Hồ Ly Bán Kẹo Đường

Chương 9: Viên đường thứ chín

Edit: Peach

Beta: Peach

Giáo viên hóa đã mắng bọn họ trong năm phút, không chỉ mặt hay gọi tên, trong lời nói tràn đầy sự thất vọng. Vậy mà bọn học sinh hoàn toàn không bị ảnh hưởng, ai chơi thì vẫn chơi. Tháng này bụng của cô có chút lớn hơn, Hứa Tư Hạo lo lắng cho thân thể cô, lén lút nhắn tin cho Khắc Lý Tư, vì vậy nên khi hết giờ học, bọn họ nhìn thấy Khắc Lý Tư tự mình tới đón người.

"Nhìn dáng vẻ lo lắng của Vương lão sư kìa, hay là đừng để cho cô ấy đến dạy chúng ta nữa, tính khí lớn như vậy." Lâm Thiên Úy bức xúc nói, "Vạn nhất cô ấy xảy ra chuyện gì, lại bắt chúng ta đền đứa bé đi."

Sâm Sâm hôm nay mới biết, giáo viên dạy hóa nghiêm khác này là vợ của Khắc Lý Tư, hai người là bạn học thời đại học, tên tiếng Trung của chồng cô cũng là do cô ấy đặt. Khác với Khắc Lý Tư nhiệt tình, giáo viên hóa Vương Di Thanh là một người phụ nữ lạnh lùng với phong cách làm việc tốt. Nghe nói ngay cả lãnh đạo trường cũng có chút sợ cô.

Vương Di Thanh đã dùng năm phút để mắng bọn họ, giảng bài hai mươi phút, lúc sắp hết tiết liền giao bài tập. Sâm Sâm tự giác đóng cửa lớp. Sau khi giáo viên đi, cô yên lặng lấy nội dung tiết học đọc lại một lần.

"Lục ca." Hàn Lâm Kiệt chọc chọc lưng Lục Thần Dục, trầm giọng nói, "Anh có muốn đổi chỗ với em không?"

Lúc nãy Lục Thần Dục phải nghe Vương Di Thanh mắng nên ngủ không ngon, đang ngáp ngắn ngáp dài, nghe cậu nói vậy, nhàn nhạt liếc một cái: "Cậu chắn tầm nhìn bảng của tôi."

"Em có thể nằm xuống." Cơ thể Hàn Lâm Kiệt rất dẻo, có thể co dãn.

"Lục ca muốn đổi chỗ sao?" Lỗ tai Triệu Chiếu rất thính, nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, hưng phấn lại gần, "Lão Hàn, người cậu quá lớn, ngồi đấy cứ như Transformers* biến hình, quá ảnh hưởng đến người khác. Lục ca có thể ngồi với tớ nha, chuyển sang tổ của tớ đi."

*Robot đại chiến: (tựa gốc tiếng Anh: Transformers) là phim điện ảnh hành động khoa học viễn tưởng của Mỹ năm 2007 dựa trên dòng đồ chơi cùng tên của Hasbro. Kết hợp giữa hoạt hình máy tính và ghi hình người đóng, phim do Michael Bay làm đạo diễn với Steven Spielberg đảm nhiệm vị trí giám đốc sản xuất, đồng thời do Don Murphy và Tom DeSanto chịu trách nhiệm sản xuất. Đây là phần đầu tiên trong loạt phim điện ảnh Transformers. ( Theo Wikipedia). Nên ý của Triệu Chiếu ở đây là nói lão Hàn bự như robot biến hình á =))

"Cậu quá ồn." Lục Thần Dục không chút lưu tình nói.

"Vậy tớ với cậu đổi, tớ ngồi với em gái Sâm Sâm, còn cậu ngồi chỗ tớ." Triệu Chiếu ngồi phịch xuống ghế, nhỏ giọng nói với bọn họ, "Tớ lấy tiền cổ phiếu của bạn ngồi cùng bàn, mỗi ngày đều trôi qua trong sợ hãi, sắp bị bệnh tim đến nơi rồi, không còn thời gian phiền người khác."

