Trịnh Dư An nhớ, đây là lần thứ hai Yến Thư Vọng gọi cả họ cả tên mình.
Giọng người phương Nam thường không tiêu chuẩn như tiếng phổ thông, hoặc ít hoặc nhiều đều sẽ mang chút âm Tô Nam mềm mại, nhưng Yến Thư Vọng lại không vậy.
Âm điệu lúc hắn gọi tên Trịnh Dư An như thể đang ngậm con chữ ở đầu lưỡi, đưa đẩy một hồi rồi mới nhả ra từng chữ từng từ.
Chương Tấn không nhận ra sự tới tới lui lui giữa hai người. Anh ta kiếm được bia ngon thì tất nhiên uống là nhất. Bia thủ công đều đóng trong chai nhỏ nên có tu thẳng từ chai cũng không hề gì.
Trịnh Dư An quyết định không dùng cốc, ngậm miệng chai uống từng hớp nhỏ.
Bia Stout có hương vị nồng đậm và phức tạp, mang cái đắng tới sặc của bia đen thông thường cùng lớp bọt dày, thơm mà đặc.
Yến Thư Vọng vừa uống vừa nhẫn nại ngồi nghe Chương Tấn khen loại bia này tốt tới mức nào. Sức uống của tên kia đúng là nát, chưa được nửa chai đã xỉn, bắt đầu nói năng lung tung.
Đàn ông uống rượu về cơ bản đều sẽ làm ba chuyện: đi ngủ – ôm bồn cầu – nhớ chuyện xưa. Đi ngủ với ôm bồn cầu thì điều kiện không cho phép nên Chương Tấn hiển nhiên chỉ có thể nhớ chuyện xưa.
“Tiểu Trịnh à.” Chương Tấn có say cũng không dám bá vai bá cổ Yến Thư Vọng, chỉ đành khoác một tay lên vai Trịnh Dư An, “Tôi còn nhớ lúc cậu còn làm giao dịch viên ở quầy khách hàng doanh nghiệp… Cậu còn nhớ không? Lúc đấy tôi chưa lấy vợ, cậu cười với tôi một cái, chẹp chẹp, thẹn thùng!”
Trịnh Dư An phì cười bảo: “Anh trai à, anh mới qua có mấy lần, chủ yếu đều là chị Yên làm.”
Chương Tấn không phục: “Ai bảo, tôi qua đâu có ít. Ngoài quầy bận, cậu không có thời gian chào hỏi bọn tôi, vì để không làm ảnh hưởng công việc của cậu nên bọn tôi chờ mấy phút là đi rồi.”
Trịnh Dư An cảm thấy hơi kỳ lạ, hỏi lại: “Mấy anh?”
Chương Tấn vỗ gáy: “Xem trí nhớ tôi kìa. Năm đó công ty WE GO bọn tôi vẫn còn là doanh nghiệp nhỏ, có mấy lần đều là sếp Yến tự mình tới chỗ các cậu nhập sổ sách. Cậu nhớ không?”
“…..” Trịnh Dư An thật sự không nhớ chút nào.
Cái này thật ra cũng không trách anh được. Giao dịch viên ngân hàng trước không nói tới chuyện cách cả một tấm kính, số chứng từ thanh toán mỗi ngày phải xử lý đều tới cả ngàn, hiếm có lúc ngẩng nổi đầu lên. Mà vấn đề tài vụ của mỗi công ty thì chủ yếu đều là vào những ngày đó tới nhập sổ sách, thao tác luôn trôi chảy nên không cần trò chuyện hàn huyên nhiều. Lúc này mà kéo dài thời gian thì sẽ có người bị đẩy lại phía sau. Việc hạch toán sổ sách đều có thời hạn, chậm là chậm cả một ngày, như vậy sẽ thành đại họa.
Trịnh Dư An cũng có thể coi là trí nhớ tốt, phụ trách quy trình của bên WE GO bao nhiêu năm vậy vừa đạt chỉ số cao nhất vừa tăng trưởng ổn định. Thêm vào đó La Yên là người nhiệt tình, miệng lúc nào cũng luôn câu “Cảm ơn”, “Xin chào” nên Trịnh Dư An mới có ấn tượng tương đối về cô.
