Nhìn tấm giấy thật mỏng trong tay, lo lắng mấy ngày liên tiếp trên mặt Phượng Hề khó được tản đi rồi, “Minh miêu ở Vĩnh Tịch Chi Uyên?”

“Dạ, căn cứ trong điển tích có ghi lại về Vĩnh Tịch Chi Uyên, ánh sáng lạ kia là Nhiếp Hồn thuật đặc biệt do Minh miêu gây ra, vì vậy Phượng La và Phượng Bạc mới có thể mất đi ý thức.” Phường Sồ lật xem cả Tàng Thư Các mới tra được tin tức này đã ba ngày ba đêm không có nhắm mắt, thấy Phượng Hề thoáng hòa hoãn sắc mặt rốt cuộc lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm ở đáy lòng, áp lực tích lũy mấy ngày liên tiếp rốt cuộc bình yên rơi xuống.

Minh miêu ở Vĩnh Tịch Chi Uyên? Chờ sau khi Phượng Sồ rời đi, Phượng Hề thả trang giấy trong tay ra, lập tức nhớ lại con mèo Hạng Thành đưa cho Ly Ương giải buồn. Nếu không có đoán sai, con mèo Hạng Thành đưa tám chín phần mười chính là Minh miêu. Bất quá trong chuyện tìm Ly Ương, Phượng Hề cũng sẽ không cho phép có bất kỳ không may xuất hiện nữa, giơ tay lên liền gọi linh tước gửi phong thư cho Hạng Thành hỏi rõ ràng.

Phượng Hề đã phái gần trăm người đi ra ngoài tìm Ly Ương, nhưng mấy ngày đã qua, không có một đội nhân mã nào tìm được bất kỳ tung tích, Ly Ương giống như là biến mất. Bạch Nhiễm có thể biết chút ít tin tức lại bế quan không gặp bất luận kẻ nào, Thấu Ngọc và Át Quân cũng bị Ngọc Đế phái đến biên giới đóng, đối với linh tước hắn phái đi cho tới bây giờ đều là làm như không thấy, tình huống như thế khiến cho Phượng Hề càng bất đắc dĩ trong lòng, một cỗ bất an nấn ná lan tràn ra trong đáy lòng hắn. Chẳng biết tại sao, hắn cảm thấy việc Ly Ương mất tích không phải đơn giản.

Cho đến hôm nay xem tin tức tiểu đội thứ ba truyền đến, trái tim vẫn lơ lửng của Phượng Hề mới thoáng an xuống. Tiểu đội thứ ba đã thấy một con mèo trắng và một con hồ ly đang chạy nhanh về phía đông nam ở thảo nguyên Bất Lạc phía đông, vậy mà cũng không lâu lắm tiểu đội thứ ba liền mất đi tung tích của bọn họ, vô luận bọn họ tìm kiếm như thế nào cũng không tìm thêm được.

Thảo nguyên Bất Lạc phía đông nam, chính là phương hướng tiến về phía Vĩnh Tịch Chi Uyên, mà con mèo trắng và hồ ly kia, tất nhiên là Minh miêu và Ly Ương. Nhận được tin tức này, Phượng Hề vẫn ở lại núi Phượng Ngô cũng ngồi không chắc nữa, động thân chạy tới thảo nguyên Bất Lạc.

Nhìn một đám người Phượng tộc gấp gáp đi về phía Vĩnh Tịch Chi Uyên, hai con Ẩn Hồ biến mất ở chỗ tối trong núi đá mở trừng hai mắt nhìn nhau, miệng hồ toét ra, trong mắt tràn đầy hài hước. Đợi đến khi xác định an toàn rồi, hai con Ẩn Hồ mới đi ra từ trong bóng ma, chậm rãi đi về phía ngược lại của Vĩnh Tịch Chi Uyên.

