Lúc Hồ Linh và Hồ Liễu gõ cửa Tử gia thì kinh ngạc phát hiện người mở cửa là Tuyết nhi, thế nhưng cũng không thấy bóng dáng Tử Phong Ngưng đâu.

Tuyết nhi thấy hai người thì rõ ràng giật mình, mái tóc dài xoã tung rối loạn, nhẹ giọng hỏi: “Hai người, sao hai người lại tới đây?”

Hồ Linh và Hồ Liễu vốn một bụng đầy lửa giận thấy bộ dáng hiện tại của Tuyết nhi, lửa giận liền vụt tắt, lòng lại nhói đau.

Hai gò má vốn trắng hơn người thường của Tuyết nhi giờ phút này tái nhợt mỏng manh như tờ giấy trắng, đôi mắt sáng ngời cũng bởi khóc nhiều mà sưng đỏ, thành một cái bọng, đôi môi mềm mại không biết vì sao lại tụ máu sưng lên, quần áo hỗn độn, bộ ngực sữa để trần một nửa. Nhìn ánh mắt nghi ngờ của hai người, Tuyết nhi vẻ mặt bối rối, cúi đầu né tránh, không dám đối mặt.

Sau khi Tuyết nhi và Tử Phong Ngưng về nhà, Tử Phong Ngưng lập tức lấy một chai rượu nồng độ cao điên cuồng phát tiết, hết ly này tới ly khác nốc cạn. Dần dần thần trí có chút không rõ, Tuyết nhi vẫn cẩn thận ngồi canh chừng cô, trong mắt dày đặc nỗi đau lòng khó có thể che dấu khiến tinh thần Tử Phong Ngưng hốt hoảng, trong phút rối loạn coi Tuyết nhi là Y Lãnh Y. Tử Phong Ngưng nghiêng ngả lảo đảo chạy tới, dùng sức kiềm chặt cổ tay Tuyết nhi, không để ý tới sự giãy dụa nho nhỏ của nàng, tuỳ tiện hôn lung tung. Tuyết nhi không dám né tránh, chỉ có thể yên lặng rơi lệ.

Mùi vị nước mắt chảy vào miệng, Tử Phong Ngưng hơi thanh tỉnh, lui lại vài bước, dùng sức mở to mắt, nhận ra là Tuyết nhi rồi lại vẫn không biết hối cải, không chỉ chửi ầm lên mà còn oán hận đổ thừa Tuyết nhi căn bản không dùng hết toàn lực để đối phó Hồ Mộ Y. Xả giận xong, Tử Phong Ngưng suy yếu ngồi trên mặt đất, như cũ cầm bình rượu bên cạnh cứ thế dốc vào miệng mình.

Tuyết nhi cắn môi dưới, bất chấp tất cả giữ chặt bình rượu, Tử Phong Ngưng giận dữ liền đẩy nàng một cái, khập khiễng chạy ra ngoài, bỏ mặc Tuyết nhi một mình ở lại khóc.

Tử Phong Ngưng nói đúng, Tuyết nhi cũng không dùng toàn lực để đối phó Hồ Mộ Y, đó là bởi vì khi Hồ Mộ Y cố ý tới gần nàng, khí tức có phần tương tự Hồ Liễu và Hồ Linh. Tuyết nhi nghi hoặc ngẩng đầu nhìn gương mặt Hồ Mộ Y, quả nhiên, hương vị mị hoặc lòng người nơi ánh mắt đôi mày kia có cảm giác cực kỳ giống khi Hồ Liễu dùng mị công khiêu khích Vị Ương. Thế này Tuyết nhi mới nhớ lại Hồ Liễu từng viết thư nói cho nàng biết trong nhà còn có một muội muội không nghe lời, thế là lòng liền hiểu rõ. Căn bản Tuyết nhi không muốn động thủ với Hồ Mộ Y, nhưng khi nàng thấy Tử Phong Ngưng bị Hồng nhi đá bị thương, cuối cùng không nhịn được lửa giận trong lòng, dùng bảy phần công lực.

