Một năm, hai năm, ba năm trôi qua, Tử Ly vẫn dốc toàn bộ sức lực và thời gian để theo Ly Tình học hỏi. Khi rảnh rỗi, nó còn lên núi ra sức trồng cây để sau này trong trường hợp nó không may qua đời, cha mẹ nó còn thứ để mà tưởng nhớ nó. Nhưng mà nó lo quá xa rồi. Hiện tại Tử Ly còn chưa thể đi tìm sư phụ, thậm cũng chẳng biết bao giờ mới có thể ngồi dậy được.

Bởi vì, nó đổ bệnh nặng.

Thần tiên chẳng mấy khi bệnh, như dạng bệnh như của Tử Ly được tiên y quy kết thành: tuổi đời nhỏ, công lực yếu, lại lao lực quá sức, tiên lực gần như cạn kiệt, cần tĩnh dưỡng vài chục năm.

Vài chục năm? Tử Ly vừa ê ẩm rên hừ hừ vừa mơ hồ nghĩ, mấy chục năm đó nó sẽ sống không bằng chết mất! Sư phụ ngàn yêu vạn nhớ của nó không biết đã lạc về chốn tiên xa vời nào, nó còn phải mang sứ mệnh đi thu thập người về. Nếu mà không đi ngay… nếu mà không đi ngay…

Một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng đặt lên trán nó. Theo sau đó là tiếng thở dài. Trong cơn mơ màng, mí mắt Tử Ly hơi giật giật. Ly Tình? Hắn đến đây làm gì?

Nhìn cô gái trên giường cuộn thành một đống đáng thương, Ly Tình thở dài ngao ngán. Thực ra, hắn tự trách mình nhiều hơn. Nếu không phải hắn muốn nàng mạnh mẽ hơn, nếu hắn không dẫn nàng đi săn ma thú, nếu hắn khuyên được nàng dừng lại đúng lúc… Nhưng mà tất cả những điều đó, không phải đều vì giúp nàng trưởng thành hay sao? Hắn ôm đầu, vừa tự trách mình, vừa thấy lòng buồn bã. Hắn sống đã ngần ấy vạn năm, một đứa trẻ như nàng lẽ ra không thể nào lọt vào mắt hắn. Nhưng mà hết lần này đến lần khác nàng xuất hiện trước mặt hắn, làm hắn xiêu lòng. Nàng là ngoại lệ duy nhất của hắn.

Ly Tình nghĩ, thật ra chỉ cần nàng hạnh phúc, cho dù không có hắn cũng không sao. Nhưng nghĩ đến cảnh nàng quên hắn, Ly Tình lại thấy cồn cào, tiếc nuối xé ruột. Hắn phát hiện ra sự ích kỷ của mình tự bao giờ đã lớn tới mức bản thân hắn cũng không ngăn cản được rồi. Ly Tình thở dài, chẳng lẽ ở bên cạnh bé con nhiều quá, hắn đã bị lây tính cách trẻ con, yếu đuối của nàng?

Ly Tình nghĩ nghĩ một lúc lâu, quyết định đánh cược một phen. Hắn ngần ngại cuối người, hôn nhè nhẹ lên đôi môi khô của Tử Ly, qua đó truyền chút tiên khí còn lại cho nàng.

Khi Tử Ly tỉnh lại, Ly Tình đã không còn ở đó nữa. Nó cảm thấy cơ thể bỗng nhiên khá hơn rất nhiều, cơn đau ê ẩm cũng dừng lại, cứ như có một dòng suối mát bất chợt tràn vào ruột gan nó. Nhớ lại giọng của Ly Tình trong cơn mơ màng, Tử Ly cố sức bò dậy, đi ra ngọn núi sau động hồ ly. Nó dùng thuật truyền âm, cất tiếng gọi Ly Tình.

Im lặng. Vài cơn gió thu xào xạc lướt qua, kéo theo những chiếc lá vàng man mác. Tử Ly khó hiểu nghĩ nghĩ, chẳng lẽ Ly Tình ghé thăm Ma Giới nên nó không liên lạc được với hắn?

Sau một hồi thử truyền âm thất bại, Tử Ly ảo não quay trở lại giường, định bụng nằm ngủ thêm một giấc dài cho lại sức. Nhưng lúc nó trèo lên giường, vô tình nhìn thấy một vật nho nhỏ lấp lánh lấp lánh ngay trên đầu giường của nó.

Là Ma Đăng! Không phải, chính là Niệm Hoa Đăng!

Đây là cái của Ly Tình, hay là của Cảnh tiên sinh vậy?

Tử Ly ngơ ngẩn nghịch nghịch cái Ma Đăng mà Cảnh tiên sinh cho là “rất nguy hiểm”, đầu óc chưa thoát khỏi cơn mơ màng. Chợt có một giọng nói hốt hoảng vang lên:

“Ôi tiên tử ơi tiên tử, cô không chơi với cái thứ này được đâu! Tiên lực của cô còn yếu lắm!”

