Kiến Nguyệt ở bên này đang bị A Cẩm lôi kéo vào rừng sâu, nàng càng đi càng phát hiện, cảnh vật đang tối dần đi, thậm chí còn những âm thanh khiến người ớn lạnh sống lưng, trời ngày càng lạnh lại, nàng bất an khẽ gọi, "A Cẩm." Thầm nghĩ chúng ta đã đi quá xa rồi, người của Dương Quyền làm sao sẽ tìm thấy các nàng, hơn nữa rừng sâu nước độc, có rất nhiều ma thú đang rình rập ở đâu đó quanh đây.

Kiến Nguyệt bỗng cảm giác nơi nào cũng có đôi mắt khát máu đang nhìn về đây, rùng mình một cái.

A Cẩm không trả lời nàng, tiếp tục đi sâu vào bên trong, một tay lấy kiếm tách cỏ cao đến đầu người, có một đàn dơi bay lên.

Kiến Nguyệt thấy người không phản ứng, lại khẽ liếc hai người ở đằng sau đang cúi thấp đầu, không nói gì nữa, trong lòng thấp thỏm mà nhìn khắp nơi, chỉ thấy những tán cây che khuất mất bầu trời, cành cây to hơn cả người nàng.

Đi một lúc, thấy sấm kêu đùng một cái, trời sắp đổ mưa dông.

Kiến Nguyệt lo lắng không biết tình hình của Dương Quyền bên kia thế nào, lại thấy mây đen dày đặc, khiến khu rừng đã tối tăm này càng tối hơn, một hạt mưa như viên đá nhỏ rơi bộp xuống.

"A Cẩm, bên kia có một cái hang, chúng ta trước vào trú mưa, sẵn tiện đợi Dương tướng quân." Kiến Nguyệt thấy trời mưa, lo lắng nhìn xung quanh, phát hiện một cái hang ở đằng xa, hy vọng sẽ không có ma vật nào ở đấy.

A Cẩm cau mày, nhìn trời đang trở nên nặng hạt kia, chỉ có thể gật đầu, tiến đến cái hang ở trước mắt, trước khi vào còn thử ném một viên đá, chờ hồi lâu cũng không thấy động tĩnh, xác nhận không có gì nguy hiểm.

Các nàng vừa vào trong hang, mưa liền như thác dội xuống, khiến sương mù nổi lên, cảnh vật cũng trở nên mơ hồ, trời bắt đầu lạnh như tiết thu.

A Thúy nhìn thấy trong hang có một vài cành cây khô, liền xin dao găm của A Cẩm gọt cành cây thành bùi nhùi, rồi lấy viên đá ma sát với nhau, sau một lúc bắt đầu chớm tia lửa.

Thấy nàng động tác thành thục, Kiến Nguyệt giống như nhìn thấy ma thuật, híp mắt cười mói, "A Thúy cũng thật giỏi."

Thấy Kiến Nguyệt nói thế, vành tai của A Thúy khẽ đỏ, nàng phát hiện từ sau lần công chúa bất tỉnh, người trở nên dễ gần hơn, hay cười hơn, khí tức trên người mất đi vẻ lạnh lùng, ngược lại trở nên ấm áp như nắng mùa đông, mặc dù vẫn ít lời, "Đa tạ công chúa đã khen."

Kiến Nguyệt thấy nàng ngại ngùng, nét cười càng đậm hơn, cũng không nói gì nữa.

Quay sang nhìn A Cẩm và hai tên lính kia, thấy bọn họ đang trầm mặc quay lưng lại với các nàng, chắc là đang ngắm mưa.

Mưa ngày càng lớn, cũng không thấy dấu hiệu chấm dứt, sương mù ngày càng dày đặc, đột nhiên A Cẩm lên tiếng, "Chúng ta đã cách Dương Quyền bao xa?"

"Có lẽ là đủ để hắn tạm thời không thể lần theo dấu vết của chúng ta."