Nàng không hề nghĩ rằng hoả hồ dĩ nhiên chưa bao giờ trải qua huấn luyện gì, chỉ càn quấy đạp mấy cái, không có gì đáng nói. Nếu không phải bởi Liễu nhi và Linh nhi thì Tuyết nhi có thể huỷ đạo hạnh của Hồ Mộ Y ngay lúc ấy, khiến nàng không thể biến thành người được nữa. Nhưng Tuyết nhi không thể, nàng không thể cô phụ ân tình của mỗ mỗ, càng không thể cô phụ tình cảm của tỷ muội Hồ Liễu và Hồ Linh, và chủ yếu là Tuyết nhi có tư tâm. Nàng yêu Tử Phong Ngưng, cũng mong muốn có được tình yêu của người kia. Nàng sợ, sợ nếu không có Hồ Mộ Y thì Y Lãnh Y sẽ lại đến tìm Tử Phong Ngưng……

Hồ Liễu không chớp mắt nhìn chằm chằm Tuyết nhi. Biểu tình ảm đạm kia bị nàng thu hết vào mắt, thật lâu sau, Hồ Liễu thở dài: “Tuyết nhi, ngươi xuống núi khi nào?”

Tuyết nhi nhìn nàng, nhỏ giọng trả lời: “Một tuần trước.”

“Vì báo ân?”

“Phải.”

“Tử Phong Ngưng chính là ân nhân của ngươi?”

“Ừ……” Nhắc tới người kia, Tuyết nhi cúi đầu, ánh mắt lại có chút ướt át.

Hồ Liễu thở dài lắc đầu. Tuyết nhi đau lòng, rồi vẻ mặt thất vọng của nàng đã chứng minh một sự thật mà nàng không muốn đối mặt. Nàng không ngờ Tuyết nhi dĩ nhiên lại động lòng phàm nhanh như vậy, nếu không phải như thế, thì một Tuyết nhi thiện lương sao có thể chỉ bởi báo ân mà ra tay độc ác với Hồng nhi như vậy? Nàng và Tử Phong Ngưng —

“Tuyết nhi, ngươi theo ta trở về đi.”

Hồ Linh luôn đứng bên cạnh Tuyết nhi không lên tiếng đột nhiên mở miệng, nàng không thể trơ mắt nhìn Tuyết nhi cứ trầm luân thế được. Tử Phong Ngưng quá mức phức tạp với một người không biết lòng người hiểm ác như nàng. Hồ Linh không muốn nhìn thấy Tuyết nhi lại bị tổn thương nữa. Hai người mới ở bên nhau vài ngày mà đã xảy ra chuyện kinh tâm động phách như vậy, nếu bất chấp mà tới với nhau, với tính tình bá đạo kia của Tử Phong Ngưng thì chắc chắn sẽ khiến Tuyết nhi tổn thương vô cùng sâu sắc.

Tuyết nhi nghe xong dùng sức lắc đầu, nghẹn ngào nói nhỏ: “Không, ta đã nói ta muốn ở bên nàng…….”

“Tuyết nhi, ngươi tỉnh lại đi! Tử Phong Ngưng chẳng qua chỉ coi ngươi như công cụ để trả thù mà thôi!” Hồ Liễu siết chặt nắm tay lớn tiếng khiển trách. Tuyết nhi vốn thông minh sao có thể hồ đồ như vậy, nàng không tin Tuyết nhi lại không nhìn ra ý đồ của Tử Phong Ngưng. Tuyết nhi là Thiên Sơn tuyết hồ, trải qua gió tuyết tôi luyện, có một viên “linh lung thất khiếu tâm”, nhạy bén dị thường với bất luận kẻ nào hay việc gì. Mặc dù không trải qua sự tôi luyện trong cuộc sống, nhưng sao nàng có thể không biết được Tử Phong Ngưng làm vậy rốt cuộc là vì lý do gì.

Tuyết nhi nhìn Hồ Liễu, ánh mắt đầy đau xót. Nàng cũng muốn buông tay, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy Tử Phong Ngưng rơi lệ kia, Tuyết nhi liền biết mình không buông được. Những lúc ấy, gương mặt ngây thơ chất phác cùng giọng nói non nớt ngô nghê của Tử Phong Ngưng ngày trước liền hiện lên trong đầu: “Tuyết nhi, sau khi Phong nhi lớn lên sẽ bảo vệ ngươi, tuyệt đối không để bất luận kẻ nào bắt nạt ngươi!”