"Cậu đừng ngồi đây." Hàn Lâm Kiệt kì thị, "Ảnh hưởng tôi chơi game."

"Tớ cùng cậu lập tổ đội a." Triệu Chiếu nói một chút cũng không ngại, "Kỹ thuật của tớ rất tốt, đưa cậu xuống là thắng rồi."

"Level của tôi cao hơn cậu đấy, bớt nói nhảm đi!"

Hai người ồn ào nhồn nháo, những người ngoài cuộc nghe không hiểu bọn họ nói gì liền bỏ đi không nghe nữa. Lục Thần Dục không tỏ thái độ gì, tiếp tục ngủ, nhưng các bạn học xung quanh đều biết, Lục Thần Dục muốn đổi bạn ngồi cùng bàn.

Một cô gái xinh đẹp như vậy ngồi cùng bàn cũng không được, cậu ta thật sự... rất khó tính. Lâm Thiên Úy ngồi trước xoay người lại, nhìn Sâm Sâm đang vùi đầu làm bài tập một cái, muốn nói lại thôi.

Như thường lệ, Sâm Sâm dành toàn bộ tinh lực vào việc học, như thể ý nghĩa cuộc sống của cô đều nằm ở cách cân bằng phương trình. Những tiếng nói cười xung quanh cô dường như đều bị ngăn cách bởi một hàng rào cản vô hình, hoàn toàn không ảnh hưởng đến cô.

-

Trước tiết học cuối cùng của buổi chiều, ủy viên học tập đi thu bài tập về nhà.

"Bạn học, nộp bài tập hóa." Ủy viên học tập chất một đống bài tập trên bàn Lục Thần Dục, các cạnh tập đè lên mái tóc hơi xỉn màu của cậu, còn đụng lệch cây bút trên bàn.

Sâm Sâm lấy bài tập đưa cho cậu ta, ủy viên học tập nhận lấy, cất chỉnh tề xong, tiếp tục thúc giục: "Lục Thần Dục, nộp bài tập hóa."

Lục Thần Dục bị cuốn bài tập đâm vào trán, nhíu mày lại.

"Lục Thần Dục, bài tập hóa..." Ủy viên học tập cúi người xuống, nói nhỏ bên tai cậu.

"Em trai, cậu tự tìm chết." Lâm Thiên Úy không nhịn được lên tiếng, ủy viên học tập là bạn ngồi cùng bàn với cô, là nam sinh nhỏ tuổi nhất trong lớp.

"Cậu ấy không có làm." Sâm Sâm không nhịn được mở miệng, muốn cho ủy viên học tập đi nhanh một chút.

Ủy viên học tập liếc cô một cái, vẫn đặt sự chú ý trên người Lục Thần Dục, nói tiếp: "Lục Thần Dục, đưa bài tập hóa cho tớ."

Lục Thần Dục bị làm phiền không ngủ được, ngẩng đầu lên, một tay chống cằm, híp mắt nhìn tiểu nam sinh trước mặt, mơ hồ nói: "...Cái gì?"

"Bài tập hóa." Ủy viên học tập nhanh chóng nói, "Giáo viên đã giao từ trước rồi, để cho mọi người hoàn thành trước khi tan học."

Lục Thần Dục nhìn cậu ta chừng năm giây, cuốn cùng đưa tay vào hộc bàn, lấy ra một cuốn bài tập trống không, tiện tay ném lên bàn.

Quyển tập đụng phải cây bút bị lệch kia, lăn đi, Sâm Sâm thấy nó lăn qua đường phân cách, nhanh chóng giữ lại.

Lục Thần Dục quét mắt tới.

Ủy viên học tập lấy quyển bài tập trống không, lại xuống bàn cuối, nói với Hàn Lâm Kiệt đang chơi game: "Bạn học, nộp bài tập hóa."

Hàm Lâm Kiệt mang đôi giày tốc độ của mình vào, chui vào trong bụi cây, giết một loạt nhân vật.* Không thèm nhìn, đưa tay vào hộc bàn lấy cuốn bài tập ra, ném cho ủy viên học tập. Sau khi thu đủ bài tập, ủy viên học tập mới hài lòng rời đi.

