"Hoàng thượng." Âm thanh nũng nịu tựa thiếu nữ vang lên, có chút đùa bỡn.

"Ái phi đến rồi à." Đường Vĩnh Long đang ngồi phê tấu, nghe thấy giọng nói nữ tử bên ngoài cửa, liền ngẩng đầu lên, đóng tấu chương lại, cũng yêu chiều đáp lại.

Yêu Thế Huệ mang theo nụ cười tươi chói như hoa mẫu đơn bước vào, hành lễ cho có, "Bái kiến Hoàng thượng." Sau đó không đợi hắn đồng ý, đã tự ý đến bên hắn, vuốt nhẹ cánh tay trêu đùa, lướt từ cổ tay đến bên vai, bóp vai cho hắn, cúi thấp đầu thì thầm nói, "Hoàng thượng trăm nghìn việc, cũng nên nghỉ ngơi rồi."

Đường Vĩnh Long hưởng thụ tựa lên ghế, nghe âm thanh quyến rũ của nàng mà mỉm cười, cả người như có dòng điện chạy qua.

"Hoàng Thượng vì sao gần đây không để tâm đến thần thiếp?" Yêu Thế Huệ chạm vào bờ vai hắn, thấy rắn chắc vô cùng, hắn vẫn là như thế có kỷ luật, hàng ngày chăm chỉ rèn luyện thân thể, đối với nàng mà nói, đây là tin xấu.

"Trẫm từ khi nào vô tâm với ái phi?" Nói xong kéo Yêu Thế Huệ một cái, khiến nàng lảo đảo, ngã vào trong lòng hắn.

Yêu Thế Huệ xoa lồng ngực vạm vỡ kia, nháy mắt một cái, giọng như mật, "Bệ hạ, đêm nay —"

"Hoàng thượng, Hoàng Hậu có chuyện muốn bái kiến." Lúc này thái giám đầu đất đột nhiên chạy vào, thấy cảnh tượng nam nữ ân ái kia, lòng khẽ run, vội cúi đầu xuống, lần này hắn chết chắc rồi.

Đường Vĩnh Long bất mãn trừng hắn một cái, hừ lạnh một tiếng, hắn là bởi vì thái độ của Hoàng Hậu mà tức giận, vốn muốn tìm chút chuyện vui để giải toả tâm tình, nào ngờ quả tạ kia lại đến tìm tận cửa.

"Đêm đã khuya, trẫm mệt rồi.

Bảo Hoàng Hậu chuyện gì để sau." Đường Vĩnh Long xua tay, hắn không muốn nhìn thấy nàng một tí nào.

"Hoàng thượng sẽ không quên ngày mai là chuyện gì chứ, thần thiếp chỉ muốn nhắc nhở người nên giữ gìn long thể, đừng quá sức quá." Còn chưa để hắn dứt lời, giọng nói lạnh lùng cất lên từ bên ngoài, Hoàng Hậu sắc mặt vô cảm đi vào.

Nhìn thấy Hoàng Hậu, đồng thời xuất hiện ba biểu cảm khác nhau, Đường Vĩnh Long căm phẫn, thái giám lo sợ và vui vẻ của Yêu Thế Huệ.

Nghe thấy lời của nàng, hắn mới nhớ ra, bỗng trong lòng cảm thấy hổ thẹn chột dạ, phải rồi, ngày mai là lễ giỗ của Trịnh ngoại khảo, cũng là phụ thân của Trịnh Hoàng Hậu, cha vợ của hắn.

Trước đây, mẫu hậu của hắn, cũng chính là Thái hậu hiện tại, lại không phải là Hoàng Hậu chính thất, bà cũng là một chức phi nhỏ nhoi, Đường Vĩnh Long sinh ra tráng kiện uy vũ, văn võ song toàn, nhưng vẫn không được Tiên Hoàng để mắt tới, mà khăng khăng chỉ muốn cho đích tử của Hoàng Hậu làm Thái tử.

Tiên Hoàng vừa mất, các hoàng tử đại chiến giành ngôi, Đường Vĩnh Long lúc này đã hứa hôn với Trịnh Tú, nên tiện cầu sự trợ giúp của Trịnh quốc công, thành công lật đổ ngôi vị Thái tử.

