Hai trăm triệu kia bồi thường phí tổn thất tỉnh thần cho thư ký của ông là được."

Cái trò gì vậy?

Sau khi Lâm Vũ nói xong, đám người Nghiêm Quân Thịnh đều ngây ra. Thật sự đồng ý hả?

Bọn họ còn tưởng đám người này còn phải làm loạn một trận ấy chứ!

Nhưng Lâm Vũ không những đồng ý, hơn nữa sắc mặt còn không có vẻ gì là tức giận.

Nhiều tiền quá nên ngáo rồi sao? Hay là quá hèn yếu?

Hay là biết rõ uy thế của Nghiêm Quân Thịnh, trong lòng biết trứng không chọi được đá, nên đành chịu khuất phục?

Tuy bọn họ kinh ngạc, nhưng tứ đại quân chủ dường như lại cảm thấy đó là bình thường, trên mặt không có chút ngạc nhiên nào.

Bọn họ đi theo Mục Bắc Vương nhiều năm, hiểu quá rõ tính khí của Mục Bắc Vương.

Ngài ấy đồng ý bỏ ra hai trăm triệu bồi thường tổn thất tinh thần cho thư ký Dương, thì nhất định sẽ khiến cho Nghiêm Quân Thịnh phải nhả ra số tiền gấp bội!

Loại gian thương này còn chưa đáng để Mục Bắc Vương phải tức giận.

"Cậu thật sự đồng ý ư?” Nghiêm Quân Thịnh kinh ngạc nhìn Lâm Vũ, có chút không dám tin.

"Ừ!" Lâm Vũ khẽ gật đầu: "Trước giờ tôi đều nói một là một, hai là hai."

"Ha ha! Cậu thanh niên này đáng mặt đàn ông đấy!"

Nghiêm Quân Thịnh cười lớn, phất tay nói: "Xem cậu đáng mặt đàn ông như thế, tôi cũng không làm khó các cậu nữa! Đi chỗ khác chơi đi, đừng làm phiền bọn tôi làm việc nữa!"

Lâm Vũ cười nhạt, ngẩng đầu nhìn Lạc Trường Phong: "Đặt khu vực trong phạm vi năm kilomet quanh núi Thất Lí thành khu bảo tồn."

"Rõ!"

Mắt Lạc Trường Phong sáng lên, lập tức lui sang một bên làm chuyện Lâm Vũ giao."

Khu vực bảo tôn? Nghe thấy lời này của Lâm Vũ, đám người Nghiêm Quân Thịnh ngây ra. Sau khi thất thần thì lại phì cười.

"Lại còn thiết lập khu bảo tồn, cậu ta tưởng cậu ta là lãnh đạo Giang Bắc chắc!"

"Chém gió cũng phải hợp lí chứ!"

"Cũng không soi gương thử xem, anh ta trông thế kia mà cũng đòi giả mạo lãnh đạo?”

Thư ký Dương cười không khép miệng được, dáng người thướt tha cọ qua cọ. lại trên người Nghiêm Quân Thịnh, khiến trong lòng Nghiêm Quân Thịnh nóng rực.

Nếu không phải hiện tại còn có việc, ông ta thật muốn đem yêu tinh này về làm thịt!

Đối với những lời trào phúng này, Lâm Vũ không chút để bụng.

Sau khi quét mắt một lượt về phía đám người, lại nói với Ninh Loạn: “Phí tổn thất tinh thân của anh, tự đi mà đòi.”