Tô Khải ở lại Nam triều sáu ngày, mỗi ngày đều vô cùng nhàn nhã bình yên. Chuyện ám sát vốn ta lo lắng rốt cuộc cũng không triển khai. A Tịch nói cho ta biết, Phụ hoàng dùng bồ câu đưa tin một ngày trước đã đến tay Tô Khải, đại để là nhắc nhở hắn đàm phán xong thì lập tức trở về. Nhưng mà Tô Khải rõ ràng không biết nghe lời, với loại lười nhác thành tính như hắn thì đêm tối gấp rút lên đường quá khó khăn. Nghe nói hắn xem thư xong liền ném sang một bên, tiếp tục không nhanh không chậm thưởng thức một thanh đoản kiếm sắc bén hắn mới vừa vét được từ một cửa hàng binh khí.

Ngày thứ bảy Tô Khải thong thả đi vào đông cung, thấy trong tay ta đang thêu hoa, hắn “chậc” một tiếng đầy cảm khái: “Nhị Công chúa của chúng ta cho dù bắt chước cái gì thì cũng vậy thôi, nếu để người khác nhìn thấy bộ dáng bây giờ của muội, chỉ sợ sẽ thật sự cho rằng muội biết thêu thùa.”

Ta lập tức làm bộ muốn đâm hắn, bị hắn nhẹ nhàng né tránh, sau một lát thì hắn lại gần, cẩn thận nghiên cứu hoa văn, nói: “Đây là thêu cho Tần Liễm?”

Ta thanh lọc cổ họng, nói: “Dù sao cũng không phải thêu cho ca.”

“Cho dù muội thêu cho ta ta cũng không cần.” Tô Khải trả lời lại một cách mỉa mai, nhận lấy trà A Tịch dâng lên để qua một bên, nâng một con tròn tròn trắng trắng bên chân lên, giữ trong lòng bàn tay sờ sờ, nói, “Muội học thêu thùa làm gì? Nữ nhi hoàng thất Tô quốc chưa bao giờ học thứ này. Thật là một việc chẳng thú vị lại còn hại mắt.”

Thấy ta không đáp lời, hắn hỏi tiếp: “Muội đây là tính thêu cái gì? Đây là hoa văn gì? Hình như là… con vịt lội nước, cỏ lau dập dờn?”

Ta lại muốn đâm hắn, Tô Khải lui lại, cười nhẹ: “Được rồi được rồi, ta biết rồi không được sao? Không phải là con vịt mà là uyên ương, không phải cỏ lau mà là hoa sen. Không phải muội muốn ta nói cái này sao? Nhưng mà cái muội thêu quả thật không giống.”

Ta hung tợn nói: “Chẳng qua ta mới đâm mấy mũi mà thôi, ca có thể nhìn ra thêu giống cái gì? Ca thật đúng là giỏi nhỉ.”

Tô Khải ôm con mèo trắng nhỏ vào trong ngực, cầm chén trà lên uống, chậm rãi nói: “Với trình độ nữ hồng của muội, còn cần ta xem sao? Muội nói cho ta biết, bây giờ muội không phải là nên thêu thẳng sao, sao lại thêu vòng?”

“…” Ta ngẩng đầu, thành khẩn nhìn hắn, rất là khiêm tốn: “Cái gì là thêu thẳng? Cái gì là thêu vòng?”

Tô Khải suýt nữa sặc trà: “Muội còn không biết gì mà dám thêu thùa?”

Ta có chút thẹn quá thành giận: “Dù sao… dù sao trong cung cũng có người biết mà, học một chút sẽ biết. Thân là Thái tử Tô quốc, gặp chuyện như vậy mà cũng ngạc nhiên, thật là mất phong độ quân tử.”

Tô Khải nói: “Ngày mai ta sẽ phải rời Nam triều, muội không thể nói với ta mấy lời lọt tai sao? Bằng không ít hôm nữa lúc ta nhớ đến muội, đầu óc đều là bộ dáng hung thần ác sát của muội, muội cảm thấy được không?”