Là Diêm Vương gia mặt nhăn như đang trái ớt hớt ha hớt hãi chạy lại, gỡ cho bằng được từng ngón tay của Tử Ly ra khỏi chiếc Ma Đăng. Đồng thời cũng tịch thu luôn vật nhỏ bé ấy, nhét sâu vào túi áo. Mặt Tử Ly càng trở nên ngơ ngác. Nó vừa lưu luyến nhìn vào túi áo của Diêm Vương, vừa hỏi:

“Diêm Vương gia? Người có biết cha mẹ của Tử Ly và Tiểu Cầm giờ đang ở đâu không?”

“Họ đang chạy đôn chạy đáo khắp nơi tìm tiên dược quý hiếm trị bệnh cho tiên tử đó!” Diêm Vương đi qua đi lại xung quanh chiếc bàn, vừa căng thẳng nhìn xung quanh căn phòng vừa nói. “Nhưng xem ra bây giờ tình trạng của tiên tử không còn đáng ngại nữa.”

Lão âm thầm búng một ngón tay, mấy đốm sáng lơ lửng phía trên giường của Tử Ly tụ lại một chỗ, dần dần di chuyển về phía chiếc mặt dây chuyền trên cổ của cô bé.Tiểu hồ ly có thể không nhận ra đó là gì, nhưng Diêm Vương đã từng đối mặt với những thứ đó hàng vạn năm trời, há không nhận ra? Đừng quên, cũng chính Diêm Vương đã đưa chút hồn phách của Tĩnh Long từ trên người Thương Diệp vào trong viên huyết châu sắp cạn đó. Ngày xưa lúc tạo ra viên huyết châu, chính lão cũng không ngờ có ngày nó sẽ trở thành một vật chứa hồn phách hoàn hảo như vậy, dĩ nhiên nó chỉ chứa được linh hồn của chủ nhân Cổ Long huyết mà thôi.

Diêm Vương ảo não nghĩ, kẻ kia thực ra còn để lại bao nhiêu mảnh hồn phách dính đầy tiên khí nữa đây? Ngày đó lúc hắn hồn phi phách tán, chắc là oanh liệt lắm. Lão thở dài. Chỉ cần bấm một cái quyết nhỏ là đã hiểu chuyện gì vừa xảy ra rồi. Chẳng phải kẻ kia lại tranh thủ chút tàn lực, biến hình giả mạo làm ai đó để đi theo tiểu hồ ly đó chứ? Xem ra người bạn già của lão không có chút sáng tạo nào, cứ lặp đi lặp lại mấy việc như vậy: diễn kịch, dạy dỗ, chữa bệnh, tan biến. Theo nhận xét của Diêm Vương, hắn là diễn viên xuất sắc, nhưng lại là người thầy tồi, chuyên dùng cách chữa bệnh để trút tàn lực vào người cô trò yêu. Nhưng dĩ nhiên lần này, tàn lực của hắn nhiều gấp mấy trăm lần lúc tiểu hồ ly còn lịch kiếp, chứng tỏ mảnh hồn phách này cũng lớn hơn. Tuy vậy, phần còn thiếu vẫn còn quá nhiều.

Diêm Vương tự cảm thấy mình là khán giả, không nên có can thiệp quá sâu vào chuyện của người khác. Vài ngày trước, lúc ở Minh Giới, lão có nghe tin con gái Hồ Vương bị ốm nặng nên định ghé qua thăm, không ngờ đến giữa đường thì cảm ứng được linh hồn của kẻ kia, vội tức tốc chạy tới đây, bất kể chủ nhà không có ở nhà để đón tiếp. Việc đã xong, Diêm Vương hỏi han tiểu hồ ly vài câu, vừa định cáo từ thì Tử Ly bỗng ngập ngừng hỏi:

“Diêm Vương gia, Tử Ly có chút chuyện muốn hỏi. Người có biết Ly Tình hiện giờ đang ở đâu không?”

Diêm Vương thật thà nói:

“Chẳng phải từ lúc tên Ma Vương ấy chặn đường định hãm hại tiên tử và Thương Diệp, đã bị Thần quân trói lại ném trả về Ma Giới rồi sao? Ngay cả Niệm Hoa Đăng hắn mang theo cũng bị ngài ấy tịch…”

Nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ, sửng sốt của Tử Ly, Diêm Vương không tài nào nói tiếp được. Như nhận ra điều gì đó, lão chợt bật cười lớn, nói:

“Ồ, chút đùa vui, chút đùa vui, dĩ nhiên là ta nói đùa! Làm sao mà ta biết tên ấy ở đâu, Thần quân cũng không biết! Ngài ấy cũng không biết đâu!!!”