Giờ đây, hai người gặp lại nhau, nàng lại chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Phong Ngưng thương tâm, trầm luân, sa đoạ. Tuyết nhi đau lòng đến cực điểm lại không thể nề hà, mình không phải người kia, không thể hiểu rõ được nỗi đau trong lòng cô. Cứ để thế này đi, ít nhất vẫn để ta ở bên người ấy……

“Tuyết nhi, ngươi thật sự không đi cùng chúng ta?” Sắc mặt Hồ Liễu đã cực kỳ không tốt, đợi thật lâu vẫn không thấy Tuyết nhi trả lời liền cắn răng một cái, kiên quyết nói: “Được, ngươi không đi! Không đi ta tìm mỗ mỗ, để mỗ mỗ tới khuyên ngươi!”

“Đừng –” Tuyết nhi kéo tay áo Hồ Liễu, ngửa khuôn mặt tràn đầy nước mắt nhìn nàng khẩn cầu. Không thể, không thể để mỗ mỗ nhìn thấy bộ dáng này của mình.

Hồ Liễu thấy nàng khóc mà đau lòng, phất tay áo ôm thân mình run run của nàng vào lòng, vỗ nhẹ, nước mắt cũng theo hai má lăn dài. Hồ Linh đứng một bên không nói, nhưng mắt cũng tràn đầy lệ.

Tuyết nhi, ngươi còn như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ thương tích đầy mình……

Tiễn Hồ Liễu cùng Hồ Linh đi rồi, Tuyết nhi đơn giản rửa mặt, đóng cửa lại rồi lần theo khí tức Tử Phong Ngưng đi tìm.

Khí tức lưu lại ở một quán bar với những ngọn đèn loá mắt, Tuyết nhi hít sâu một hơi, đẩy cửa ra. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc ập đến khiến Tuyết nhi hơi nhíu mày, nàng chưa bao giờ gặp cảnh tượng hoang dâm như thế. Dưới bóng đêm cô đơn chán chường, tiếng nhạc quay cuồng trong quá bar cùng âm thanh ma sát lay động đầy tiết tấu khi giao cấu cứ thế đâm thẳng vào màng nhĩ nàng, chân tay vặn vẹo gợi cảm trần trụi khoa trương không ngừng quằn quại rung lắc, khiến cho không gian vốn đã tràn ngập âm thanh khó nghe lẫn thêm mùi mồ hôi hôi thối, mùi thuốc lá, mùi rượu hoà cùng thứ tiếng ồn ào náo nhiệt góp phần tăng thêm vài phần ái muội không xua đi được. Tuyết nhi nhìn không chớp mắt, rất nhanh xuyên qua đám người, lo lắng tìm kiếm chung quanh, rốt cục tìm được Tử Phong Ngưng đã sớm say mềm nằm gục trên quầy bar.

Tuyết nhi chậm rãi tiến lại gần, nhìn Tử Phong Ngưng thật sâu. Trên khuôn mặt gầy yếu của nàng vẫn lưu lại hai hàng nước mắt, mày nhíu chặt, ánh mắt nửa khép, ngủ cực kỳ không yên ổn. Tuyết nhi đưa tay đỡ sau lưng Tử Phong Ngưng, chặn ngang ôm lấy nàng, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người chung quanh, liền cứ như vậy ôm nàng chạy về nhà.

Dùng chân đá văng cửa phòng, đi vào phòng khách, Tuyết nhi nhẹ nhàng đặt Tử Phong Ngưng lên sô pha. Nàng lại đứng dậy vào phòng tắm lấy một chậu nước, vắt khăn mặt lên vai rồi bước nhanh ra.

Tuyết nhi đặt thau nước lên bàn trà ở bên cạnh sô pha, nửa ngồi xổm xuống chăm chú nhìn gương mặt khi ngủ của Tử Phong Ngưng, ánh mắt tham luyến mà chấp nhất. Tử Phong Ngưng khi ngủ đã không còn oán khí như lúc trước, còn lại chỉ là nỗi ưu thương không xua tan được. Đôi mi thật dài nhuốm bóng ma mờ ảo, nước mắt bi thương vẫn vương trên má, nói lên nỗi đau xót của nàng.

Tuyết nhi chậm rãi vươn tay, muốn lau nước mắt cho nàng, lại cuối cùng khựng lại lưng chừng, một lát sau lại khiếp đảm rụt về.