Không có biện pháp, ai kêu trước khi Đế quân bế quan đã thông báo rồi, cách mười ngày nửa tháng sẽ phải đổi lại địa phương để lộ mặt mới được. Ai, thật là khổ hai người bọn họ rồi. Bất quá vừa nghĩ tới đám người Phượng tộc kia, hai con Ẩn Hồ lại không khỏi cong mắt, lộ ra mấy phần ánh sáng giảo hoạt. Nếu hai người bọn họ đã khổ như vậy, thế nào cũng phải khiến bọn hắn thảm hơn bọn họ gấp mấy lần.

Bất quá như đã nói qua, thảm nhất vẫn là Phượng Hề - Phượng quân trước kia của Phượng tộc rồi. Hai con Ẩn Hồ lắc đầu một cái, gương mặt tiếc hận và đồng tình, trong ánh mắt mơ hồ có cùng ý bi thương của người luân lạc thiên hạ. Đụng phải ai không tốt, cố tình đụng phải Đế quân của bọn họ. Nhớ ngày đó hai người bọn họ mới ra đời, ngây thơ cho là giảo hoạt nhất trên thế giới là hồ ly, nhưng bọn họ sai lầm rồi, hơn nữa còn là mười phần sai. Bọn họ đã quên trên thế giới còn có một loại sinh vật khác, sinh vật kia tên là —— Lão Hồ Ly. Giảo hoạt nhất âm hiểm nhất lòng dạ hiểm độc nhất trên thế giới tuyệt đối chính là lão hồ ly! Mà Đế quân của bọn họ rõ ràng chính là lão hồ ly trong Lão Hồ Ly...

***

Như vậy Ly Ương mà Phượng Hề khổ công tìm kiếm hiện tại đến tột cùng đang làm gì? Xin các vị quan khách chuyển ánh mắt đến Nhân giới.

Nhân giới, Lương Châu, Nhất Phẩm cư Đại Đường.

Một người một con mèo, tổ hợp tương đối quỷ dị này không cố kỵ chút những ánh mắt khiếp sợ chung quanh, đang vùi đầu khổ ăn.

Chỉ thấy trước mặt con mèo trắng để cả một hàng cá, kho, hấp, nướng, tê cay, chưng... Chủng loại phong phú đầy đủ mà lại là số lượng kinh người. Trước mặt thiếu nữ mặc trang phục màu xanh đối diện mèo trắng để những món ăn chiêu bài của Nhất Phẩm cư, vẻ mặt thiếu nữ chuyên chú, đôi đũa trong tay càng thêm không ngừng càn quét ở trong mâm bằng tốc độ kinh người.

Thấy món ngon trước mặt của mình ăn sạch không còn một mống rồi, thiếu nữ và mèo trắng đồng thời ợ lên no nê, sờ sờ bụng đã bị căng đến tròn vo của mình, vẻ mặt thật là thỏa mãn. Khách ăn ngồi xung quanh thì đồng thời giựt giựt khóe miệng, thầm than trong lòng, cô nương và mèo này cũng quá tham ăn rồi, phân lượng thức ăn trên bàn đó ước chừng là cho hơn mười người!

Trả tiền cơm và tiền ở trọ rồi, Ly Ương phát hiện túi tiền nguyên bản không còn dư lại mấy của mình hôm nay càng thêm khô quắt đáng thương. Xuân Liễu cũng chú ý tới tình huống này, xem ra hai người lại gặp phải khủng hoảng kinh tế một lần nữa rồi.

Ai kêu đoạn đường này hai người bọn họ, gặp gỡ quán rượu liền đi vào ăn, cũng chưa bao giờ bỏ qua thức ăn vặt trên đường, về phần sức ăn của hai người... Được rồi, trên thực tế dạ dày của hai người bọn họ chính là hai động không đáy, muốn ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu. Cho nên nói, nhiều tiền hơn nữa cũng chịu không được cách xài thế này a! Huống chi, họ vốn là không có tiền.

