Có đôi khi ta nghĩ, việc một đồ đệ đi nhớ thương sư phụ của mình, có phải là điều không thể chấp nhận được hay không. Dĩ nhiên, lúc ta xa cha mẹ, ta cũng sẽ rất cô đơn, nhưng đó không phải là cảm giác day dứt dằn xé như thế này. Thêm một năm trôi qua, rồi một năm nữa, ta lại càng cảm thấy tim mình thêm đau âm ỉ. Sư phụ ở đâu? Người đang làm gì? Tại sao chỉ một lời nhắn, hay một lá thư truyền âm người cũng không gửi cho ta?

Hơn mười năm trôi qua rồi rồi. Cứ nghĩ đó là thời gian đủ dài để quên đi một ai đó, nhưng ta lại càng nhớ sư phụ hơn. Ta không nên nhớ người nhiều như vậy, ta biết. Ta cũng không dám nói với cha mẹ, chỉ có thể giả vờ như ta đã không còn quan tâm. Nhưng ta không kiềm được lòng, lén chạy đến núi Tĩnh Sơn. Ta biết sư phụ không có ở đó, nhưng ta không kiềm lòng được.

Đến núi Tĩnh Sơn, ta giật mình nhận ra, nơi đây đã hoàn toàn bị phủ trong sương mù. Ta thử bước vào, nhưng không thể nào vượt qua lớp sương mù ấy. Đây là kết giới mà sư phụ đặt ra sao? Lòng ta dâng lên một cảm giác bất an. Ta chợt nhớ ra rằng, rất lâu trước kia có kẻ nói rằng, mang theo hoa sen ở núi Phùng Lương thì sẽ vượt qua được kết giới của sư phụ. Ta vội cưỡi mây một chuyến đến Phùng Lương, tìm mãi tìm mãi mới được một nhánh sen, lại vội vã quay trở lại. Không ngờ, lần này ta lọt được vào kết giới thật.

Ta bước qua màn sương trắng, cảm thấy từng bước chân mông lung như đang bước trên mây. Cảm giác bất an lại càng dâng lên trong lòng ta, thôi thúc ta quay lưng bỏ chạy khỏi Tĩnh Sơn. Nhưng không biết sao, ta cứ tiếp tục tiến về phía trước. Lúc dừng lại, ta nhận ra mình đang đứng trước hồ nước, đối diện với bông hoa héo khô.

Bỗng nhiên, một vệt khói đen từ đâu lan tới, hóa thành một đoàn xích sắt nhanh như chớp quấn lây chân ta. Ta quá bất ngờ nên không kịp phản ứng, liền bị nó làm cho ngã lăn ra đất. Sợi dây xích không buông tha, kéo ta đi tuồn tuột một quãng xa. Ta đau đớn giãy giụa, nhưng bất kể ta thi triển phép thuật gì tấn công sợi xích sắt, nó cũng không chút suy siển. Ta hốt hoảng nhận ra mình đang bị kéo về phía tây, trong tâm trí chợt xuất hiện hình bóng người thanh niên áo trắng kỳ lạ xuất hiện giữa hồ sen mười năm trước.

Thôi rồi, ta than thở trong lòng, có khi nào kiếp nạn mấy trăm năm sau của ta đã đến sớm không?

Trong động phía tây, ta lại không thấy người thanh niên áo trắng đó. Ta bị sợi xích kéo xềnh xệch vào sâu trong động, rồi xuống sâu bên trong. Người ta, cùng đầu và tay chân đều bị đập vào đá, đau nhức vô cùng. Cuối cùng sợi xích cũng dừng lại. Qua đôi mắt hồ ly, xuyên qua bóng tối dày đặc, ta quan sát khung cảnh xung quanh. Ta đang ở ngưỡng cửa của một căn phòng đá rất rộng, ở giữa căn phòng có một cái bệ hình tròn nhô lên cao, xung quanh mép bệ là những hoa văn cổ xưa. Ở trong vòng tròn đó là một sinh vật to lớn có cánh, hình thù kỳ dị. Tay chân nó rất to, nhưng lại bị trói chặt bởi những sợi xích màu vàng thõng xuống từ trần đá. Dù nó bị phong ấn ở giữa vòng tròn đó, ta cũng cảm nhận được sức mạnh của nó lớn hơn ta rất nhiều. Ta chợt nghĩ, đây hẳn là yêu thú của ma giới trong truyền thuyết. Nếu thật như vậy thì số của ta hết chắc rồi.

Yêu thú nhìn ta bằng đôi mắt đỏ quạch như máu, đôi môi mỏng của nó nhếch lên thành một nụ cười kỳ dị. Nó nói bằng giọng trầm đục vang vọng căn phòng đá:

“Tiểu Liên. Cuối cùng cũng gặp lại.”

“Ta không phải tiểu Liên. “ Ta nói.

Sinh vật đó nhắm mắt lại, có vẻ như đang tập trung. Khi nó mở mắt ra, ta cảm thấy tim mình “bang” lên một tiếng. Không ổn, hình như nó đã sử dụng yêu thuật gì đó lên người ta rồi. Đầu ta bắt đầu nhức kinh khủng. Ta ôm đầu la hét, đau đến nỗi lăn lộn trên mặt đất. Nhưng chẳng có ai đến cứu ta. Không có cha mẹ, không có sư phụ, không có ai. Sư phụ, sư phụ… ta thầm gọi. Người không có ở đây, ta biết, người không có ở đây. Nhưng sư phụ, đầu con đau quá, đau quá.

