Ta bị nhấn chìm trong những giấc mơ không đầu không đuôi. Ta nhớ lại như in từng phút giây bên chàng, từng lời nói của chàng, từng biểu cảm trên khuôn mặt chàng. Ta nhớ lại quãng thời gian lịch kiếp, nhớ lại hồ sen nhỏ trong cung điện Bạch Sứ, nhớ lại khu vườn ở Tĩnh Sơn. Sau mỗi ký ức đẹp đẽ ấy, ta lại nhớ ra sự thật tàn nhẫn rằng chàng chẳng còn trên thế gian này nữa, lại cảm nhận trái tim mình tan nát từng hồi. Ta ép mình phải bình tâm, phải mạnh mẽ, nhưng nội tâm ta không ngừng gào thét dữ dội, không hề tuân theo sự điều khiển của ta.

Ta nhớ chàng.

Ta nhớ chàng da diết.

Ta không tin được là chàng đã chết. Chàng đường đường là Bạch Sứ thần quân, uy nghi như vậy, mạnh mẽ như vậy. Chàng từng cứu mạng ta, che chở cho ta không biết bao nhiêu lần. Chàng từng bảo ta là cô bé ngốc, còn cốc đầu ta, còn cười với ta. Tại sao ta chỉ chớp mắt một cái mà chàng đã vĩnh viễn không còn?

Một tiên nhân tốt như vậy, nói biến mất là biến mất được sao?

Ta tỉnh dậy từ cơn mê, bỗng thoáng ngửi thấy mùi muối biển trong phòng. Ta cất giọng khản đặc: “Là ai?”

Nhận ra người bước ra từ bóng tối là Thương Diệp, ta hỏi: “Sao huynh vào đây được?”

Hắn nói: “Muội nghĩ chút cấm chế này, cùng với một con hổ yêu là có thể ngăn ta ở bên ngoài sao?”

Ta mệt mỏi đáp: “Hiện tại muội rất mệt, không thể gặp ai. Muội xin lỗi.”

“Ta biết muội đau lòng. Ta cũng không muốn làm phiền muội, nhưng ta lại phải đưa cho muội vật này.”

Thương Diệp rút ra một viên ngọc to bằng ba ngón tay, chất liệu trong suốt. Bên trong viên ngọc, trôi bồng bềnh vài sợi chỉ màu đỏ tươi cùng vài đốm sáng li ti. Hắn nói:

“Trước đây hồn phách ta bị tổn thương, nhờ Cổ Long Huyết được chứa trong viên huyết châu này chữa lành. Sau đó ta xuống luân hồi, trong kiếp vừa rồi còn có cơ duyên làm anh em với muội.”

Ta gật đầu, khẽ nói: “Lịch kiếp xong, muội có cảm giác mình vẫn còn là em gái của huynh.”

Khóe môi Thương Diệp hơi cong lên: “Huynh cũng vậy. Muội có nhớ gần ngày Lam Ngọc mười tám tuổi, muội ấy hôn mê? Lúc đó ta, cũng là Lam Diệp, ngồi bên giường canh muội ấy suốt đêm. Ta nắm chặt lấy tay muội ấy, chỉ sợ mạch muội ấy ngừng đập.”

Khóe mắt cay cay, ta khàn khàn nói: “Muội nhớ.”

Thương Diệp gật đầu, nói tiếp: “Lúc muội tỉnh lại, ta cảm thấy bàn tay mình đau nhói. Lúc đó ta cũng không để ý, nhưng sau này trong giấc ngủ của ta lại xuất hiện một giấc mơ lặp đi lặp lại rất nhiều lần. Trong giấc mơ ấy, ta thấy một cậu thanh niên đang ôm muội đứng giữa hồ sen, khung cảnh huyền ảo rất đẹp. Lúc còn là người phàm vô tri, dù thấy lạ nhưng ta không hiểu giấc mơ ấy là gì. Nhưng trở về thân phận tiên nhân, ta có khờ khạo thế nào cũng không thể không hiểu.