Ta nhất thời dừng lại, ngẩng đầu nhìn hắn: “… Ngày mai?”

Ta chưa kịp tỉnh hồn lại, giọng nói Tô Khải lại tiến vào trong lỗ tai, suy nghĩ lại không cách nào đuổi kịp, chỉ thấy bờ môi của hắn đang khép mở: “Chuyện ta nên làm thì đã làm rồi, Phụ hoàng đã thúc giục. Muội có gì muốn nói hoặc thư từ gì không? Nói thí dụ như cho Tô Tư…” Tô Khải ngưng lải nhải, ngữ điệu lập tức trở nên có chút bối rối, “Ôi muội đừng khóc mà…”

Nghe hắn nói vậy ta mới đột nhiên cảm thấy trên mặt ướt sũng, qua quýt dùng mu bàn tay lau một cái, sau đó liền thấy chiếc khăn Tô Khải đưa qua, rồi tiếp đó lại bị ta không chút do dự đẩy ra, cuối cùng hắn thở dài, chống cằm nhìn ta: “Luyến tiếc ta như vậy à? Nhớ ngày đó muội gả đến Nam triều nửa giọt nước mắt cũng không rớt.”

Ta lại lau mắt, cuối cùng lau mặt sạch sẽ rồi giương mắt nói: “Vậy thì có gì để khóc. Phụ hoàng an bài ta đồng ý, rõ ràng là chuyện ngươi tình ta nguyện mà.”

Tô Khải xoa xoa thái dương: “Ngươi tình ta nguyện không phải thế này…”

Tuy rằng ta nói ta rơi nước mắt chỉ là đang ai oán buổi sáng bị Tần Liễm cưỡng chế bắt ăn cháo thịt bằm quá khó ăn, khiến cho bây giờ trong miệng còn lưu lại hương vị khó nuốt, nhưng Tô Khải vẫn kiên trì cho rằng ta rơi nước mắt là vì ta đang bày tỏ tình nghĩa chân tình thâm hậu với huynh trưởng, chỉ là ta da mặt mỏng không chịu thừa nhận mà thôi. Sau đó hắn liền bày tỏ sự cảm động rất lớn, cảm động đến mức hứa với ta trong vòng một năm ta khẳng định còn có thể gặp lại hắn, hơn nữa còn chăm sóc ta thật tốt.

Dựa theo lẽ thường trước kia, Tô Khải tuy rằng ngày thường hành động thờ ơ, nhưng nếu hắn đã hứa, vậy thì nhất định sẽ thực hiện. Nhưng mà ta vẫn nhịn không được mà suy nghĩ, lúc này đây ta gặp được hắn bắt nguồn từ việc tranh chấp biên giới hai nước Tô Nam, như vậy đợi đến lần sau ta gặp được hắn, không biết sẽ là bởi vì thời cơ nào.

Buổi tối Tần Liễm trở về, ánh mắt liếc về thứ ta đã thêu được một nửa, mà ta cũng đã chuẩn bị tranh luận với hắn. Nếu hắn vẫn ngậm khóe môi như cười như không nói mấy câu như là “Thật là đáng tiếc cho một miếng vải tốt”, ta nhất định sẽ đáp lễ một câu “Không phải chàng cũng không biết nữ hồng sao, người không biết nữ hồng thì không thể nhận xét người học tập nữ hồng, chàng còn không hiểu cái gì gọi là thêu thẳng hay thêu vòng nữa là”, nhưng mà biểu hiện của Tần Liễm lúc này lại ngoài dự kiến của ta, hắn ra sức nhíu mày, cười nói: “Nàng cứ thêu như vậy từ sáng đến tối?”

Ta nói: “Ừ.”

Tần Liễm nói: “Đây là… uyên ương?”

Ta nói: “Ừ.”

Tần Liễm nói: “Thêu không tệ.”

Ta nói: “… Hả?”