Đôi tai đang cụp xuống của Kiến Nguyệt bỗng dựng lên, nghi hoặc nhìn về phía bọn họ, ngữ khí này, cách nói này, có chút kì lạ, không phù hợp với cấp dưới nói với cấp trên.

Lòng nổi lên dự cảm xấu, nhưng A Cẩm một đường che chở cho các nàng, làm sao sẽ làm hại nàng.

Kiến Nguyệt nhìn sang A Thúy, thấy nàng đang bận rộn lục lọi vải gói đồ của mình tìm xem có đồ ăn không, "Công chúa, nô tì tìm thấy một ít lương khô, người ăn tạm chống đói."

"Ngươi không đói sao?" Kiến Nguyệt nhìn lương khô ít ỏi vô cùng, mà nàng lại đem ra toàn bộ rồi, như thế để cho một mình mình ăn hết cũng quá đáng.

A Thúy lắc đầu, cười nói, "Nô tì không sao, sau này có thể đến thành Trường An thỏa thích no nê." Nhìn đôi mắt ngây thơ của nàng, Kiến Nguyệt nghĩ cô bé này vẫn còn quá trẻ, vậy mà phải trở thành người hầu, không thể tận hưởng sự phóng khoáng, tự do của tuổi trẻ, thực sự là quá ủy khuất rồi.

"Vậy ngươi vẫn là đưa cho A Cẩm bọn họ đi, bọn họ đã vất vả suốt dọc đường rồi, ta cũng chưa đói." Kiến Nguyệt có lòng tốt nói.

"Hừ." A Cẩm nghe thấy nàng nói thế, khẽ cười lạnh, nhưng rất nhanh quay lại nói, "Đa tạ lòng tốt của công chúa, tiểu nữ không dám nhận, công chúa vẫn là nên ăn trước để bồi bổ ngọc thể."

"..." Kiến Nguyệt làm sao lại có cảm giác trong câu nói này có ý mỉa mai chẳng thèm giấu diếm, hơn nữa hình như nàng vừa nãy nghe thấy tiếng cười lạnh của đối phương.

"Công chúa người mau ăn đi, không cần để ý nô tì, đợi lát nữa tạnh mưa chúng ta sẽ đi bắt một con thỏ về đây." Nói đến thỏ liền khoái, A Thúy mặc dù không phải là Cửu Vĩ, nhưng nhập gia tùy tục, dần dần cũng giống như các Cửu Vĩ khác, đều thích ăn thịt thỏ.

"Vậy được." Kiến Nguyệt nhìn mưa như nước trút kia, có thực sự là sẽ tạnh nhanh chứ.

Nhưng cũng không nói chứ, nhận lấy lương khô từ A Thúy, ăn một vài miếng rồi thôi.

Trời ngày càng khuya, mưa vẫn không ngừng mà trút xuống, Kiến Nguyệt khó hiểu, đang yên đang lành, trời quang đãng không một gợi mây, tự dưng đổ mưa, hơn nữa lại mưa rất lớn.

Dần dà cảm thấy mí mắt có chút nặng nề, díu mắt lại, dựa vào vách đá ngủ quên mất.

Trong mơ nàng thấy A Cẩm cùng hai tên lính đang lạnh lùng nhìn về phía mình, mắt còn hiện lên sát ý không muốn giấu giếm, bỗng nàng ta đứng lên, đang cầm thanh kiếm sắc nhọn bước chậm lại gần.

Khoan đã, đây không phải là mơ!

Kiến Nguyệt bừng tỉnh, thấy A Cẩm đang giơ thanh kiếm lên cao, phản xạ nhanh lẹ lăn sang một bên.

Kiếm bị chém hụt, cào lên vách đá, để lại một tiếng rít cùng một vết chém dài.

A Cẩm không ngờ người đang say ngủ kia sẽ phát giác ra, hay là nàng chỉ giả vờ ngủ.

Khóe miệng cong lên, cười lạnh, không hổ là ái nữ của Hồ Vương.