Trịnh Hoàng Hậu lạnh lùng liếc về đôi cẩu nam thanh nữ tú kia, Yêu Thế Huệ cảm giác sống lưng có chút lạnh, nhưng vẫn bảo trì nụ cười, vùng vẫy thoát khỏi cái ôm của hắn, dịu dàng nhìn nàng nói, "Hiền phi bái kiến Hoàng Hậu."

Trịnh Hoàng Hậu không thèm che giấu mà nhếch mép cười lạnh, lúc này làm sao lại đột nhiên có lễ phép thế rồi, nàng quên mất chuyện vừa nãy rồi sao, không để tâm nàng, tiếp tục nói chuyện với Đường Vĩnh Long, "Hoàng Thượng cùng Hiền phi tiếp tục, thần thiếp chỉ sợ Hoàng Thượng đã quên, nên có lòng nhắc nhở, không muốn phá hoại nhã hứng của bệ hạ."

Đường Vĩnh Long tối mặt cúi đầu xuống, lúc này hắn còn có tâm trạng để tiếp tục làm sao, nàng chính là đến nhắc nhở hắn đừng ăn cháo đá bát.

Trịnh Hoàng Hậu thấy hắn vẫn không phải hoàn toàn quên ơn, cũng không nhiều lời nữa, quay lưng rời đi.

Yêu Thế Huệ thấy người muốn đi, mặc kệ Đường Vĩnh Long đang đen mặt, chạy đuổi theo.

Đường Vĩnh Long thấy cảnh tượng này, trán nổi gân xanh, trợn mắt nhìn nàng đi ra ngoài, thái giám ở một bên hoảng loạn sợ hãi, thầm nghĩ, Từ Hiền phi hôm nay ăn trúng gan hùm hay sao.

"Hoàng Hậu." Yêu Thế Huệ thấy người ở trước mắt, vội đuổi theo, Trịnh Hoàng Hậu nghe thấy tiếng này, không ngừng ghét bỏ, bước chân cũng nhanh hơn, từ từ chuyển sang chạy.

Hai người, một Hoàng Hậu một Hiền phi, lại đi chạy bộ lúc nửa đêm, Yêu Thế Huệ sợ nàng vấp ngã, cũng tránh để bị bàn tán, liền bức tốc bắt lấy cánh tay của nàng.

"Buông ra." Trịnh Hoàng Hậu vùng vẫy, trán ướt đầy mồ hôi.

"Hoàng Hậu vì sao lại thấy thần thiếp như nhìn thấy quỷ thế?" Yêu Thế Huệ lấy khăn soa ra, muốn lau mồ hôi cho nàng, nhưng lại bị hất ra.

"Ngươi muốn làm gì?" Trịnh Hoàng Hậu sửng sốt, thực ra đây cũng không phải là lần đầu Yêu Thế Huệ đối xử tốt với nàng, mới đầu còn nghĩ người này có mưu kế gì, nhưng chờ rất lâu cũng không thấy động tĩnh, hơn nữa dựa theo hoàn cảnh gần đây, giữa nàng và Quý Phi, người thông minh sẽ chọn vế thứ hai, dù gì nàng cũng đã bị thất sủng, thậm chí còn có nguy cơ bị phế, cung điện của nàng cũng chẳng khác lãnh cung là bao nhiêu, vì thế càng không hiểu người ở trước mặt này.

Truyện BJYX

Yêu Thế Huệ bị đẩy ra, cũng không tức giận, tiếp tục kiên nhẫn tiến đến, nhẹ nhàng lau vầng trán kia, đau lòng nói, "Hoàng Hậu ngọc thể không tốt, đừng quá sức mình."

Trong hậu cung đều nói Hoàng Hậu bị bệnh nên không thể có con, Yêu Thế Huệ bĩu môi, hắn đến bây giờ cũng không có nổi một mụn con, cả cái hậu cung cũng không có nổi thê thiếp nào có tin hỉ, chẳng lẽ tất cả đều bị bệnh?

Trịnh Hoàng Hậu thấy hành vi lớn mật này, cắn cắn môi, "Vì sao phải đối xử tốt với ta?"

Yêu Thế Huệ ngừng động tác lại, cho rằng mình đã nghe nhầm, nghi hoặc nhìn người trước mặt.