“Sếp Yến lúc đó còn chưa nuôi tóc dài.” Chương Tấn ngẫm lại, tìm lý do giúp anh, “Cậu không nhận ra cũng phải.”
Yến Thư Vọng thong thả uống bia ở một bên, giống như không hề quan tâm Chương Tấn nói gì về mình.
Trịnh Dư An có chút không kiềm được, hỏi hắn: “Lúc trước anh từng gặp tôi sao?”
Yến Thư Vọng dừng mắt lại trên mặt anh thêm mấy giây. Hắn híp mặt tựa như đang nhớ lại, được một lúc thì lắc đầu: “Không nhớ nữa.”
Trịnh Dư An cũng thấy không đáng tin. Chuyện từ bảy, tám năm trước rồi, đời có phải tiểu thuyết đâu mà còn có chuyện yêu thầm.
“Sức hấp dẫn của tôi vậy là cũng lớn lắm rồi.” Trịnh Dư An cười cười tự giễu.
Yến Thư Vọng ngửa cổ uống bia. Trái Adam trên cổ hắn di chuyển lên xuống, chút bia dư đọng trên môi, lấp lánh dưới ánh đèn.
Trịnh Dư An hình như thấy hắn đã cười.
“Cậu nghĩ gì thế?” Yến Thư Vọng cười, “Nghĩ tôi yêu cậu từ cái nhìn đầu tiên hay là yêu thầm thành thật?”
Trịnh Dư An chớp chớp mắt. Anh như bị gõ đau một cái, tỉnh táo lại phần nào.
Yến Thư Vọng cầm chai bia, khẽ chạm vào chai của anh, trêu ghẹo nói: “Trịnh Dư An, cậu hơi tự tin quá rồi đấy.”
Đạo lý đi đêm lắm có ngày gặp ma, Trịnh Dư An thấy mình lần này đâu chỉ đơn giản là gặp ma, thiếu chút đã gặp quỷ luôn rồi.
Anh quá mức đắc ý, đã quên mất quy củ của hai bên. An Đại từng nói Yến Thư Vọng chưa từng tìm người ngoài giới, anh lại nghĩ mình là trường hợp đặc biệt.
Anh dựa vào cái gì để là trường hợp đặc biệt? Trịnh Dư An mơ hồ nghĩ. Cái cảm giác xấu hổ nhục nhã vừa trào dâng vừa chua cay. Vị khô của bia thủ công bị phóng đại lên vô tận, rót vào dạ dày có cảm giác bỏng xót râm ran. Trịnh Dư An không hề nhận ra đằng sau những cung bậc cảm xúc ngoài mặt đó là cảm giác trống rỗng và mất mát lớn hơn rất nhiều.
Chất cồn khiến anh hơi buồn nôn nhưng lại không thể không có một câu trả lời thỏa đáng.
“Là tôi tự mình đa tình rồi.” Trịnh Dư An cầm chai bia, cười ngượng nói, “Yến Tổng không cần để ý.”
Yến Thư Vọng quan sát kỹ biểu cảm của anh, tiếc là đến cuối vẫn không nhìn ra chút sơ hở nào nên có hơi cụt hứng gạt sợi tóc bên tai.
Hắn uể oải “Ừ” một tiếng, rồi bất chợt hỏi: “Sao cậu không quen bạn gái nữa?”
Trịnh Dư An đờ ra mất một lúc thì mới chậm chạp đáp: “Chuyện tình cảm…. dù sao cũng không tùy tiện được.”
Yến Thư Vọng: “Cậu không có nhu cầu sao?”
Trịnh Dư An chưa ngộ ra: “Nhu cầu gì?”
Yến Thư Vọng nhướn mày đầy mờ ám. Hắn uống thêm một hớp bia, đầu lưỡi như có như không liếm miệng chai thủy tinh, giọng khàn khàn như dụ dỗ: “Lên giường, làm tình, kiểu kiểu đó.”
Hắn nhìn Trịnh Dư An, hỏi, “Cậu không muốn sao?”