Hôm sau, Tô Khải lên đường trở về. Đang đầu mùa đông, thủ phủ Nam triều phủ một tầng sương mỏng. Nhìn theo bóng lưng hắn ở trên ngựa từ từ biến mất ngoài rừng cây thuỷ sam, chỉ để lại tiếng vó ngựa lanh lảnh rồi dần tắt, ta nhớ tới lời của hắn trước khi chia tay: “Hi nhi, muội phải nhớ kỹ, muội không chỉ là con gái Phụ hoàng mà còn là em gái ruột của ta.”

Lúc hắn nói lời này còn rất nghiêm túc một cách khó khăn, đôi mắt phượng thu lại vẻ chế nhạo, không đếm xỉa tới Tần Liễm thần sắc thản nhiên đang đứng cách đó không xa. Hắn cầm cổ tay ta, vẻ mặt cẩn thận tỉ mỉ. Ta suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra thì không có gì khác biệt nhỉ?”

Tô Khải cười cười: “Khác biệt rất lớn. Ta và Phụ hoàng không giống nhau.”

Ta nói: “Được rồi, ta nhớ rồi. Vậy ca nói cho ta biết, hai người dự định lúc nào sẽ chính thức tuyên chiến với Kỳ quốc?”

“Ừm?” Tô Khải suy ngẫm rồi nói, “Hẳn là chờ sau khi ta trở về Tô quốc thôi.”

“Ca sẽ đích thân xuất chinh sao?”

“Không.” Tô Khải mím môi cười cười, “Tần Liễm hẳn là cũng sẽ không.”

Ta gật gật đầu, Tô Khải trầm ngâm một lát, lại nói: “Nếu không thì ta để lại cho muội hai tên ám vệ?”

Ta ngửa mặt nhìn hắn, ánh mắt nhìn thẳng, nghiêm mặt nói: “Ca ca, ca đừng hại ta.”

Tô Khải liếc nhìn Tần Liễm, sau khi suy nghĩ một chút thì cuối cùng cũng miễn cưỡng đáp ứng: “Cũng được. Nhưng mà lúc không có chuyện gì làm thì đừng để cho A Tịch tuỳ tiện rời khỏi người. Muội hãy bảo trọng.”

Tô Khải đi về hướng bắc, ta và Tần Liễm từ cửa nam trở về đông cung. Thần sắc của hắn vẫn trầm tĩnh, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào. Nay cảm xúc vị Thái tử Nam triều càng ngày càng che đậy, so với lúc ta mới gặp hắn thì biểu hiện lộ ra trên da mặt hình như thiếu đi hơn phân nửa.

Hắn ngồi trong xe ngựa thờ ơ thưởng thức một viên ngọc phỉ thuý trong tay nhỏ bằng trứng chim bồ câu, ngón tay thon dài, có một sự thanh nhã độc nhất vô nhị không nói ra được. Sau một lúc lâu ánh mắt của ta từ cổ tay áo hắn chuyển qua trên mặt hắn, ta nhỏ giọng nói: “Tần Liễm…”

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, ta thanh lọc cổ họng, nói: “Gần đây chàng có tâm sự gì à?”

Hắn nhướng mày: “Làm sao nàng biết?”

Ta nói: “Ta cảm thấy biểu hiện gần đây của chàng khá không bình thường…” Thấy hắn nguy hiểm nheo mắt lại, ta nhanh chóng lùi lại một bước sửa miệng, “Không phải loại không bình thường kia, chàng thông minh như vậy làm sao đầu óc không bình thường… Ý của ta là, gần đây có phải chàng oán hận thứ gì hay không? Nhưng mà hình như cũng không đúng nha, với thủ đoạn của chàng, sao có thể có thứ gì dám chắn ngang đường của chàng…”

Tần Liễm nhìn ta, lại khôi phục bộ dáng như cười như không: “Có phải phong thuỷ Nam triều tốt quá hay không mà sao ta cảm thấy nàng thông minh hơn lúc mới đến nhỉ?”

Ta ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Gần mực thì đen, chỉ là gần mực thì đen mà thôi.”

