Hồ ly gây ra hoạ đêm đó bị Thư sinh hung hăng giáo huấn một phen. Cảm thấy đối phương không yêu nó, trong lòng thương tâm khổ sở muốn chết nên Hồ ly bèn rời nhà trốn đi. Hắn đang cô đơn đi trên đường cái, lại lần nữa gặp hoàng đế cải trang vi hành.

“Hồ công tử!” Hoàng đế hưng phấn.

“Là ngươi!” Hồ ly hai mắt sáng ngời, cũng hưng phấn.

Hồ ly đưa tín vật cho đối phương nói muốn muốn đổi bạc.

“……” Tuy rằng không giống với tưởng tượng nhưng hoàng đế vẫn cho hắn một rương vàng.

“Ngươi thật sự không cần cái khác sao?” Hoàng đế cố ý lộ ra kim long lệnh bài của mình.

Hồ ly nói không cần, sau đó cầm một rương vàng đi mất.

“A, hắn thật là thanh tao thoát tục, không hề giống với mấy kẻ dung chi tục phấn đó!” Hoàng đế cảm thấy Hồ ly rất hợp khẩu vị của mình.

Mà Vương gia lúc nhận được tình báo liền ghi lại toàn bộ những gì Hoàng đế yêu thích vào một cuốn sổ nhỏ.

Thích thanh thuần, tốt nhất là không để hắn vào mắt.

“Hừ, thiểu năng trí tuệ!” Đáy lòng vương gia tràn đầy khinh miệt.