Với nô lệ doanh nghiệp, hai ngày cuối tuần chỉ chia ra thành cần tăng ca và không cần tăng ca. Trịnh Dư An tuy rất có lòng phát triển sự nghiệp nhưng cũng không cuồng công việc tới mức có thể hy sinh toàn bộ thời gian nghỉ ngơi của mình.

Đi uống hai ngày liên tiếp, Trịnh Dư An cảm thấy cơ thể như miếng thịt khô ngâm trong vại rượu. Sáng thứ bảy tính ngủ nướng nhưng lại thất bại chỉ vì quý bà Chu cố ý hầm canh, đường xa mang tới cho anh.

“Mẹ biết con uống nhiều mà.” Quý bà Chu Xuân Đào năm nay sáu mươi tuổi sức lực dồi dào, ăn mặc thời trang. Trịnh Dư An đánh giá chiếc khăn được buộc trên đầu bà, không kiềm được hỏi, “Bố đâu mẹ?”

Chu Xuân Đào đổ canh ra giúp anh rồi để qua một bên cho nguội, cười híp mắt nói: “Ông ý đi mua vé xem phim rồi. Bố mẹ đợi lát đi coi phim.”

Trịnh Dư An nói: “Bây giờ lên mạng cũng đặt vé được mà.”

Chu Xuân Đào không chịu được đáp: “Cái này gọi là cảm giác hình thức, thằng nhóc con hiểu cái gì?”

“Thằng nhóc” ba mươi tuổi đầu chỉ đành câm nín uống canh. Chu Xuân Đào nhìn quanh một lượt, phát hiện không có việc gì cần làm, lại nêu ý kiến vớ vẩn với anh: “Con ở một mình có cô đơn không? Có muốn nuôi một con mèo không?”

Trịnh Dư An cười: “Con còn tưởng mẹ sẽ kêu con nuôi một cô vợ chứ.”

Chu Xuân Đào sằng giọng: “Mẹ là người thế nào chứ hả. Con có kết hôn hay không thì liên quan gì tới mẹ. Ép con kết hôn xong nhỡ đâu bị người ta cắm sừng đòi ly hôn, con lại quay qua trách mẹ.”

“………” Trịnh Dư An suýt bị nước canh ghẹn chết. Anh lấy tờ giấy ăn, bất đắc dĩ bảo, “Vì sao nhất định là con bị người khác cắm sừng?”

Chu Xuân Đào có phần đắc ý: “Con dù sao cũng là con mẹ, nhẽ nào mẹ còn không rõ về con?”

Mẹ còn vội đi coi phim, Trịnh Dư An chỉ có thể đơn côi một mình ăn hết bát canh. Anh đổ mồ hôi nên dứt khoát đi tắm một cái, xong bỏ chỗ quần áo bẩn không nhiều còn lại vào máy giặt.

Căn nhà ở khu công nghiệp này được mua có thể nói là sớm, giá bất động sản năm đó còn chưa cao đến không chấp nhận nổi. Phần tiền trả trước là trong nhà cho, Trịnh Dư An đi vay hơn một trăm vạn tệ, tiền còn dư dùng để lắp đặt thiết bị từng chút một cũng mất nửa năm mới vào ở được.

Một gã đàn ông độc thân sống trong căn nhà ba phòng ngủ rộng hơn 100m3 thực ra có phần lãng phí nên Trịnh Dư An trực tiếp sửa một phòng ngủ nhỏ thành phòng làm việc. Vì để Chu Xuân Đào không phải lo lắng chuyện chỗ anh ở sẽ biến thành ổ chó, Trịnh Dư An bèn thuê người giúp việc, mỗi tuần tới một lần dọn dẹp vệ sinh.

Lúc thu xếp tài liệu của WE GO, Trịnh Dư An nhớ ra mai còn phải đi chơi bóng rổ.

“Coi như tăng ca đi.” Trịnh Dư An mơ màng nghĩ. Chỗ số liệu hợp đồng kia như biến thành một hàng quân bài domino xếp ngay ngắn, đẩy nhẹ một cái là sẽ đổ xuống, ghép lại thành đường nét khuôn mặt Yến Thư Vọng, mắt mi sắc nét, ngay cả khuôn môi cũng rất hoàn hảo.

Ngón tay Trịnh Dư An ngứa ngáy, như lúc châm thuốc có một sợi tóc của Yến Thư Vọng rủ chạm vào nơi đó.

Anh thở một hơi dài, phục hồi tinh thần lại cảm thấy khôi hài. Đúng lúc đó điện thoại có tin nhắn Tiêu Đường gửi qua Wechat, là địa chỉ của một nhà tập trên đường Ngũ Tạp.

“Tiểu Trịnh Tổng đừng quên nha.” Tiêu Đường gửi qua một sticker hình mèo cực kỳ đáng yêu, “Bọn tôi đều chờ cậu đó ~”

Đàn ông dùng dấu lượn sóng nói chung tạo cảm giác trêu chọc, so ra câu trả lời của Trịnh Dư An đơn giản hơn rất nhiều.