"Ngươi định làm gì? Người đâu." Kiến Nguyệt không ngờ có một ngày sẽ bị người này hướng kiếm chỉ vào mặt, may là nàng ngủ không sâu, nếu không e rằng chết mà cũng không biết tại sao.

A Thúy đang nằm ở dưới đất ngủ bị tiếng hét của nàng dọa tỉnh, vội vàng mở mắt bật dậy, thứ đầu tiên nàng thấy là, công chúa biểu cảm bàng hoàng mà ngồi bệt ở dưới đất, còn A Cẩm lại cầm kiếm đứng trước mặt nàng, mặt lạnh lùng vô cảm.

"Điện hạ, A Cẩm ngươi muốn làm gì? Người đâu mau hộ giá." Bản năng đầu tiên của A Thúy là chạy đến trước mặt Kiến Nguyệt, che chắn cho nàng.

Hai tên lính kia thấy cảnh tượng này cũng chỉ trơ mắt đứng nhìn, thậm chí còn đang cười cợt.

Kiến Nguyệt đã biết, nàng là bị phản bội.

"Hừm, ngươi có gọi to hơn nữa cũng vô ích thôi.

Hai người này từ lâu đã là thuộc hạ của ta." A Cẩm lạnh lùng nói, ánh mắt sắc đến như muốn cắt nàng làm đôi mới hả dạ.

"A Cẩm, ngươi sinh ra trong Cửu Vĩ tộc, hưởng phúc Cửu Vĩ tộc, nay lại bị bọn tàn bạo ngoài kia mua chuộc ư? Ngươi nghĩ xem, người dù sao vẫn là mang dòng máu của Cửu Vĩ tộc, bọn hắn sẽ bỏ qua cho ngươi?" A Thúy hét ầm lên, trong lòng mặc dù run sợ, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh che chắn cho người ở đằng sau.

Một bàn tay hướng đến, vả A Thúy một cái tát, khóe miệng nàng đều có vệt đỏ, một bên mặt sưng lên.

A Thúy bị đánh đau đến ngã xuống đất, "Câm miệng, Cửu Vĩ tộc đến ngày hôm nay, là bởi ai?" A Cẩm cũng bị kích động mà hét lên, nói xong lại hướng lưỡi kiếm chỉ thẳng vào mặt Kiến Nguyệt, "Chừng nào ta thấy Hồ Vương và đám người các ngươi còn sống, ngày ấy ta cũng không thể ngủ ngon."

Kiến Nguyệt nhanh chóng kéo mặt về phía sau, nếu không sẽ bị thanh kiếm sắc nhọn kia chém đứt mũi nàng, hoang mang nói, "Ngươi rốt cuộc có điều gì oán hận với phụ vương ta? Chẳng lẽ ngươi cũng bị bọn chúng mua chuộc? Nói đi, nếu Cửu Vĩ tộc có gì không đúng, ta sẽ xin người đền bù cho ngươi."

A Thúy muốn chạy lên muốn đánh nàng ta, lại bị hai tên lính kia đè xuống, trói tay lại.

"Hahaha." A Cẩm như được nghe chuyện cười, ngửa mặt lên cười lớn, lau đi nước mắt, "Mua chuộc? Các ngươi nhưng là chỉ nghĩ được đến việc này? Vậy thì ta nói cho ngươi nghe, để ngươi yên tâm mà xuống hoàng tuyền mà làm hồn ma."

"Gia Quý Phi Đông Hải kia chính là tỷ tỷ của ta."

"Cái gì?" Kiến Nguyệt không ngờ đến, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào cái chết của nàng ấy có liên quan đến Hồ Vương.

A Cẩm cúi xuống bóp chặt lấy cái mặt nhỏ của Kiến Nguyệt, nghiến răng nói, "Ngươi còn nhớ Gia tướng quân chứ? Đó là nhị huynh của ta." Kiến Nguyệt bị nàng nắm đến nước mắt ứa ra, đó lại là ai?