Tần Liễm lại cười cười, cầm phỉ thúy trong tay cất vào trong tay áo, nói: “Lại đây.”

Ta cảnh giác nhìn hắn: “Ta không qua.”

Hắn nhanh chóng nheo mắt, thong thả đọc tên ta một lần, sau đó khoan thai nói: “Lá gan của nàng thật là càng lúc càng lớn.”

Xe ngựa này ánh sáng quá yếu, ta trơ mắt nhìn hai cánh tay hắn mở ra rồi khép lại, suy cho cùng thì vẫn cuốn ta vào trong phạm vi thế lực. Tiếng rì rào của y phục vang lên, ta nghe thấy giọng nói réo rắt của hắn trên đỉnh đầu ta, miệng lưỡi rõ ràng gọi tên ta lần nữa, sau đó chậm rãi nói: “Hoàng tộc Tô quốc các nàng chính là một ổ hồ ly.”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, không khéo đụng phải mũi hắn. Hắn cúi đầu, ngón tay phủ lên cổ tay ta, linh hoạt đến mức tựa như là dây thường xuân, theo khuỷu tay ta uốn lượn mà lên. Ngón tay hắn nhẹ nhàng lướt qua đến đâu thì tê dại đến đó, nếu không phải hắn kịp thời bịt kín môi ta, ta thiếu chút nữa đã kêu thành tiếng.

Ta mở to mắt nhìn hắn, cuối cùng cũng lui về phía sau một chút, run giọng lại yếu ớt nói: “Chàng, chàng muốn như thế nào…”

Tần Liễm nói: “Nàng đoán ta muốn như thế nào?”

“Ta làm sao biết…”

Ngón tay hắn lại uốn lượn đi lên, vân vê từng tấc da thịt của ta, trước khi thốt ra thì ta kịp thời cắn miệng, oán hận nhìn hắn, mà hắn cười đến mức vô cùng bình tĩnh hoà nhã: “Ta đang nghiêm hình bức cung.”

“…”

Hắn nói: “Nếu muốn biết lúc nào khai chiến với Kỳ quốc, sao không đến hỏi ta?”

“…”

Hắn còn nói: “Tô Khải còn muốn giữ hai tên ám vệ lại cho nàng, hắn xem Nam triều là cái gì?”

“…” Ta há miệng, sau một lát mới lẩm bẩm nói, “Hoá ra chàng thính tai thế…”

“Sai rồi.” Tần Liễm thong thả nói, “Ta có thiên lý nhãn. Ta biết đọc khẩu hình.”

“…”

“Cho nên,” hắn vẫn bình tĩnh nhìn ta, “Nàng có muốn nói gì không?”

“… Không có.”

“Không có?”

“Ừm.” Ta nhìn hắn, “Một chữ cũng không có.”

Không ngờ hắn cũng không bức bách, nhưng một tay lại chống má nhắm mắt, chậm rãi nói: “Tốt thôi.”

Sau khi Tô Khải trở về Tô quốc thì quả nhiên tức khắc điều động binh tướng tấn công Kỳ quốc. Mà quả thật như lời hắn nói, hắn và Tần Liễm quả nhiên vẫn chưa tự mình xuất chinh, Nam triều phái anh trai Triệu Hữu Nghi Triệu Hữu Thần đi đốc trận.

Nghe đồn ngày cuối cùng khi Kỳ quốc mất nước, gió bắc rét lạnh thổi lá cờ bay phất phới, mà quốc vương Kỳ quốc đứng trên tường thành, lòng đầy căm phẫn chửi rủa hai nước Tô Nam lòng tham không đáy. Hắn nói từ tổ tiên giành đạt được mảnh đất phong này thế nào, nói đến Tần Liễm và Tô Khải vì lợi ích vứt bỏ tín nghĩa, vì mục đích mà dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, đây là bản tấu trước lễ tan nhạc vỡ (1) đương thời. Cuối cùng Triệu Hữu Thần đã không kiên nhẫn nổi, phất phất tay nói hai chữ: “Bắn tên.”

