Mùng một tết, hồ ly một đường khóc lóc chạy về nhà.

“A Sinh!!”

Thư sinh nghe tiếng vội đi ra cửa xem, kết quả thấy Hồ ly cả người đầy phân. Hoá ra nó đang trên đường vui vẻ đi lại, bỗng nhiên có mấy đứa nhỏ hư ném mấy quả pháo vào hố phân bên đường, nổ cho nó một người đầy phân.

“Ta hui quá đi à a Sinh ô ô ô ô!!” Hồ ly muốn ôm một cái, vì thế đi lên phía trước vài bước.

Thư sinh nhíu mày vội vàng lui ra phía sau một bước.

Nháy mắt vẻ mặt Hồ ly mếu máo thành sống không còn gì luyến tiếc.

Nó đặt mông ngồi bệt xuống đất, gào khóc: “Đồ vô tình vô nghĩa! Ta phải rời khỏi ngươi!”