"Bọn họ đều một lòng trung thành với phụ vương ngươi, nhưng phụ vương ngươi lại làm gì? Thấy chết không cứu, lại lòng tham không đáy, Cửu Vĩ tộc bước đến ngày hôm nay, đều vì hắn mà ra." A Cẩm kích động hét lên, càng nói càng mất bình tĩnh, câu từ trở nên lộn xộn.

Bỗng nàng ta ngừng lại một chút, lấy lưỡi kiếm lướt nhẹ mặt của Kiến Nguyệt, nở nụ cười rạng rỡ đến phát ớn, nhẹ giọng nói, "Cửu công chúa quả là mỹ nhân trăm năm mới thấy một lần a."

"Ngươi muốn làm gì?" Kiến Nguyệt lật tức né tránh, cảm thấy buồn nôn.

"Ta muốn làm gì? Ta luôn nghĩ cách giết chết Hồ Vương, nhưng ta nghĩ lại rồi, không biết Hồ Vương nghe nữ nhi mình yêu thương bị mất đi sự trinh bạch, sa lầy vào biển dục tình thì thế nào nhỉ." Nói xong còn quay lại thâm ý nhìn hai tên kia, bọn hắn mắt như sắp rơi xuống đất, liếm mép nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Kiến Nguyệt cảm thấy cổ họng như có thứ gì đó muốn tràn ra, trong lòng không ngừng chán ghét, "Các ngươi nghĩ sau chuyện này sẽ bình an vô sự ư? Dương tướng quân nếu như tìm đến, ngươi còn có thể trở về sao?"

A Cẩm nghe thấy nàng nói thế, cười ha hả, "Cửu công chúa chỉ nghĩ được thế này thôi sao? Không phải vừa nãy còn từ bi thương xót bọn hắn vất vả sao? Đến a, được Cửu công chúa đích thân chăm sóc, chúng nhất định sẽ rất vui vẻ." Nói xong lùi lại, ra hiệu với hai tên không ngừng xuýt xoa tay kia, "Cửu công chúa, ta nhưng là tưởng nhớ người rất lâu rồi, nằm mơ đều mơ thấy ngày hôm nay."

"Thử một chút, biết đâu người sẽ nghiện." Một tên kích động đến bắt đầu cởi y phục, động tác loạn xạ đến muốn xé rách y phục.

"Công chúa." A Thúy nhớ mình có con dao găm mượn từ A Cẩm, nhân lúc bọn hắn không để ý khẽ cắt dây trói, may mà bọn hắn mới chỉ trói qua loa.

Cắt xong đợi thời cơ, nhân lúc bọn chúng hạ thấp phòng bị, lấy dao găm đâm vào lưng một tên lính, đâm trượt rồi, nàng là muốn đâm vào tim hắn cơ.

Tên sắc lang kia bị đau đến hít khí lạnh, tức giận vả A Thúy văng ra xa, "Ngươi dám."

Kiến Nguyệt thấy bọn hắn không để ý đến mình, vội vàng đứng dậy, muốn dùng hết tốc lực chạy ra ngoài, không ngờ lại bị một bàn tay tóm lấy đuôi tóc, giật mạnh lại, khiến nàng ngã đập đầu xuống đất, vết thương trên trán vừa mới lành chưa được bao lâu, lại bắt đầu rách ra, chảy máu.

"Công chúa vội vàng rồi." A Cẩm lạnh lùng nói, nhìn nàng chật vật, gương mặt trắng sứ kia nhiễm sắc đỏ, có cảm giác vô cùng hài lòng.

"A Cẩm, ngươi súc sinh, ta đã tin tưởng ngươi." Kiến Nguyệt nhịn đau mắng lớn.