“Sau này ta biết, sư phụ của muội, cũng là Bạch Sứ thần quân đã vì ngăn chặn Ma Thần Trận nuốt chửng Tiên giới mà hồn phi phách tán. Một mảnh hồn phách của hắn còn vương vấn trên người muội, biến thành một cái bóng đi theo che chở cho muội. Nhưng vì chữa bệnh cho phàm kiếp của muội, chút tiên lực yếu ớt còn lại của hắn chóng lụi tàn. Ngay lúc đó muội lại có tiếp xúc với ta, hồn phách ta lại chưa ổn định, nên đã bị mảnh tàn hồn ấy của Bạch Sứ thần quân bám vào.”

Ta xúc động hỏi: “Huynh nói… một mảnh hồn phách của chàng ấy còn trên người huynh?”

Thương Diệp đặt viên ngọc vào tay ta, khẽ nói:

“Phụ vương của ta nhờ Diêm Vương can thiệp, chút tàn hồn ấy sớm đã được tách ra. Viên huyết châu này từng chứa máu Cổ Long cứu sống ta, Diêm Vương bèn đưa mảnh hồn ấy vào đây. Muội nên giữ lấy nó.”

Ta run rẩy tiếp nhận viên huyết châu từ tay Thương Diệp, cảm nhận một làn sóng ấm áp rất nhỏ len lỏi vào từng đầu ngón tay. Là chàng! Là chàng! Chàng đang ở đây, nhưng ta không thấy đủ, bởi sự hiện diện của chàng quá ít ỏi. Ta hụt hẫng nhận ra rằng, mình sẽ không bao giờ còn được thấy chàng cười, không bao giờ được nghe giọng chàng, không bao giờ nói lời giận dỗi với chàng được nữa.

Ta khép lại đôi mắt ướt đẫm, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn huynh.”

Hắn chợt hỏi: “Muội có từng nghe tới Long nữ Thương Diệu?”

Ta nặng nề lắc đầu. Hắn nói tiếp: “Là cô cô của ta. Gần hai vạn năm trước, người vì phạm lỗi mà bị đưa vào luân hồi. Tuy ta chưa bao giờ gặp cô cô, nhưng qua lời kể của phụ vương, ta biết cô cô là người tùy hứng lại cố chấp, nhưng lại sống hết sức tình cảm.”

Thương Diệp do dự nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng nói: “Xét về tính cách, tỷ tỷ Thương Du của ta lại giống cô cô hơn, nhưng chính muội lại khiến ta liên tưởng tới nàng ấy.”

Thương Diệp ngồi an ủi ta thêm một lúc nữa. Trước khi từ biệt để trở về Đông Hải tiếp tục điều dưỡng, hắn nói: “Thật ra, ta vẫn luôn cảm kích thời gian ngốc dại vô tri được muội chăm sóc. Nếu ngày nào đó muội muốn đến Đông Hải sống, ta sẵn sàng xem muội như em gái của mình.”

Ta biến viên huyết châu chứa mảnh tàn hồn của Bạch Hạc thành một chiếc mặt dây chuyền đeo ở cổ, ngày ngày vuốt ve trong tay.

Một buổi sáng nọ, Tiểu Cầm lôi kéo ta ra ngoài động hồ ly chơi. Nó vừa ngoe nguẩy đuôi vừa nói:

“Chủ nhân, người muốn mình cũng bám đầy rong rêu như những vách tường trong động tối sao? Người muốn mình mục nát như thanh gỗ ướt nằm lâu một chỗ sao? Nếu không, người phải ra ngoài, ra ngoài kia xem thế giới sống động như thế nào kìa.”

Dù tâm trạng u ám, ta cũng không khỏi hơi buồn cười trước lý luận của con hổ yêu, đành chìu ý nó. Nhưng trên đường đi, mỗi cảnh vật tươi sáng đều vô tình khiến trong lòng ta nổi lên cảm giác bùi ngùi.