Ly Ương và Xuân Liễu liếc nhau một cái, đều thấy được ý tứ giống nhau trong mắt đối phương. Không sai, đó chính là họ nhất định phải kiếm tiền. Nghĩ lại thời gian họ mới vừa hạ giới... A, không đúng, dường như họ hạ giới cũng còn không tới một tháng. Tóm lại lúc họ mới vừa hạ giới phải gọi là thê thảm a, không có tiền, còn cái gì cũng không hiểu. Du đãng mấy ngày rồi, họ mới hơi biết rõ quy củ Nhân giới, hơn nữa rốt cuộc biết được quan phủ treo giải thưởng trừ yêu từ trong miệng một vị đại thẩm bán bánh nướng.

Nghĩ tới đây, Ly Ương và Xuân Liễu cũng không khỏi cảm thán, may nhờ Nhân giới còn có yêu ma quỷ quái... Có thể để cho hai người bọn họ trừ, nếu không họ thật đúng là không biết đi đâu mà lấy tiền. Cũng không thể trộm cắp ăn cướp chứ? Trên thực tế, cái ý nghĩ này cũng từng quanh quẩn nhiều lần ở trong lòng các nàng. Có giải thưởng trừ yêu, cuộc sống tạm ổn của Ly Ương và Xuân Liễu cũng trôi qua mỹ mãn hơn. Dù sao, yêu ma quỷ quái ở Nhân giới này đối với các nàng mà nói đều là nhỏ nhặt.

Phải, hay là đi xem còn giải thưởng gì trước. Ly Ương ôm lấy Xuân Liễu vẫn còn đang đánh ợ, đi ra cửa. Ai ngờ còn chưa đi ra cửa, Ly Ương liền bị mấy người ngăn lại. Giương mắt quét mấy người ngăn mình lại, nhìn đến trên thân mấy người này mơ hồ toát ra linh khí trời đất, trong lòng Ly Ương đã đoán được bọn họ là thân phận gì, Tu Chân giả Nhân giới.

Ly Ương cong khóe môi lên, trên mặt hiện lên một nụ cười cực kỳ vô tội, “Mấy vị, có chuyện gì sao?”

“Cô nương, mạo muội hỏi, con mèo trong lòng ngươi, bán không?” Ngăn lại Ly Ương cũng không phải là người khác, chính là Yến Thanh Phong Tu Chân giả cực kỳ nổi danh ở Lương Châu, mà dẫn đầu vừa vặn là đại đệ tử trẻ tuổi nhất của Yến Thanh Phong, Trần Bôi. Mặc váy lụa màu vàng nhạt đứng ở bên cạnh hắn chính là tiểu sư muội của hắn, Sở Viện Viện. Đoàn người vốn là tới Nhất Phẩm cư ăn cơm trưa, ai ngờ Sở Viện Viện nhìn thấy con mèo trắng, liền một lòng muốn tới đây. Mà thấy hành vi cổ quái của con mèo trắng kia, Trần Bôi trong lòng cũng có chút ngạc nhiên, thậm chí có chút hoài nghi, con mèo trắng nhìn như bình thường này có phải là Linh Thú quý trọng gì hay không.

Nghe lời này, Ly Ương thoáng sửng sốt, thì ra người ta coi trọng Xuân Liễu rồi, ngay sau đó cười nói: “Xin lỗi, không bán.”

“Ta lấy ra một trăm lượng, bán cho ta.” Sở Viện Viện vốn xuất thân nhà phú quý, ngày thường vốn kiêu căng, phàm là thứ nàng xem trọng cho tới bây giờ đều thu vào tay. Hôm nay chẳng qua là thấy con mèo trắng này có chút ý tứ, nghĩ đến bỏ số tiền ra mua lại cũng không có gì, dù sao nàng không quan tâm chút tiền này, cho nên rất dứt khoát báo giá tiền hết sức kinh người.

Một trăm lượng? Mắt Ly Ương sáng lên, Xuân Liễu trong ngực vào giờ khắc giống như biến thành ngân lượng trắng sáng. Một trăm lượng đủ nàng ăn uống thêm mấy ngày nữa. Vì vậy Ly Ương lập tức truyền một cái ánh mắt cho Xuân Liễu: lấy tiền, rồi ngươi trốn về?