(1) lễ tan nhạc vỡ: Xuân Thu Chiến Quốc là thời kỳ “lễ băng nhạc hoại” (lễ tan nhạc vỡ), lễ nhạc giáo hoá hư hỏng. đạo đức quy củ, kỉ cương xã hội đổ nát.

Vì thế quốc vương Kỳ quốc cứ như vậy bị mũi tên bắn chết trên tường thành. Tử trạng thật thảm thiết, thậm chí nghe nói thi thể còn bị tướng sĩ hai triều giẫm giày bước qua mấy lần.

Khách quan mà nói, cái thứ chính trị này vốn cũng không có công bằng. Quốc vương Kỳ quốc lúc tại vị cũng toan tính, mà Tần Liễm và Tô Khải cũng vậy. Cho nên đánh giá bọn họ quẳng mất nghĩa khí thật sự có chút quá đáng, mặc dù có đôi khi bọn họ hành động thật quá kiêu ngạo.

Lúc tin chiến thắng truyền đến thì Tần Liễm đang nằm trên giường nghỉ ngơi, khuôn mặt bình tĩnh, mang theo chút mệt mỏi. Nửa năm qua tình hình sức khỏe của Thánh thượng ngày càng sa sút, thể lực không thể chèo chống tiếp được nữa, nằm trên giường mấy ngày liền, Tần Liễm gần đây lấy thân phận Thái tử mà coi nước, lại kiêm bận tâm lo nghĩ cho bệnh tình của Phụ hoàng, đã liên tục mấy ngày không chợp mắt. Nay nhìn kỹ lại, đáy mắt thậm chí đã có màu xanh nhợt nhạt. Mà làn da hắn vốn hơi trắng, vì mệt mỏi mà ngày càng rõ rệt.

Hiếm khi ngủ ngon như ngày hôm nay, trong mắt hắn lúc này đều là khí thế bức người, hô hấp đều đặn, sắc mặt điềm đạm, ôn hòa như ngọc.

Song, điều khiến ta buồn bực chính là, Tần Liễm gần đây ngày đêm đảo lộn, thời điểm an tĩnh như vậy thật là quá ít, hơn nữa hắn gần đây lại thêm thói quen mới khá phiền lòng, chỉ cần tỉnh lại, tay sờ sờ lên giường không đụng người, còn chưa mở mắt thì giọng nói kỳ dị cũng đã truyền ra, hai chữ thanh đạm lại làm cho ta cảm giác mình bị lời chú cẩn cô (2): “Tô Hi.”

(2) lời chú cẩn cô: Đường Tăng dùng để khống chế Tôn Ngộ Không trong truyện “Tây du ký”, ví với việc trói buộc người khác

Ta tự thấy làm người phải rộng lượng, cho nên nếu hắn chỉ gọi ta như vậy cũng không có gì. Nhưng mà sau mỗi lần hắn trở về đều gọi ta đến bên người, bắt đầu sai ta như cung nữ, giúp hắn thay y phục, giúp hắn mài mực, giúp hắn đấm vai, thậm chí còn phải giúp hắn đọc tấu chương nịnh nọt của các thần tử ca tụng công đức, hơn nữa đã sai thì hết cả một ngày, khiến thời gian ta đùa hoa trêu mèo ghẹo Bát Ca cũng bị chiếm mất không còn, cứ như thế, ta có rộng lượng hơn nữa cũng không nhịn nổi.

Ngày nọ, ta cự tuyệt tiếp nhận tấu chương hắn đưa qua, tức giận nói: “Tại sao phải bảo ta đọc tấu chương!”

Tần Liễm nói như gió thoảng mây trôi: “Ta xem cả ngày mắt đều mệt mỏi, san sẻ với phu quân, chẳng lẽ không phải là trách nhiệm của Thái tử phi sao?”

“…” Ta đứng ở một góc bàn từ trên cao nhìn hắn, tỏ vẻ phẫn nộ, “Nhưng mà làm Thái tử anh minh, rõ ràng thấy tấu chương vuốt mông ngựa lẽ ra chàng không cần nhìn tới mà ném qua một bên!”