Trịnh Hoàng Hậu thấy mình vừa hỏi vớ vẩn, hoàn toàn không giống với tác phong thường ngày của nàng, nhất định là do hồ ly tinh này, xoay người muốn đi, cánh tay lại bị bắt lại.

Yêu Thế Huệ ép nàng phải quay mặt lại, phát hiện mỹ nhân thanh tâm quả dục này lại hồng đôi mắt, từng hạt trân châu rơi xuống, lộp độp xuống tay nàng, nóng hổi.

Tim của Yêu Thế Huệ từng trận co rút, ánh mắt thương xót lấy ngón tay lau đôi mắt đã từng như hạt ngọc trai đen kia, "Đừng khóc, ngày mai là ngày giỗ Trịnh quốc công, nếu người nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ này, người sẽ rất đau lòng."

Nàng mới là người đau lòng.

Trịnh Hoàng Hậu nhìn thấy đôi mắt tràn đầy nhu tình kia, như nghĩ đến gì đó, hốt hoảng không thôi, hất đôi tay kia ra khỏi mặt mình, còn có hơi ấm lưu lại, "Từ Thúy Anh, ngươi —"

Ngón tay chỉ thẳng vào mặt Yêu Thế Huệ, nhưng mở miệng, lại mím môi, muốn nói hết câu lại thôi, hạ tay xuống, xoay người lảo đảo rời đi.

Yêu Thế Huệ đau xót nhìn bóng lưng gầy yếu kia, gió thổi nhẹ qua y phục của nàng, có thể nhìn ra nàng ấy đã có bao nhiêu tiều tụy.

Bàn tay của Yêu Thế Huệ nắm chặt lại, cắn chặt lấy môi, máu bắt đầu bật ra, nàng đang cố kìm khóc.

Khi trở về, Yêu Thế Huệ mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, mơ thấy một giấc mơ, một nữ tử cao cao tại thượng đứng ở trên đại điện, tưởng như không có điều gì có thể vấy bẩn nàng ấy, rèm đỏ bị gió thổi cho phất phơ, gương mặt nàng lúc ẩn lúc hiện, đôi mắt của người kia khẽ liếc qua phía mình, Yêu Thế Huệ liền cảm thấy tim mình như đã lỡ mất một nhịp.

Trịnh Tú vĩnh viễn không biết, vào những đêm nàng cùng Đường Vĩnh Long làm chuyện phu thê, Yêu Thế Huệ cũng trằn trọc suốt cả đêm.

"Trịnh Tú, cho dù ngươi không còn là Hoàng Hậu của Nam Đường, cũng vẫn sẽ luôn là Hoàng Hậu trong lòng ta."

Tiếng thở dài đã ngà ngà hơi rượu say khe khẽ cất giữa màn đêm, một lúc lâu mới khe khẽ tiếng hít thở trầm chiếm lấy gian phòng trống.

Ngoài kia, ánh trăng cô đơn lạnh lẽo phủ lên khung cửa giấy, cây liễu khẽ đung đưa.

"Chén rượu hương đưa say lại tỉnh

Vầng trăng bóng xế khuyết chưa tròn.*"

...

"Bạch Tinh, chỉ dựa vào mấy thế võ mèo của ta, thực sự sẽ được chứ?"

Bạch Tinh đang đọc sách, thấy người lẽ ra phải đi ngủ lại ở kia không ngừng giật đầu bứt tóc, đi đi lại lại, "Có ta ở đây, ngươi còn không an tâm?"

"Ngươi có cách?" Kiến Nguyệt nghe thấy thế, liền chạy đến bên Bạch Tinh, vui vẻ chờ mong.

Bạch Tinh gật đầu, "Nhưng ta không hiểu, Cửu Vĩ tộc các ngươi muốn làm trò gì? Vì sao lại là Trường An phái mà không phải những môn phái lớn hơn, vả lại, giữa thời buổi lạc loạn, không lo nghĩ kế mà lại bày trò đi bái sư?"

Kiến Nguyệt ngập ngừng, "Là phụ vương cùng nhị huynh nói đến đó sẽ được an toàn, Cửu Vĩ tộc sẽ được cứu, ta cũng không rõ." Không phải là nàng không tin tưởng Bạch Tinh, ngược lại là vô cùng tín nhiệm, có điều chuyện này bản thân cũng không rõ, không biết biểu đạt thế nào.

