Đêm hôm đó ta và Tần Liễm không có thảo luận hiệp nghị cuối cùng mà hắn đã đạt được với chúng thần Nam triều. Ta chỉ biết là ngày kế những đại thần này liền rời khỏi chân núi tuyết, trở về Nam triều. Tần Liễm thậm chí không có ý đưa tiễn bọn họ. Mà bệnh tình của ta có hơi chuyển biết tốt, một đoàn người ngựa tức khắc lên đường, không phân ngày đêm tiến về Tàng Lang ở phía trước.

Mãi đến khi Tần Sở né tránh A Tịch và Tần Liễm một mình tới tìm ta, hỏi ta mấy vấn đề: “Tô Hi, nếu muội thật có thể sống sót thì nên làm như thế nào?”

Ngữ khí của hắn đầy nghiêm nghị, không còn sự trêu ghẹo ngày xưa nữa, khiến ta có chút không thích ứng: “Huynh muốn nói gì?”

Tần Sở nói: “Chúng ta hãy nói vài vấn đề thực tế, muội chớ có trách ta nói quá thẳng thắn. Nếu muội chết rồi, vậy sau này Nam triều làm sao tự nhiên không liên quan đến muội. Tần Liễm muốn chết cùng muội, đây là lựa chọn của hắn, ta không thể dùng cái này để chỉ trích muội điều gì. Nhưng mà nếu muội may mắn sống sót, muội sẽ làm sao chứ? Trở lại Nam triều, hay là vẫn ở Tô quốc? Nếu muội ở lại Tô quốc, vậy chuyện ở Nam triều đương nhiên không liên quan gì đến muội, vấn đề sau đó cũng không cần tra hỏi nữa; nhưng ta nghĩ muội đại khái sẽ hi vọng cùng Tần Liễm trở lại Nam triều, muội có nghĩ kế tiếp muội phải đối mặt với cục diện gì hay không, làm sao muội đối mặt với toàn bộ người dân Nam triều, muội muốn Tần Liễm làm thế nào?”

Cuối cùng ta cũng coi như hiểu được ý đồ lần nói chuyện này của hắn, cũng hiểu ra vì sao hắn phải tránh né A Tịch: “Tần Sở, huynh đang cho mình là những thần tử thuyết khách Nam triều phải không?”

“Không sai, ta đúng là thuyết khách. Tuy rằng ta không thích can thiệp chính sự, nhưng điều kiện tiên quyết là Nam triều có ta hay không có ta đều không khác gì nhau. Nhưng nếu Nam triều bị làm xáo trộn, ta vẫn sẽ nhớ lại thân phận hoàng thất của ta.” Ngữ khí Tần Sở không hề gợn sóng, thản nhiên nói, “Ta biết bây giờ muội và Tần Liễm khắng khít thân mật vô cùng ân ái, ân ái đến mức khiến ta thật sự hâm mộ, nhưng mà lời nói thật thì không dễ nghe, người sắp chết, ai cũng muốn nắm chặt thời gian ân ái. Nhưng nếu muội quả thật lành bệnh, muốn nói mấy câu phải có người mở đầu, Tần Liễm đương nhiên sẽ không nói những lời này với muội, hắn lại che chở muội không để muội tiếp xúc với những tên cựu thần bên ngoài kia, như vậy thì hôm nay chỉ có thể đến phiên ta ngồi ở đây.”

Ta lấy lại bình tĩnh, nói: “Mời huynh nói.”

“Ta không thích nói mấy lời xã giao, cứ nói thẳng vậy. Tô Hi, ta biết muội là cô nương tốt, là người thiện lương, biết suy nghĩ vì người khác. Nhưng mà với người Nam triều, người có thể có loại ấn tượng này đối với muội đếm không quá hai bàn tay. Đương nhiên cục diện này không thể trách tội lên người muội, đây là hậu quả lúc ấy Tần Liễm ngầm đồng ý cho Triệu Hữu Thần làm như vậy. Hơn nữa quả đắng đi chuyến này hắn cũng đã nếm thử. Nhưng mà bất luận thế nào, trong mắt người Nam triều, hiện tại hành vi Tần Liễm không khác gì hôn quân. Hơn nữa trong lòng bọn họ, tạo thành cục diện này tất cả đều là bởi vì cái người gọi là hồ ly háo sắc mê hoặc người là muội.”

“Nếu muội còn muốn tiếp tục cùng Tần Liễm nâng đỡ nhau đi tiếp thì phải nhanh chóng cải thiện điểm này. Bằng không vẫn sẽ như chiến tranh hai nước Tô Nam trước đó, hai nước đấu đá đến mức ngươi chết ta mất mạng. Kết quả là không phải muội lại chết một lần nữa, mà chính là kết cục thê thảm của Tần Liễm. Tần Liễm là vua, tuy rằng với năng lực của hắn cho dù làm cái gì cũng đều có của ăn của để, nhưng dựa theo cá tính của hắn, ngoại trừ làm vua thì cũng không thích làm cái gì khác. Đương nhiên nếu muội hi vọng hắn thoái vị cùng muội phiêu bạt khắp nơi, phỏng chừng cuối cùng hắn cũng sẽ đáp ứng, nhưng hắn nhất định không muốn.”