Chút nước long lánh chợt chực chờ trào ra khóe mắt của tiểu hồ ly. Diêm Vương sống trên đời chỉ sợ nhất ba việc, chơi cờ thua, nghe con gái nói chuyện, nhìn họ khóc. Lão cố chống chọi với mong muốn bỏ chạy về Minh giới, an ủi tiểu hồ ly:

“Việc đã qua, tiên tử đừng quá đau lòng.”

Tử Ly nói:

“Ly Tình ấy à, thật là tên bạc nghĩa, hắn chưa dạy cho Tử Ly cách thu hồi hồn phách thì đã trốn về Ma Giới mất rồi.”

Diêm Vương chớp lấy thời cơ, gật đầu lia lịa:

“Tiên tử nói đúng lắm, đúng lắm!” Rồi xuống giọng dụ dỗ. “Hắn không dạy thì ta dạy tiên tử cũng được!”

Tử Ly gật gật, nói tiếp:

“Thực ra Tử Ly luôn thắc mắc một việc. Lúc Ly Tình đến bàn điều kiện với Tử Ly, hắn bảo muốn lấy thân xác Tử Ly để hồi sinh cho vợ hắn, Ly Hương. Lúc đó Tử Ly nghĩ rằng khi sang không gian khác thì thân xác cũ ở không gian này sẽ không dùng được, nên mới đồng ý. Nhưng sau này, hắn nói với Tử Ly rằng thật ra đi qua không gian khác không làm ảnh hưởng tới thân xác. Lúc đó Tử Ly cũng hơi ngờ ngợ nhưng cũng không dám hỏi, vì sợ hắn trở mặt. Nhưng xem ra, có lẽ hắn đã tìm được phương thức khác cứu vợ mình nên không thèm lừa gạt Tử Ly nữa, cũng không thèm chỉ bảo gì thêm.

Diêm Vương hơi ngẩn ra. Lão không biết mảnh hồn phách kia của Tĩnh Long chơi trò gì, lại khiến cho tiểu hồ ly xoay vòng vòng. Nhưng thực ra, Tử Ly cũng không phải là kẻ quá ngốc. Diêm Vương đau lòng nghĩ, cái tên Ma Vương hàng thật giá thật như vậy mà lại gặp may. Tuy lúc trước hắn bị Tĩnh Long dạy cho một bài học nhớ đời, nhưng Tĩnh Long cũng dùng thần lực tạo ra thân thể mới cho vợ hắn, bây giờ bọn họ cũng xem như hạnh phúc viên mãn đi.

Tử ly chợt nói:

“Diêm Vương gia, Tử Ly chợt nhận ra mình vẫn còn non kém, còn cần học hỏi thêm rất nhiều. Tới lúc đủ mạnh, Tử Ly sẽ dùng Niệm Hoa Đăng đi khắp nơi để tìm lại sư phụ. Một ngày nào đó, Tử Ly nhất định sẽ đứng bên cạnh người.”

Lần này đến lượt Diêm Vương chực khóc. Lão xoa xoa túi áo nơi giấu Niệm Hoa Đăng, nói:

“Tiên tử, cô nhất định sẽ thành công. Tới lúc tiên tử khỏe lại, ta nhất định trả thứ này lại cho cô.”

Diêm Vương nán lại một chút, dạy cho Tử Ly quyết chú thu hồn, lại căn dặn nó phải nghỉ ngơi. Sau đó cũng đến lúc lão rời đi.

Tử Ly nhìn Diêm Vương rời đi, ngoan ngoãn ngồi trên giường, ngoan ngoãn nhìn ra cửa sổ, đợi cha mẹ nó về. Nó sờ sờ mặt dây chuyền nóng ran trên cổ, có cảm giác mình đã trẻ lại hơn ngàn tuổi, đã trở lại làm một con hồ ly nhỏ ngốc ngốc nghếch nghếch.

Nếu không, tại sao lại dễ bị lừa như vậy?

Nó nhớ lại, có kẻ từng chỉ vào mũi nó cười nhạo, khiến nó nghi ngờ mình chẳng thuộc dòng dõi hồ ly. Nào có con hồ ly nào bị lừa gạt hết lần này đến lần khác như nó đâu?

Nó nhớ lại, có kẻ từng lừa nó vào mộ Hoa Thần để nó đương đầu với mãng, để rồi lo lắng hỏi nó: “Tử Ly, ngươi có sao không?”. Cũng chính kẻ đó từng vô số lần bỏ nó lại trong rừng với ma thú khổng lồ, để đến khi nó bị đánh tơi tả, thì lặng lẽ xuất hiện cõng nó về.

