Lúc thư sinh về nhà, Hồ Ly đang ở trong viện răn dạy con chó đen hắn nuôi lớn.

“Ngu xuẩn!”

“Ô ô ~” chó đen ủ rũ cụp đuôi cúi đầu, vẻ mặt ai oán.

“Sao lại ồn ào thế?” Thư sinh thuận miệng hỏi.

Hồ ly nhìn thấy hắn liền vui vẻ lắc lắc cái đuôi, tiếp theo tức giận mách: “Hôm nay mang thằng nhãi này đi đoạt địa bàn, kết quả nó lâm trận lùi bước chạy trốn, thực sự đáng giận!”

“Vô tình vô nghĩa như vậy?”

“Đúng nha!”

Thư sinh bế nó từ mặt đất lên, cọ cọ lông trên người nó:” Chúng ta không chấp nhặt với nó nữa.”

Hồ ly lập tức hết giận.