Trong tâm trí vụn vỡ của mình, ta bất ngờ tìm lại được luồng ký ức đã bị thất lạc từ lâu. Ta đau lòng nhớ lại, lại đau lòng nhận ra, duyên kiếp của ta và sư phụ Bạch Hạc đâu chỉ có hai tình kiếp mà thôi. Kiếp thứ ba mà ta đã quên đó, ta và Bạch Hạc đã trải qua rất nhiều chuyện. Lúc đó, ta là một đóa bạch liên.

Lý Vân Hoa sống cô độc tới tám mươi tuổi, cuối cùng cũng về với cát bụi. Quỷ sai đến, ta mới biết mình đã đi qua hai kiếp rồi. Lúc đó, ta vui mừng nghĩ, chỉ còn chờ đầu thai thêm một kiếp nữa thôi là ta sẽ được trở về động hồ ly ấm áp của mình. Nhưng tiên hồn của ta chưa kịp đưa tới địa phủ đã bị một cơn gió lốc quỷ dị cuốn vào. Ta không có thân xác, dù kinh sợ tột độ, ta cũng không có cách nào chống cự lại ma chướng lớn như vậy. Quỷ sai cố níu giữ lại linh hồn của ta, nhưng vô vọng. Trong lúc hỗn độn, ngọc linh hồn của ta bị vỡ, một mảnh đi theo quỷ sai về địa phủ, một mảnh rơi vào đóa tuyết liên màu trắng mọc trong mảnh ao nhỏ trên đỉnh Phùng Lương.

Cùng với cảm giác bị xé nát đau đớn tận tâm can đó, ký ức của ta hoàn toàn bị mất hết.

Là bông hoa núi có linh tính, ta sống những tháng ngày vô tư, không hề biết việc mình có một linh hồn không toàn vẹn. Cũng bởi vì linh hồn không toàn vẹn, suy nghĩ của ta hết sức đơn giản, ngây ngô. Ta cứ ngơ ngơ ngác ngác ở đỉnh núi Phùng Lương hết một trăm năm, chỉ biết hấp thu linh khí dồi dào của đất trời.

Đỉnh Phùng Lương, thực ra là nơi tiếp giáp giữa tiên giới và phàm giới. Lần đó, Bạch Hạc lịch kiếp xong, từ địa phủ trở về thì vô tình nhìn thấy ta. Chàng không biết ta chính là hồ ly tím, bởi ngoại hình, linh lực cùng trí nhớ của ta đều đã mất hết. Thứ chàng thấy là một bông bạch liên xinh đẹp, thanh khiết đang một mình chơ vơ giữa ngọn núi đầy linh khí, khiến chàng sinh ra cảm giác muốn bao bọc, chở che. Vậy là, chàng đem ta về cung điện Bạch Sứ, thi triển phép thuật để có thể nuôi dưỡng ta trong hồ sen nhà chàng.

Nhiều năm trôi qua, ta đã có thể hóa thành hình người. Lần đầu tiên nhìn thấy hình dáng con người của ta, Bạch Hạc trầm lặng một lúc lâu. Trước sự bất ngờ của chúng tiên xung quanh, chàng nhận ta làm thư đồng, giữ ta bên cạnh để dạy dỗ. Khi rảnh rỗi, chàng dạy ta viết chữ, đọc sách. Khi chàng làm việc trong thư phòng, ta mài mực, sắp xếp sách vở cho chàng. Khi chàng bận phải đi xa, ta đi lăng quăng trong sân, hoặc nhảy vào hồ sen mà ngủ. Lúc đó ta không biết chàng xem ta là con gái, là vật cưng, hay chỉ là nô bộc của chàng, nhưng với ta, chàng là tất cả, là cha mẹ, là người thân, là vì sao sáng nhất.

Ta hỏi chàng:

“Thần quân, tại sao trong điện của người không thấy các tiên nữ tỷ tỷ?”

Chàng lơ đễnh đáp:

“Vì bọn họ phiền phức.”

“Nhưng mà Tiểu Liên thấy bọn họ đi cũng im lặng, đứng cũng im lặng, đâu có nói gì đâu.”

Chàng cốc đầu ta một cái rõ kêu, lại giả vờ mắng:

“Ngươi nghĩ ai cũng ngốc như ngươi sao?”

Ta bĩu môi, tự an ủi cái đầu bị cốc đau không biết bao nhiêu lần của mình. Ta vẫn không hiểu các tỷ tỷ ấy phiền phức ở chỗ nào. Ta chỉ biết, khi có các tỷ tỷ ấy, phòng của thần quân ta không phải dọn dẹp, bàn của người ta không phải lau, ngay cả sân cũng không phải quét.

Nhưng không hiểu sao, dạo gần đây thần quân đề phòng bọn họ còn hơn phòng giặc.

Nếu lúc đó ta là một linh hồn trọn vẹn, có ký ức, có trí tuệ, ta đã biết Bạch Sứ thần quân thực ra là con trai trưởng của Thiên Long Vương, cũng là vị thần cai quản bầu trời phía tây. Vị trí của chàng trong tiên giới, sự oai nghiêm cùng với vẻ ngoài đẹp đẽ của chàng chính là niềm ao ước của bao nhiêu tiên nữ lẫn thần nữ khắp đất trời. Lúc này, mẹ chàng, cũng là Thiên Long Mẫu, bày tỏ ý định tìm cho chàng một mối lương duyên. Tuy chàng không có ý hưởng ứng, thậm chỉ tránh né, nhưng đây cũng là cơ hội cho biết bao nhiêu kẻ có tâm cơ. Vì vậy đối với Bạch Hạc, ngay cả những tiên nữ phục vụ trong cung điện Bạch Sứ cũng là một mối họa tiềm ẩn.

Thế nhưng, số trời đã định người xui xẻo cuối cùng luôn là ta.