Bạch Tinh thấy nàng giấu diếm, chỉ híp mắt lại, cũng không vạch trần, suy nghĩ một chút, bản thân cũng không xa lạ với mấy con hồ ly này.

Chẳng lẽ.

Bạch Tinh mở to mắt kinh ngạc nhìn Kiến Nguyệt, thấy người trước mặt từ trầm trọng đến bộ dạng không thể tin được mà tròn mắt nhìn mình, Kiến Nguyệt cau mày khó hiểu, "Sao thế?"

Bạch Tinh đột nhiên bật cười, cũng không giấu giếm suy nghĩ, chỉ vào nàng, "Đừng nói với ta, Cửu Vĩ tộc muốn lấy sắc ra dụ dỗ một trong ba vị trưởng lão của Trường An phái?"

Ừm, vậy thì cũng có chút khó coi rồi, người đứng đầu của Trưởng An phái trước đây vẫn luôn là chỉ có ba người, Bạch Thái Sơn và Nguyễn Dũng quá già, có Lam Phương Linh là nhỏ tuổi hơn bọn hắn, nhưng mái tóc cũng đã điểm bạc rồi, hơn nữa...!Bạch Tinh tự động loại bỏ khả năng này.

Rốt cuộc là chúng đang nghĩ gì, hay là...

Kiến Nguyệt nghe thấy lời nàng nói, sửng sốt không thôi, nhưng từ tin tức của Bạch Tinh, nàng suy đoán tân chưởng môn kia khả năng cao là Đế Quân, là trời đang giúp nàng? Tuy là xem đủ mọi loại phim, Kiến Nguyệt vẫn có chút bài xích, bản thân từ khi nào chỉ biết bán sắc rồi, nàng không thích dùng cách này chút nào.

"Hahaha." Bạch Tinh thấy nàng không nói, sắc mặt lại khó coi, tự cho là mình nói đúng, liền lăn lộn ra cười, Kiến Nguyệt thấy nàng cười như được mùa, đen mặt nói, "Ngươi cười cái gì?"

Bạch Tinh cố gắng bình tĩnh ngồi dậy, lấy ngón tay chấm nước mắt, nhưng vẫn không nhịn được cười, "Không, không có gì."

Kiến Nguyệt thấy nàng vẫn cười, hắng giọng một cái, giận dỗi xoay người định đi, lại bị một bàn tay nhanh chóng bắt lại, "Ta xin lỗi, ta không cười nữa, ta nói cho ngươi - phì."

Kiến Nguyệt nổi cáu, giơ tay đánh mạnh Bạch Tinh một cái, "Đừng cười nữa, ngươi muốn nói gì, nếu không ta về ngủ, ta buồn ngủ rồi."

Bạch Tinh bĩu môi, xoa xoa vào bả vai vừa bị đánh, vừa nãy người nào còn nói chưa muốn ngủ, "Theo ta được biết, vị tân chưởng môn này trông rất trẻ tuổi, đúng là nhìn rất hợp với ngươi, nam thanh nữ tú, chậc chậc.

Có điều, hắn là một cái đầu gỗ, ngoại trừ tu luyện và thế sự, chưa từng để tâm chuyện khác." Nếu đối phương đã không muốn nói, mình cũng sẽ phối hợp diễn.

"Cho nên?" Kiến Nguyệt nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn nàng, tiếp tục rửa tai lắng nghe.

"Cho nên, ngươi không nên dùng sắc với hắn." Bạch Tinh nhìn mỹ nhân ở trước mắt, công nhận là bản thân nàng ấy rất đẹp, nhưng bản thân mình vô phép vô luật còn không thấy thích thú, nói gì tên đầu gỗ vô cảm kia.

"Vậy phải làm thế nào?" Kiến Nguyệt nói xong mới giật mình, "Khoan đã, chúng ta đâu có nói ta sẽ dùng mỹ nhân kế, chúng ta là muốn y sẽ nổi lòng thương mà giúp đỡ cơ mà?"