Hào hứng nói chuyện của Tiêu Đường không hề bị ảnh hưởng: “Tiểu Trịnh Tổng chơi ở vị trí nào nhỉ?”

Trịnh Dư An: “Tôi đều được cả.”

Tiêu Đường: “Cậu cao như vậy, vị trí tiền phong phụ có được không?”

(Một đội thi đấu bóng rổ thường có 5 vị trí cơ bản: hậu vệ dẫn bóng – point guard, hậu vệ ghi điểm – shooting guard, tiền phong chính – power forward, tiền phong phụ – small forward, trung phong – center)

Trịnh Dư An: “Được.”

Tiêu Đường gửi sticker ôm má: “Tiểu Trịnh Tổng đẹp trai quá đi ~”

Trịnh Dư An: “…..”

Nếu nói người làm ăn thì Tiêu Đương quả thực là người biết ăn nói, hơn nữa còn không phải dạng biết ăn nói mà không có mắt nhìn. Tìm đề tài, gợi chuyện nói, Tiêu Đường đều không khiến người khác thấy phản cảm.

“Thư Vọng cũng chơi ở vị trí tiền phong đó.” Lần này Tiêu Đường gửi qua là tin nhắn thoại. Giọng điệu gã ta lúc gọi tên Yến Thư Vọng có hơi thân thiết quá mức, “Ngày mai lúc hai người khởi động phải phối hợp đó.”

Trịnh Dư An cười đáp: “Tôi nhất định sẽ cố gắng không làm ảnh hưởng Yến Tổng.”

Nói thì nói vậy, đợi hôm sau khi thật sự tới sân bóng, Trịnh Dư An mới nhận ra mình suy nghĩ quá ngây thơ rồi.

Đội hình Yến Thư Vọng tập hợp lại xem chừng thật sự vô cùng chuyên nghiệp, từ đồng phục tới giày ai ai cũng dùng loại chuyên cho thể thao. Bọn họ chơi 3 đấu 3, hai vị trí tiền phong chắc chắn bị bỏ. Trịnh Dư An từ chơi bóng cùng khách hàng biến thành thi đấu bóng với khách, tuy chỉ khác mấy chữ nhưng vẫn cứ trở nên khó nắm bắt.

Tần Hán Quan biết anh có hoạt động, lúc khởi động, Trịnh Dư An thuận miệng nói qua điện thoại cho gã biết tiến triển mới nhất. Tần Hán Quan vô cùng lấy việc công mưu lợi riêng: “Vậy không phải rất tốt sao? Còn không biết nên làm sao cho vui lòng Yến Thư Vọng à, cơ hội hiếm có đấy.”

Trịnh Dư An cảm thấy người này đầu óc có tẹo vấn đề: “Đến anh còn biết thì nhẽ nào anh ta không rõ? Tôi cố ý nhướng bóng cho ông chủ thì anh nghĩ ông chủ sẽ vui sao?”

Tần Hán Quan nghĩ thử thấy cũng có đạo lý, ở đầu bên kia mắng “á đù”.

Làm đối thủ thật sự cực phiền phức.

Trịnh Dư An thầm nghĩ, nếu nhường quá lộ liễu thì ông chủ sẽ cảm thấy bạn coi thường người ta; không nhường mà thắng, có ai thua lại vui đâu. Thật ứng với câu: Trái phải đều khó xử, trong ngoài không phải người.

Yến Thư Vọng ngồi cạnh sân bóng. Miệng hắn ngậm sợi dây chun, chậm rãi lấy tay làm lược chải tóc. Trịnh Dư An không kìm được nhìn qua, phát hiện hắn túm tóc lên cao, để lộ phần sau cổ gọn gàng.

Yến Thư Vọng buộc tóc thành đuôi ngựa xong, ngước lên thì bắt gặp ánh mắt Trịnh Dư An.

Trịnh Dư An cười cười, hỏi: “Yến Tổng chơi bóng bao năm rồi?”

Ánh nhìn của Yến Thư Vọng vẫn dán trên mặt anh, hờ hững đáp: “Hồi đại học tôi ở trong đội bóng rổ.”

Trịnh Dư An tỏ ra khá kinh ngạc: “Vậy thì lợi hại rồi.”

Yến Thư Vọng không nói gì, nhưng có thể thấy được là tâm trạng không tệ, bộ dạng rõ ràng rất hưởng thụ lời khen ngợi. Việc này thật sự khiến Trịnh Dư An không thể ngờ được.

Thế là anh thuận theo đó nói tiếp: “Chờ lát nữa mong Yến Tổng giơ cao đánh khẽ, đừng chơi quá dốc sức.”

Yến Thư Vọng nghiêng đầu. Hắn dường như thật sự suy nghĩ một lúc, rồi mới nhìn Trịnh Dư An nghiêm túc đáp: “Được.”

—–

Nội tâm Yến Tổng: “Cậu ấy khen mình lợi hại cậu ấy khen mình lợi hại cậu ấy khen mình lợi hại cậu ấy khen mình lợi hại cậu ấy khen mình lợi hại cậu ấy khen mình lợi hại”