Tần Liễm thản nhiên nói: “Ý của nàng là, ta thân là một Thái tử, lại là một Thái tử ngu ngốc?”

“…” Ta nhụt chí.

Tần Liễm liếc mắt nhìn ta, lại lựa gậy đánh rắn (3) mà nói: “Chẳng lẽ ca ca nàng Tô Khải chưa nói với nàng, xem tấu chương nghiêm chỉnh quá nhiều thì cũng cần loại nịnh nọt này để điều hòa một chút?”

(3) lựa gậy đánh rắn: lợi dụng cơ hội, sơ hở phản kích đối phương

“…” Ta vốn định nói tiếp theo lời của hắn “Tô Khải không làm chuyện như vậy”, nhưng ngẫm lại hành vi thường ngày của Tô Khải, những lời này chỉ sợ ngay cả bản thân ta cũng không tin, vì thế lời đến khóe miệng lại không thể không sửa lại, “Tô Khải không để cho người ta đọc tấu chương đâu.”

Tần Liễm một lần nữa mở lòng bàn tay của ta ra, một lần nữa đặt tấu chương lên, thờ ơ nói: “Đừng có thay đổi trọng điểm lời nói của ta. Tiếp tục đọc.”

“…”

Sau khi tỉnh dậy thì Tần Liễm biết được tin tức, nhưng vẫn giữ vẻ gợn sóng không sợ hãi. Hắn duỗi thẳng cánh tay để ta mặc áo bào vào cho hắn, sau đó hắn nhéo nhéo cằm ta, cười nói: “Vừa mới đánh thắng trận, sao nàng lại có vẻ không yên lòng?”

Ta nói: “Thắng trận hay không chẳng liên quan gì đến ta. Chàng để ta xuất cung một chút, ta khẳng định lập tức lên tinh thần.”

Hắn sờ sờ tóc ta, lại cười nói: “Chờ nàng thêu xong thứ kia, ta sẽ dẫn nàng xuất cung, có được hay không?”

Ngay lúc tin thắng trận ngày thứ hai nhanh chóng truyền tới, hai quốc gia đang chiến thắng lại xảy ra tranh chấp nội bộ. Kỳ quốc bị tiêu diệt, quốc khố bị tướng sĩ hai nước Tô Nam quét sạch, lúc đó có lẽ có một số của cải phân không đồng đều, nhưng vẫn chưa nảy sinh sơ suất gì lớn; nhưng lúc tướng soái hai nước tranh đoạt văn thư và sách cổ ghi lại tất cả hộ tịch đất đai sông núi Kỳ quốc thì xảy ra bất đồng. Tô quốc khăng khăng tới trước được trước, muốn thu tất cả về mình, mà Nam triều hiển nhiên không đồng ý, vì thế giữa ban ngày ban mặt đã phát sinh ầm ĩ, đầu tiên là tranh chấp bằng ngôn ngữ, sau đó là quần thể dùng binh khí đánh nhau, đến cuối cùng không biết là ai rớt cây đuốc, đốt sạch tất cả văn thư quan trọng của Kỳ quốc.

Vốn không vừa mắt hai quốc gia tranh chấp, bất luận là chuyện nhỏ cỡ nào đều có thể biến thành chuyện cực lớn, huống chi là chuyện đốt cháy văn thư sách cổ nghiêm trọng như vậy. Nhưng mà ta vẫn thở phào nhẹ nhõm. Ta vốn có chút lo âu hai triều Tô Nam sẽ có tướng lĩnh một bên xúc động, thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị sẵn sàng đã đánh lén, bởi vậy dẫn tới thương vong rồi dẫn tiếp tới chiến tranh hai nước. Nhưng mà sự thật chứng minh ta lo bò trắng răng; trước đó đã ký kết văn ước phân biên giới, xem ra hai nước đều phải tuân thủ một thời gian.