Hít sâu một hơi, Tuyết nhi xoay người, nhúng ướt khăn mặt, ngồi trên sô pha, cẩn thận vén ống quần của Tử Phong Ngưng lên, lộ ra đôi chân nhỏ như ngọc, trên làn da trắng mịn như tuyết kia là một vết bầm xanh tím cực kỳ nổi bật. Tuyết nhi cẩn thật nhìn, nước mắt lại không kiềm chế được chảy xuống. Cực lực khống chế hai tay run rẩy, nàng cầm chầm chậm chà lau vết bầm tím trên chân, lau hồi lâu mà vết sưng đỏ vẫn như trước, không có nửa phần trị liệu hiệu quả. Thế này Tuyết nhi mới nhớ ra vết thương bị yêu tinh hay yêu quái gây ra không thể dùng phương pháp đơn giản của con người để điều trị. Không chút do dự, Tuyết nhi buông khăn trong tay ra, nhả nội đan từ trong miệng ra, nội đan từ từ bay lên, như biết ý chủ nhân bay quanh chân Tử Phong Ngưng. Dần dần, màu xanh tím nhạt dần cho đến khi biến mất, mà nội đan của Tuyết nhi lại hơi đen đi.

Thẳng cho đến khi chân của Tử Phong Ngưng khôi phục lại màu sắc vốn có, Tuyết nhi mới cười khổ nuốt nội đan vào bụng. Hồ Mộ Y, ngươi có biết một cước như vây của ngươi huỷ mất ba năm công lực của ta không? Nhưng vì Tử Phong Ngưng, hết thảy đều đáng giá.

Cơn đau đớn trên đùi đột nhiên biến mất, Tử Phong Ngưng khẽ rên một tiếng, theo bản năng mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt đầy lệ của Tuyết nhi, không hiểu sao trái tim tê rần, lại bị cô xem nhẹ. Tử Phong Ngưng vẫn xụ mặt như trước, tóm khăn mặt trên đùi vứt lên mặt đất, ngữ khí ác độc gầm nhẹ: “Giờ dùng thứ này có tác dụng gì?!”

Tuyết nhi nhặt khăn mặt rơi trên đất, chậm rãi cúi đầu.

Thái độ thuận theo của Tuyết nhi khiến Tử Phong Ngưng lòng ngập lửa giận mà không có cách phát tiết, cô khẽ cắn môi, kéo tay Tuyết nhi, lao thẳng vào lòng, thô bạo đè nàng dưới thân. Tuyết nhi giật mình, vặn vẹo muốn giãy dụa nhưng hai tay lại bị Tử Phong Ngưng giữ chặt. Tử Phong Ngưng nhìn nàng, đôi mắt đầy lửa giận.

“Không phải ngươi nói vì báo ân thì cái gì cũng có thể làm sao? Vậy được, ta muốn ngươi!”

Vừa dứt lời, Tử Phong Ngưng cuồng loạn hôn, cắn xé lung tung không ngừng từ trên trán, rồi tới hai má, đôi môi của Tuyết nhi, như thể chỉ có làm vậy mới có thể giải toả được nỗi bất mãn trong lòng. Tuyết nhi cắn môi chịu đựng, đến khi đôi tay cực nóng luồn vào nội y, tiếng khóc nức nở rốt cục tràn ra từ miệng Tuyết nhi.

Tử Phong Ngưng nghe thấy, như thể bị điện giật đầy Tuyết nhi ra, mạnh mẽ xoay người, ngã ngồi lên sàn nhà lạnh như băng, thở hổn hển từng hơi.

Tuyết nhi nhanh chóng co hai chân, cuộn tròn thân mình run rẩy lại, mái tóc hỗn loạn, quần áo bị vò đến đầy rẫy nếp nhăn, mà nàng lại vẫn như trước không một câu oán hận, chỉ thấp giọng khóc.

Tử Phong Ngưng thất thần nhìn nàng, qua thật lâu, hai tay chống xuống đất, đứng dậy hờ hững rời đi, cánh cửa đóng lại trong nháy mắt.

Ngoài cửa, Tử Phong Ngưng dựa vào bức tường trắng, ôm ngực kịch liệt thở dốc. Tuyết nhi, nàng cần gì phải làm vậy? Ta nay đã sớm mất đi sự ngây thơ chất phác ban đầu, không còn là tiểu cô nương yêu thương nàng năm đó nữa rồi. Đừng, đừng lại gần ta nữa, mang theo mọi thương tổn ta gây ra, mau rời đi đi……