Nằm mơ! Xuân Liễu tức giận trợn mắt nhìn nàng một cái, nó đường đường Minh miêu ở Vĩnh Tịch Chi Uyên, làm sao có thể chỉ đáng giá một trăm lượng này?! Thế nào cũng phải là một ngàn lượng!

Mắt thấy Xuân Liễu không chịu phối hợp, cách nào, không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng nói: “Thật ngại, thật không bán.” Nói xong, Ly Ương gật đầu một cái với những người kia, nghiêng người từ bên cạnh bọn họ đi ra khỏi Nhất Phẩm cư.

“Hừ, có gì đặc biệt hơn người, không phải là một con mèo hư sao?” Hung hăng trừng mắt bóng lưng rời đi của Ly Ương, Sở Viện Viện hừ lạnh một tiếng, nói, “Thật đúng là xem con mèo kia là bảo bối à?”

Trần Bôi không cho là đúng liếc nàng một cái, cười nói: “Thôi, nếu người ta không chịu bán, chúng ta trở về đi thôi.”

Sở Viện Viện vốn còn muốn nói tiếp cái gì, lại bị Trần Bôi sử dụng ánh mắt ngăn lại. Biết sư huynh trong ngày thường mặc dù cưng chiều nàng, nhưng phải nói thật, trong lòng Sở Viện Viện thật ra vẫn là có chút sợ sư huynh này. So với sư phụ, sư huynh càng nghiêm khắc hơn.

Thấy Sở Viện Viện cúi đầu không nói thêm gì nữa, Trần Bôi cười nhạt một tiếng, dẫn mấy người trở về núi. Chẳng qua là trong đầu của hắn vẫn còn nhớ lại tình cảnh mới vừa thấy, tình cảnh như vậy nhìn qua càng giống như là người thiếu nữ kia nghe lời con mèo kia nói. Lắc đầu một cái, Trần Bôi không có nghĩ tiếp nữa. Bất kể con mèo kia kỳ quái thế nào, đều là có chủ nhân rồi.

Ly Ương ôm Xuân Liễu ra khỏi Nhất Phẩm cư, trực tiếp đi nha môn thông báo. Ngẩng đầu từ trên xuống dưới xem bố cáo dán trên tường nhiều lần, xác định nhớ kỹ những thứ viết ở trên vào lòng rồi, Ly Ương ôm Xuân Liễu đi tới thành nam. Yêu phóng hỏa trên bố cáo treo giải thưởng là ở thôn Thiện Hiền cách chỗ này không xa, con yêu phóng hỏa này mấy ngày nay đốt không biết bao nhiêu đất đai và nhà cửa, bắt được con yêu quái phóng hỏa này là có thể lấy được phần thưởng một trăm lượng bạc.

“Ngươi xem một chút, chúng ta tân tân khổ khổ đi đường xa như vậy, lại bắt một con yêu trở về mới có thể có một trăm lượng. Nếu như mới vừa rồi ngươi chịu phối hợp, đi theo mấy tên tiểu tử kia một chuyến, buổi tối lại chạy về, chúng ta liền có thể dễ dàng lấy được một trăm lượng. Chuyện đơn giản như vậy, làm sao ngươi không chịu đây?” Vừa đi, Ly Ương vừa oán giận nói với Xuân Liễu trong lòng.

Xuân Liễu liếc mắt nhìn nàng một cái, “Ngươi cho ta là cái gì?”

Ly Ương chép miệng, không nói gì thêm. Đợi đến khi làm xong những việc này rồi, họ cũng nên tiếp tục xuôi nam, đổi lại địa phương tiếp tục ăn. Nhân giới quả nhiên khắp nơi là thức ăn ngon, hơn nữa mùi vị ở mỗi địa phương đều không giống nhau. Nàng và Xuân Liễu đã đi qua ba thành trấn, mùi vị mỗi thành trấn đều có đặc sắc riêng. Nghĩ tới đây, Ly Ương không lý do chép miệng, động lực bắt con yêu phóng hỏa kia cũng nhiều mấy phần. Tất cả vì thức ăn ngon, không phải sao?