"Vậy à, vinh dự quá." Nói xong lại rút kiếm ra, không hề bị những lời xúc phạm vừa nãy chọc tức, "Công chúa ngoan ngoãn một chút, nếu bọn ta vui vẻ, biết đâu sẽ tha cho ngươi một cái mạng." Thấy nàng vẫn ương bướng giãy dụa, định tiến đến điểm huyệt, ai ngờ lại cảm thấy có thứ gì đó lao đến, ánh mắt lóe lên, xoay người chặn lại.

"Hửm." A Cẩm hoàn toàn không ngờ đến, kinh hoàng mở to mắt, đối phương nhưng là một thanh kiếm.

Kiến Nguyệt mở to mắt, mừng rỡ, là Tiểu Bạc, khi ấy tình huống cấp bách, nàng bị lôi đi, không kịp quay lại lấy Tiểu Bạc, là nó đến tìm nàng.

Kiến Nguyệt thấy A Cẩm bận rộn cùng nó đối phó, liền nhanh chân đứng dậy, lao ra bên ngoài, A Cẩm thấy nàng chạy mất, muốn đuổi theo, không ngờ kiếm thuật của thanh kiếm này vô cùng cao siêu, ít nhất có thể kéo dài thời gian để con mồi chạy mất.

Hai tên sắc lang kia thấy nàng chạy thoát, tức giận đuổi theo, bị A Thúy ôm chặt lấy chân, còn cắn hắn một cái, tên bị cắn hít lạnh, đạp mạnh vào đầu nàng mấy cái, cho đến khi A Thúy rơi vào hôn mê.

"Cứu mạng a." Kiến Nguyệt mặc kệ mưa như thác đổ, lao ra bên ngoài, không ngừng la hét kêu cứu, hy vọng sẽ có người nghe thấy.

"Cứu mạng." Mắt thấy hai gã sắp đuổi kịp, Kiến Nguyệt hoảng sợ gào thét, nhưng tiếng mưa quá lớn, lấn át tiếng hét của nàng.

Rất nhanh chúng đã đuổi kịp, ấn mạnh đầu nàng dập xuống đất, trói chặt hai tay nàng lại, máu của Kiến Nguyết loang ra, hòa vào nước mưa.

Kiến Nguyệt bị kinh động, mắt trợn to, nghiến răng nghiến lợi, đau đớn đến mất đi lý trí, bản năng cầu sinh xuất hiện, gào thét một tiếng, hất văng hai gã thô kệch đang áp chế nàng ra.

"Gào-" Nàng mất đi lý trí, hóa thành Cửu Vĩ.

Hai gã kia ngỡ ngàng, trước mặt là một Cữu Vĩ lông trắng như tuyết đang tức giận trợn mắt, bọn hắn nhưng là lần đầu nhìn thấy dạng Cửu Vĩ của Cửu công chúa, oai vệ lại xuất phàm.

Đôi tai dựng thẳng lên, đôi mắt tựa mắt phượng, giữa trán có một vệt đỏ, tựa như hoa hồng nở giữa mưa tuyết.

Chín cái đầu như những con rắn điên cuồng vẫy, một vài cái còn quấn lên cái cây bên cạnh.

Cửu Vĩ điên loạn tấn công bọn hắn, nhưng nàng không phải là một chiến binh, chỉ có thể đánh bừa, phản xạ lại không nhanh bằng, hai tên kia ban đầu gian nan tránh né, nhưng rất nhanh khống chế lại cục diện, rút kiếm chém lên người nàng, vô số vết thương xuất hiện, máu cũng tuôn trào, hoà lẫn với nước mưa mà chảy.

"Chết đi." Một tên lính đổi hướng lưỡi kiếm, hướng đến vết thương ở vùng bụng nàng đâm thẳng vào, kéo vết thương rách rộng ra, máu ồ ạt chảy xuống.

Kiến Nguyệt chịu đau, rú ầm lên một cái, trút tiếng gào cuối cùng, vang xa đi khắp nơi, xuyên qua cả tiếng mưa, truyền đến từng góc rừng, đến tai một người đang ung dung uống trà..