Không biết từ bao giờ, chúng ta đã bước vào địa phận Thượng Linh, nơi tiếp giáp giữa tiên giới và yêu giới mà ta từng trấn giữ. Ta cảm thấy kỳ lạ, lẩm bẩm:

“Không thể như vậy, động hồ ly cách vùng Thượng Linh rất xa. Không thể bước vài bước là tới được.

Tiểu Cầm nói:

“Chủ nhân, thật ra Tiểu Cầm cố ý đưa cô tới chỗ này. Ông ngoại của Tiểu Cầm muốn gặp cô.”

Ta ngạc nhiên nhìn theo hướng nó chỉ, thì nhìn thấy một người cao lớn, quần áo rộng thùng thình đang tiến về phía bọn ta đứng.

Là yêu.

Là yêu có công lực rất mạnh.

Trong đầu ta ong lên một tiếng, ánh mắt ánh lên vẻ đề phòng. Người mới đến dừng lại cách ta mười bước, cất giọng cười hào sảng

“Đây là tiểu hồ ly mà cháu gái muốn ta gặp sao?” Rồi quay sang ta “Cô tên là Tử Ly? Là hồ ly tiên?”

Nhìn khuôn mặt pha lẫn giữa nét dữ dằn và yêu mị của vị yêu nhân đó, ta thật khó tưởng tượng đây chính là ông ngoại của hổ con. Tuy vóc người lực lưỡng cao lớn, nhưng khuôn mặt của hắn lại hết sức trẻ trung. Ta bình tĩnh đáp:

“Xin hỏi, Tử Ly phải gọi tiên sinh thế nào?”

Yêu nhân đó thoải mái ngồi lên một tảng đá, mỉm cười:

“Ta họ Cảnh.”

Đầu ta lại “ong” thêm một tiếng nữa. Yêu giới này quả thật có nhiều yêu nhân họ “Cảnh”, nhưng không hiểu sao ta lại liên tưởng tới vị Yêu Hoàng Cảnh Châu lừng lẫy kia. Không phải là mấy chục năm qua, ta đi nuôi cháu gái của Yêu Hoàng làm thú cưng chứ?

“Hân hạnh gặp Cảnh tiên sinh.” Ta tỏ vẻ bình tĩnh cúi chào.

Cảnh tiên sinh gật đầu, đoạn sai Tiểu Cầm ra ngoài canh chừng kết giới.

“Đi thẳng vào vấn đề”. Sau khi con hổ phụng phịu rời đi, ông vừa nói vừa rút ra một chiếc hộp nhỏ bằng bàn tay từ trong vạt áo thùng thình. “Cháu gái ta nói cô muốn gặp lại người thương đã hồn phi phách tán. Ta không làm hắn sống lại được, nhưng có thứ này có thể giúp cô.”

Trong hộp là một chiếc đèn nhỏ xíu đang phát ra thứ ánh sáng le lói đầy ma mị. Ta chưa kịp nhìn kỹ thì Cảnh tiên sinh đã nhanh chóng đóng hộp lại. Ông thở dài:

“Tuy trông nhỏ bé, nhưng đây là một vật hết sức nguy hiểm. Nếu không phải Tiểu Cầm cầu xin, ta cũng không bao giờ muốn chạm tới nó.”

Đáy lòng chợt nổi lên hồi hộp, ta hỏi:

“Xin hỏi Cảnh tiên sinh, vật này sẽ giúp Tử Ly như thế nào?

Ông đáp:

“Thứ này có thể giúp cô đến không gian chứa linh hồn người thương của cô, nhưng chính nó cũngcó thể giết cô.”

Ta kinh ngạc.

Cảnh tiên sinh nói:

“Nó từng là vật trong kho báu của Ma Thần. Hơn hai vạn năm trước, Ma Thần thất thủ, nó được truyền đến tay ta. Lúc trước không hiểu rõ tác dụng của nó, ta vô ý tặng cho con gái ta làm vật trang trí. Nhưng chính sự thiếu hiểu biết lúc đó khiến ta đau lòng và day dứt không thôi.”