Nó nhớ lại, có kẻ suốt mấy canh giờ ngồi trên một gốc cây khô dưới chân núi Cửu Yêu, kể cho nó nghe chuyện đời của một tên Ma Vương nào đó. Khốn kiếp, sao chàng lại có thể kể chuyện của Ly Tình bằng giọng điệu chân thật như vậy chứ!

Trong lúc nó nhớ lại tất cả những chuyện ấy, vạt áo trước ngực đã ướt thành một mảng lớn. Thì ra trên đời này, có loại thần tiên đóng kịch giỏi tới mức hóa thân hoàn toàn thành kẻ khác, tới mức có thể dễ dàng lừa gạt tất cả những kẻ xung quanh. Tử Ly nghĩ, nó chẳng hiểu gì về sư phụ hết. Nó nhớ tới dáng vẻ nghiêm trang, dịu dàng của người lúc còn là Bạch Hạc, nhưng nó cũng nhớ tới sự ngang tàng, tinh quái của người khi là Ly Tình. Nó hốt hoảng nhận ra, những điều nó biết về sư phụ chẳng qua chỉ là dáng vẻ đóng kịch của chàng. Vậy thì kẻ nó yêu là ai? Là Thần quân cao quý, hay là Ma Vương đáng khinh? Mà thật ra nó không yêu hai kẻ nó, nó yêu vị Cổ Long thần còn lại duy nhất của Cổ Long thần tộc, kẻ đó có tên là Tĩnh Long, đối với nó còn là một ẩn số.

Thực ra, những mảnh hồn phách của Tĩnh Long chỉ là những mảnh kí ức và tính cách vụn vỡ của hắn, hoàn toàn không thể tạo nên một con người toàn vẹn. Vì Tĩnh Long có sức mạnh và trí tuệ to lớn, vì hai mảnh hồn phách kia còn dính thần khí, lại thu thập thêm tiên khí giữa đất trời nên mới có thể biến thành hình người. Tuy nhiên vì tư duy không vẹn tròn nên chỉ có thể đăm đăm thực hiện một ước nguyện: muốn Tử Ly hạnh phúc, muốn Tử Ly mạnh mẽ, muốn Tử Ly tìm được mình.

Nhưng lúc này Tử Ly chưa biết điều đó. Chẳng mấy chốc nước mắt thầm lặng của nó đã chuyển thành tiếng nấc nghẹn nào. Tử Ly ôm chăn, càng nghĩ càng đau lòng, càng nghĩ càng ấm ức. Lần này nào có phải nó tự làm khổ mình? Rõ ràng là kẻ kia làm khổ nó! Rõ ràng hắn hại nó quên cũng không được, nhớ cũng không xong. Đã có bao kỉ niệm như vậy, làm sao quên? Còn nếu nhớ, nó lại hoàn toàn không biết nên nhớ kẻ có tính cách, hình thù, tiểu sử thế nào. Sau này khi tìm lại được kẻ ấy, Tử Ly nhất định, nhất định phải hành hạ hắn một trận ra trò, nhất định, nhất định phải cho hắn nếm mùi đau khổ.

Sau khi khóc xong, bên trong trái tim trống rỗng của Tử Ly dần dần sinh ra cảm giác hưng phấn quen thuộc, giống y như cảm giác lúc nó hừng hực khí thể đánh nhau với ma thú. Trong lòng nó như có ngàn vạn ngọn lửa nhỏ đang bừng bừng cháy, bảo nó phải mau mau khỏe lại, mau mau có đủ sức khỏe để hành động.

Nó chợt nghĩ, chẳng phải nó đã tìm được một phần của chàng rồi sao? Mặc dù lần này là chàng tự đến tìm nó. Nhưng mà vẫn còn con đường phía trước phải tự phấn đấu, nó chẳng thể làm một kẻ yếu đuối, dễ nản lòng.

Tĩnh Long, chàng bảo ta tìm chàng, để không phụ lòng chàng. Ta sẽ tìm.

Chàng có biết, Thiên Long Hậu hứa với ta, sẽ phong ta làm Hộ Long sứ giả, mở đường cho ta đi khắp các cõi để tìm lại chàng. Bà biết chàng không phải con ruột, cũng biết ta quá yếu ớt, nhưng bà lại ủng hộ ta. Chàng xem, tiên tử sống quá lâu năm có phải suy nghĩ rất mâu thuẫn không?

Ta biết điều mình theo đuổi rất khó khăn, nhưng ta sẽ bắt đầu từ việc nhỏ, cũng sẽ kiên trì đến cùng. Ta tin rằng mình làm được. Chẳng phải chàng cũng bảo ta sẽ làm được sao?

Ta sẽ tìm chàng, dù trăm năm, ngàn năm, vạn năm trôi qua, ta cũng sẽ tìm.

Chàng, hãy đợi ta.

--- ------ ------ ------ -----HOÀN CHÍNH VĂN--- ------ ------ ------ ------ ------ ---------