Hồ Mệnh

Chương 13: 13 Cam Nhã X Hải Bì

Hai người như thế im lặng qua đi cuộc sống quay lại quĩ đạo vốn có.

Hải Bì chợt mơ thấy Cam Nhã rời bỏ mình.

Nàng thế nhưng lại cười, đi đi lại là giải thoát cho nhau.

Nàng cười nhưng nước mắt nàng lại phản bội nàng.

Ngồi bên giường Cam Nhã yêu thương lau đi nước mắt lăn dài trên mặt nàng, không hiểu là vì gì mà khóc đến như thế.

Nàng hôn lên những giọt châu đang rơi, nàng hôn lên trán an ủi, hôn lên đôi mi ướt đẫm đầy sự thương tiếc, hôn lên chiếc mũi cao cao thẳng thẳng, hôn lên đôi gò má mỗi ngày gầy đi, hôn lên đôi môi ngọt ngào lần cuối.

Lấy ra một lá thư để lên đầu giường của nàng, cứ thế quay đi hoà mình vào đêm đen không một tiếng động dư thừa.

Hải Bì cảm nhận được có người hôn mình liền giật mình tỉnh dậy, trước mắt chỉ có ánh sáng vàng le lối, nàng thở dài mệt mỏi, nàng không hiểu sao mấy đêm qua mình điều mơ giấc mơ như thế thấy Cam Nhã không từ mà biệc, có lẻ nàng đa tâm, nàng chống người ngồi dậy đi đến bàn trà uống ít nước, khi quay lại ánh mắt vô y rơi trên đầu giường nàng thấy một phong thư im lặng nằm đó, tim nàng khẽ đau, bước nhanh chân lên liền nắm lấy lá thư mở ra.

" Hải Bì ta đi rồi nàng ở lại nhớ khỏe mạnh, ta đi rồi sẽ không ai làm nàng thương tâm, ta biết thứ tình cảm này của ta không đúng, nhưng ta đã không từ bỏ được, lời nói không thể nói lên tất cả vì ta yêu nàng thương nàng còn hơn những gì ta đã nói.

Chúng ta điều là cô nhi được sư phụ bảo vệ từ nhỏ, ngày ngày ta và nàng cùng nhau chung sống, lúc đầu ta cũng không biết mình yêu nàng, thời gian lại là căn đo, hạt giống tình yêu trong tim ta như phép màu nãy mầm từng ngày, mỗi ngày ta chỉ muốn bên nàng, cùng nàng nói chuyện phím, cùng nàng đánh đàn đọc thư sách, thời gian ấy đẹp biết mấy, nhưng là biến cố thời gian cũng thật nhanh đưa đẩy nhóm người chúng ta đến đây.

Cuộc sống là không khác mấy, nhưng mỗi người vẫn là có mưu tính thay phiên nhau hành động, nói một lần là xa nhau trong tận mấy tháng.

Không nàng bên cạnh cuộc sống ta như lạnh đi, nỗi nhớ ấy lại hoá trong đầu ta thành dục niệm muốn có được nàng, muốn hoà nhập nàng vào ta, muốn nàng làm người phụ nữ của ta bên ta mãi mãi.

Ta ích kỷ lắm đúng không? Vì thân ta ích kỷ đêm đó đã không nghĩ đến nàng để nàng dưới thân người mà hành hạ, cũng không màn đến đó là lần đầu của nàng làm nàng tổn thương, ta rất hối hận khi đó đã đối xử với nàng như công cụ thỏa mãn ta.

Nhưng ta hối hận hơn khi nàng tỉnh lại, nàng có thể đánh ta giết ta vì đã lấy đi của nàng tất cả, nhưng là nàng không làm thế, nàng thà tổn thương chính mình chứ cũng không muốn tổn hại đến ta.

Vì sao thế vì sao là yêu mà không thể đến.

Ta đi rồi nàng nhớ tự chăm lo cho mình, đừng tìm ta, đoạn kí ức này quá đau khổ nàng hãy quên đi, ta không biết làm gì là tốt, nhưng ích ra hiện tại ta đi rồi nàng sẽ bớt đau lòng đi, ta sẽ quên nàng thôi, nàng cũng hãy quên ta đi, cứ để chúng hoá mộng khi tỉnh lại chúng ta đã là người lạ chưa từng quen

Lá thư cầm trên tay nàng đau khổ xé nát chúng, nàng không tin không tin đồ ngốc của nàng sẽ bỏ đi, lấy tay tán thật mạnh vào má mình nàng cầu mong chỉ là mơ, nhưng hiện thực là như thế tàn khóc như thế.

Trên má nàng là cảm giác đau bỏng, nó nói với nàng đây là hiện thực, hiện thực nàng đã bỏ ngươi đi rồi.

Trong đêm đen người phụ nữ như bị quỷ nhập nàng hoá điên chạy qua cánh rừng trúc trên người vẫn là trung y mỏng manh nàng gào hét giữa núi rừng, giọng nàng đau khổ như quỷ dọa người.

- Cam Nhã nàng là đồ ngốc sao nàng lại đi, sao nàng lại bỏ ta.

- Đồ ngốc ta cần nàng.

Nàng vô lực quỳ gối trên nền đất lạnh, nàng luôn nghĩ, xa nhau có lẻ là việc tốt nhất cho cả hai, nhưng hiện thực không như thế, nàng trói bỏ tình cảm người nàng yêu, nàng làm đồ ngốc của mình đau khổ, chính tay nàng đã đẩy bỏ tình cảm của mình, cũng chính tay nàng đã giết chết đi tình cảm của người, giết ngươi bằng đao có lẽ đã quá tốt với ngươi, nàng lại giết người mình yêu bằng lời nói sắc bén làm người mình yêu sống trong giầy vò, còn đau hơn khi một kiếm lấy mạng nàng, nàng không hận mình, nhưng nàng đã không cần mình.

Còn gì đau hơn khi lạc mất người mình yêu, nàng đúng là kẻ ngu si, đời người có bao ngắn ngủi mà nàng lại không trân trọng, khi người đi rồi nàng lại nếu giữ, nàng đã quá ích kỷ cho bản thân mình, cũng quá tuyệt tâm với Cam Nhã.

Gió trời như gào hét, đêm lạnh một người vẫn quỳ nơi đó nàng khóc đến thương tâm, người bên kia thì vẫn hẵng thờ không tiến lại gần cũng không một lời nói, khoảng cách không xa nhưng bức tường vô hình lại tiến không đến.

Trung y đơn bạc thân người nàng lạnh đến run người nhưng nàng biết người đi chưa lâu, nàng vẫn ngồi đấy chờ vòng tay chờ cái ôm ấm áp sưởi ấm nàng.

Nhưng nàng sai rồi mặt trời dần ló dạng trên đỉnh núi nhưng không ai không hơi ấm quen thuộc đến vỗ về,, không có sự ngốc nghếch của người nào đó trách nàng, cũng không có cái hôn vụn trộm, nàng cứ thế mệt mỏi ngắt đi trước mắt vẫn là không tìm được sự quen thuộc bao ngày.