Bạch Tinh bỏ qua lời nói sau của nàng, "Nam nhân a, đa số sẽ không thích nữ nhân quá giỏi giang, khiến hắn bất an, không cho hắn thể hiện bản lĩnh, lại còn không thể nắm bắt được ngươi, nữ nhân quá giỏi giang, sẽ bị nam nhân tránh né, tuy không phải tất cả, nhưng ai mà biết được hắn là loại nào.

May mắn, thể chất ngươi không quá tốt, cũng không có khả năng tự bảo vệ mình, khiến người khác muốn bảo vệ ngươi, đây là điểm yếu của tất cả kị sĩ."

"Nhưng tại sao ta phải để tâm nam nhân sẽ tránh né ta?" Kiến Nguyệt bất bình phản đối.

Bạch Tinh liếc xéo nàng, "Tập trung vào đi, chuyện nào ra chuyện đấy.

Ngươi nghĩ ta cũng sẽ quan tâm làm thế nào để lấy lòng nam nhân?"

"Được rồi, ngươi nói tiếp đi." Kiến Nguyệt ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.

"Hết rồi."

"Hết rồi?" Kiến Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nàng cứ nghĩ phải nghe Bạch Tinh giảng đạo lý, hoá ra đang nói vớ vẩn gì đó, ôm lấy cánh tay nàng, mùi hoa lan tỏa ra bên mũi, Kiến Nguyệt thỏa mãn dựa vào vai nàng, từ sau khi gặp Bạch Tinh, nàng cảm giác mình tìm thấy một bảo mẫu mới, tuy thỉnh thoảng hơi đáng ghét, nhưng nhìn chung vẫn là thấy nàng đối xử rất tốt với mình, đôi khi cảm giác như đối phương là tiên nhân giáng thế.

Bạch Tinh cũng đã quen với hành động thân mật của Kiến Nguyệt, nên không đẩy nàng ra, chỉ nhìn ra bên ngoài đen tối như mực, suy nghĩ một lúc mới nói, "Nguyệt nhi, ta nghĩ lại rồi.

Ta muốn đưa ngươi ra bên ngoài, tiện bề đi đến thành Trường An luôn."

"Không phải còn một tháng nữa sao?" Kiến Nguyệt lười biếng trả lời, nàng đã quen ở đây rồi, ngược lại còn thấy thích hợp vô cùng, nghĩ sắp phải rời xa, có chút không nỡ, lấy cằm dụi dụi lên vai Bạch Tinh, "Ngươi không phải lúc đầu nói điêu với ta, bây giờ hối hận đổi ý đó chứ?"

Bạch Tinh vỗ trán nàng một cái, "Còn dám nói ta nói điêu? Cẩn thận ta không vui, ngươi đến cục gạch của bức tường thành cũng không thấy."

Kiến Nguyệt lười phản ứng lại, nàng cũng chỉ vỗ nhẹ, "Được rồi, vậy khi nào chúng ta xuất phát?"

"Mai."

"Mai?" Kiến Nguyệt sửng sốt, không ngờ phải rời xa căn nhà ấm áp này nhanh thế, "Ngươi không phải mới đổi ý sao, không cần chuẩn bị gì sao?"

"Không cần, trên đường sẽ có nhiều đối thủ hợp với ngươi hơn.

Đấu với ngươi, ta căn bản không dùng sức, chỉ sợ hất văng ngươi lúc nào cũng không biết."

"Ngươi cứ coi thường ta đi." Kiến Nguyệt giả vờ giận dỗi, nàng đã quen bị người này trào phúng rồi, mà lời nàng cũng đâu có sai, Bạch Tinh căn bản vừa ngủ vừa đánh nhau cũng có thể thắng nàng.

Định nhe răng nanh ra cắn, lại nghe người kia nói, "Người mà còn cắn ta, từ nay một mình đi đến thành Trường An đi." Vì thế phồng má đổi cắn thành vuốt.

Hai người trêu chọc nhau một lúc, cũng bắt đầu tắt đèn đi.

"Ngủ ngon." Kiến Nguyệt nhìn người đang đứng dựa vào tường kia.

"Ngủ ngon."

Khóe miệng của nàng nâng lên, rất nhanh liền chìm sâu vào giấc ngủ.

*Trích thơ Tự Tình (Bài II) của Hồ Xuân Hương..