“Bởi vậy, muốn giải quyết mâu thuẫn, ngoại trừ khiến hắn nhượng bộ và nỗ lực ra, muội và Tô Khải cũng phải thỏa hiệp một chút. Ít nhất muội phải làm những gì khiến người Nam triều nhìn thấy thành ý của muội và Tô quốc phía sau muội. Ca ca muội Tô Khải thật sự khiến người ta không bớt lo, làm việc quá mức tùy tiện không có quy tắc, nhưng nhìn lại trước đó, chỉ cần muội và Tô Tư mở miệng yêu cầu, bất kể là cái gì hắn đều đáp ứng. Cho nên về phần cần thỏa hiệp cái gì, cần muội làm cái gì, tin tưởng muội ra sao ta đều rõ trong lòng. Ta nói những lời này có lẽ muội sẽ cảm thấy hơi có ý lợi dụng muội, nhưng đừng ngại đổi góc nhìn, người xưa nói thế nào, lui một bước là trời cao biển rộng. Tô Khải thu lại lòng muông dạ thú của hắn, Tần Liễm tự nhiên sẽ không chủ động đụng chạm Tô quốc.”

Ta dừng lại một lúc lâu, chậm rãi hỏi: “Vậy chờ sau khi ta chết thì sao?”

Tần Sở không để ý lắm mà “ờ” một tiếng: “Cái này ta còn chưa nghĩ tới.” Rồi hắn lại nhanh chóng nói, “Chẳng qua cũng không cần suy nghĩ, đây cũng không phải là chuyện ta và muội nên bận tâm, ít nhất bây giờ không phải. Hiện tại nhiệm vụ của ta chỉ là không ràng buộc trách nhiệm thông qua muội đạt được quan hệ ngoại giao hữu nghị giữa hai nước. Mấy ông già kia lại không cho ta thù lao gì, ta có thể thuyết phục muội đồng ý những chuyện ban nãy xem như là quá tốt đối với bọn họ rồi. Chốc nữa rồi hãy nói.”

Ta không nói gì, lại nghe Tần Sở nói: “Nói như vậy là muội đồng ý?”

Ta trầm ngâm một lát, nói: “Ta thử một chút xem.”

Tần Sở cầm trong tay hai miếng ngọc quyết (*) chạm vào nhau leng keng, vui mừng nói: “Muội nói vậy thì ta đã yên tâm hơn phân nửa. Ta chỉ biết Tô Hi muội nhất định sẽ thấu tình hiểu lý, khó trách có thể đào tạo được một cô gái thông minh lanh lợi như A Tịch vậy.”

(*) ngọc quyết: trang sức thời xưa, hình vành khăn

“…”

Nghe hắn đánh giá A Tịch như vậy, ta quả thật không biết nên nói cái gì cho phải. Ngẫm lại Tần Sở trước đó là một Hoàng tử phong lưu, bây giờ lại biến thành loại si tình A Tịch đạp chân trái hắn hắn cam lòng vươn chân phải ra cho nàng ấy đạp tiếp, thế gian rộng lớn, quả nhiên không thiếu cái lạ.

Không ngờ hắn lại có thể đoán ra tâm tư của ta, nghiêm túc nói: “Muội không cần dùng vẻ mặt này với ta, thật giống như ta là đại quái vật vậy. Tần Liễm chưa từng nói với muội chăng, hơn một trăm năm trước Nam triều chúng ta còn ghi lại câu chuyện sủng phi cho Hoàng đế đội mũ xanh ấy. Mấy đời hoàng thất Nam triều đều là nam nhân tốt tận tâm tận lực anh tuấn lại dịu dàng săn sóc, không tin muội có thể khảo chứng.

Ta chậm rãi mở miệng ra, sau một lúc lâu mới chậm rãi khép lại: “Còn có chuyện này sao?”

Tần Sở nói: “Đứa con trai cô sủng phi kia cưới con gái một người đại thần, kết quả sau mấy năm cưới vợ vẫn phong lưu đến chết, thậm chí còn chiếm luôn cả tiểu thiếp mới nạp của người đại thần này, tự tay đội nón xanh lên đầu ông ta. Dưới cơn thịnh nộ ông này xin thề muốn trừng trị vị Vương gia kia, không ngờ tìm hiểu ngọn nguồn lại đụng đến chuyện cũ năm xưa, phát hiện tên Hoàng tử này không phải con trai ruột Tiên hoàng… Sau đó cũng không cần nói nhiều, chuyện này ầm ĩ quá đáng khinh, đè nén lâu lắm mới chìm xuống. Nói tóm lại, điều này đủ chứng minh truyền thống si tình ưu tú của hoàng thất Nam triều bọn ta xuất phát từ xa xưa, hơn nữa còn ăn sâu bén rễ. Cho nên á, về sau muội đừng hoài nghi mức độ si tình của Tần Liễm đối với muội.”