Cảnh tiên sinh hạ mắt nhìn Tiểu Cầm đang buồn chán lăn lộn ở phía xa xa, giọng trầm xuống:

“Lúc Tiểu Cầm được hai trăm tuổi, trong lúc nghịch ngợm đã vô tình kích hoạt Ma Trận nằm trong chiếc đèn nhỏ này. Chỉ trong chớp mắt, cả tòa cung điện của con gái ta, cùng con gái và con rể ta, đều như tan biến thành khói bụi. Không ai còn nhìn thấy chúng, ngay cả khi ta dùng yêu thuật truy vết cũng không có chút kết quả nào. Sau đó, ta đành nói dối Tiểu Cầm rằng mẹ nó vì mất nơi trú ngụ nên đã dẫn cha nó đi chu du khắp nơi.”

Ông nặng nề thở dài:

“Về phía ta, ta đã tốn không biết bao nhiêu thời gian, công sức để nghiên cứu về thứ pháp bảo nguy hiểm này. Thì ra, Ma Trận được giấu trong chiếc đèn này là một dạng thu nhỏ của Ma Thần Trận. Nó có khả năng mở ra một không gian khác mà ngay cả thần tiên cũng không tiếp cận được. Về việc đó là nơi nào, thì còn phải tùy thuộc vào người sử dụng. Nhưng có một điều kiêng kỵ, bởi vì thể xác thuộc về không gian này sẽ bị giữ lại trong Ma Trận, chỉ còn linh hồn của người sử dụng mới qua được Ma Trận mà đi vào không gian mới.”

“Nói cách khác, nếu Tử Ly muốn vượt qua Ma Trận, Tử Ly chắc chắn sẽ hồn lìa khỏi xác?”

“Đúng vậy. Cô có hiểu vì sao Ma Thần Trận có thể gây hại cho tam giới? Bởi vì khi xuất hiện, nó hấp thụ sinh khí của trời đất để lớn lên. Tới lúc nó đủ mạnh, chẳng những linh khí trong Tiên giới bị hút kiệt, hồn phách của các Tiên nhân cũng sẽ bị đưa tới một không gian khác. Khi trong cõi tiên chỉ còn những cái xác không hồn, cũng đồng nghĩa với việc lực lượng chế ngự ma giới biến mất, các giống loài còn lại chỉ chờ bị loài ma xâm chiếm mà thôi.”

Ta nghẹn ngào nói:

“Thì ra… sự hi sinh của Bạch Hạc lại có ý nghĩa như vậy.”

Giọng Cảnh tiên sinh cũng trở nên ngậm ngùi:

“Ma Thần bị đánh bại, nhưng cũng kịp dùng chút hơi tàn để gieo thứ hạt giống chết chóc này làm hại tam giới. Hai vạn năm trước, Lão Thái Thần Quân tiên đoán được Bạch Sứ thần quân, cũng là người kế nhiệm của ngài ấy, sẽ là kẻ có pháp lực cao cường nhất Thiên Long tộc. Nếu Bạch Sứ không tiêu diệt được Ma Thần Trận, chắc chắn vạn năm sau Thiên long tộc, cũng như toàn bộ tam giới sẽ diệt vong.”

Ta buồn bã nói:

“Trước đây Tử Ly chỉ biết rằng Lão Thái Thần Quân đã hi sinh trong thời kỳ Ma giới trỗi dậy, mà không ngờ rằng ngài ấy có thể dự liệu đến việc của mấy vạn năm sau này.”

Ta quay về động hồ ly, đầu óc trĩu nặng.

Trước khi chia tay, Cảnh tiên sinh nói với ta, thật ra ông ấy không hề có ý định đưa ta vào Ma Trận. Ông ấy chỉ muốn ta hiểu rằng, chỉ có hai con đường để ta lựa chọn. Một là quên Bạch Hạc. Hai là chết.

Ta ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt lã chã rơi. Bạch Hạc, ta sẽ quên được chàng sao?

Có thể quên được sao?