“…”

Tần Sở nói lâu như vậy, đoán chừng sắp đến lúc A Tịch trở lại, hắn liền đứng dậy cáo từ. Hắn đẩy cửa ra rồi đóng cửa lại, ta cho rằng hắn đã ra ngoài, không ngờ hắn còn ở trong phòng, nói với ta: “Còn có câu nói sau cùng, không biết có nên nói hay không.”

“…” Ta thành khẩn nói, “Mấy lời này bình thường không nói, cho nên huynh không cần nói.”

“Không được ta vẫn muốn nói.” Tần Sở trực tiếp bày thái độ lừa đảo, bước chân trong phòng đảo qua đảo lại mấy vòng, lúc ta sắp ngủ mất hắn mới dừng lại, giọng điệu do dự, lại có chút nghiêm túc, “Tuy rằng vị đệ đệ này của ta từ nhỏ không tính là thân thiết với ta, nhưng vừa nghĩ đến hôm muội chết cũng là ngày Tần Liễm qua đời, ta vẫn có hơi xót xa. Tô Hi, muội thật sự không muốn nhìn hắn sống thật tốt trên đời này, mà cùng muội đi âm phủ sao?”

Trước đây ta chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày tài ăn nói của Tần Sở sẽ tốt như vậy, dong dài cả buổi trời, đột nhiên nói trúng tim đen vào trọng điểm, đây quả thật còn khiến tinh thần người ta phấn chấn hơn cả Tô Khải.

Kỳ thật gần đây chỉ cần không ngủ mê man thì ta luôn thầm rầu rĩ vấn đề này, hơn nữa càng ngày càng phát sầu. Vài ngày trước có một lần muốn khơi mào đề tài này, khuyên Tần Liễm suy nghĩ thêm một chút, kết quả khi đó vừa mới tỉnh lại, trong lúc đầu óc choáng váng ta liền dễ dàng bị hắn tỉnh rụi dời câu chuyện sang trời nam biển bắc, lúc nhớ ra thì ta đã ngủ đi tỉnh lại rồi ngủ đi tỉnh lại lần nữa.

Tuy rằng nghĩ đến hành động Tần Liễm lúc đó ta cảm thấy nản lòng, nhưng mặt khác ta lại lần nữa xác nhận Tần Liễm thật sự thích ta, thích ta đến mức này, nghĩ như vậy thì sẽ càng ngày càng cảm thấy ngực căng phồng lên; những ủy khuất trước đó dần dần trở nên không đáng kể.

Mà sau đó, ta càng cảm thấy cho dù Tần Liễm sẵn lòng, ta cũng không nên để hắn làm như thế. Ta vẫn rất muốn làm một Công chúa khiến người khác thoạt nhìn tương đối hài lòng, chí ít phải làm người rộng lượng và thiện lương, khoan dung và nhường nhịn, tóm lại nếu không nhìn xa trông rộng được như Tô Khải Tô Tư, vậy ít nhất phải khiến khuyết điểm trong cái mớ tính cách lộn xộn của Tô Khải không thể xuất hiện trên người ta.

Ngoài ra, trước khi ta gả đi Nam triều, cô cô dạy đạo phu thê nói cho ta biết, trong hoàng thất, hạnh phúc quan trọng hơn tình cảm, lý trí quan trọng hơn hạnh phúc, trách nhiệm quan trọng hơn lý trí. Khi đó tuy rằng ta không hiểu lắm, hơn nữa sau này cũng không thể nghiêm khắc dựa theo lời răn dạy này để làm, nhưng mà ta vẫn cảm thấy những lời này thật sự rất chính xác.

Vừa nghĩ như thế, ta liền cảm thấy điểm yếu mềm trong lòng kia lúc này không còn. Tuy rằng ta gan nhỏ, nhưng cũng không quá nhát gan, cái chết chẳng qua là thời gian một cái nháy mắt, tuy rằng cái từ âm phủ nghe vào tai có chút u ám, nhưng nếu mỗi người đều có thể vượt qua, vậy ta đương nhiên cũng có thể vượt qua được, không cần nhất định phải có Tần Liễm làm bạn. Nếu ta thật sự không bỏ được hắn thì còn có thể đứng trên cầu Nại Hà dưới âm phủ chờ hắn. Như thế sau khi tự nói với mình, ta liền cảm thấy Tần Liễm tiếp tục sống trên đời này là tốt nhất.