*: nó giống như game liên quân của mình á mọi người. Lâu rồi không chơi nên cũng chả biết dùng từ sao luôn:D

Lúc này, Sâm Sâm cảm thấy cây bút trong tay kia có chút nóng.

Cô không biết tại sao cậu lại không muốn ai chạm vào đồ của cậu với một bàn tay rẻ tiền, cô cảm giác, dường như cậu mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nhẹ, hoặc là một loại mê hoặc nào đó.

Tầm nhìn của Lục Thần Dục mờ dần đi, Sâm Sâm thấy cậu từ từ nhắm mắt liền đặt bút cậu về lại vị trí, song song với bài thi, rồi nhanh chóng thu tay lại.

Ánh mắt Lục Thần Dục rơi trên cổ tay trắng nõn của cô, đột nhiên mở miệng: "Làm sao cậu biết tôi không làm bài tập?"

Sâm Sâm khẽ run.

Không phải, đại ca, cậu có làm qua bài tập môn nào sao?

Lục Thần Dục thấy cô không lên tiếng, trong bụng liền sáng tỏ.

"Cậu chú ý đến tôi?" Cậu nói.

-

Tiết cuối cùng là của Khắc Lý Tư, anh không mang theo giáo án, vừa vào đã nhìn cả lớp nói: "Oa, hôm nay các cô cậu làm Vương lão sư giận đến đáng sợ đó."

Sâm Sâm lúc đầu còn nghĩ rằng anh sẽ thay Vương Di Thanh dạy dỗ bọn họ, thế nhưng kết quả không những không có, mà Khắc Lý Tư còn hứng thú muốn cùng bọn họ triển khai hoạt động tăng tình cảm thầy trò, đơn giản là: Nói chuyện phiếm.

"Có rất nhiều bạn học đã quen biết nhau từ Sơ trung, thậm chí còn hiểu nhau rất rõ. Tôi chỉ mới gia nhập tập thể này, nên tôi cũng không hiểu rõ mọi người. Nhưng tôi muốn trở thành một người bạn của mọi người, muốn biết về mỗi người các bạn." Khắc Lý Tư vừa nói, lại giống như đột nhiên nghĩ tới cái gì, vỗ vỗ tay nói, "A, chúng ta còn có một bạn học mới tới, các bạn đã cùng sinh hoạt với nhau một tuần rồi, tôi muốn biết cảm nhận của các bạn về nhau là gì."

Sâm Sâm nghe được Khắc Lý Tư đang nói mình, ngẩng đầu.

"Bạn học Sâm Sâm, mời em lên đây." Khắc Lý Tư nhiệt tình mời cô, "Cùng chia sẻ với mọi người một chút vể cảm xúc của em trong một tuần qua đi."

Tiết này của Khắc Lý Tư quá náo nhiệt, ngay cả Lục Thần Dục cũng không ngủ, hết sức rộng rãi chừa chỗ cho cô đi ra.

Sâm Sâm hít sâu một hơi, đi về phía bục giảng, có chút cứng nhắc nhìn mọi người.

Khắc Lý Tư khích lệ cô: "Tới đây, cùng chia sẻ với mọi nguòi cảm xúc của em nào."

Sâm Sâm lấy lại bình tĩnh, nói: "Tớ rất vui vì đã có thể tham gia vào đại gia đình lớp một này, biết rất nhiều bạn học đáng yêu cùng những giáo viên ưu tú. Một tuần lễ qua tớ đã rất vui vẻ, tớ đặc biệt cảm ơn sự nhiệt tình giúp đỡ tớ của bạn học Hứa Tư Hạo..."

Cô nói bình bình đạm đạm, các bạn học ngồi nghe cũng thấy tẻ nhạt vô vị. Lục Thần Dục tay phải chống cằm, ánh mắt không tập trung, tay trái đặt trên bàn, ngón tay gõ từng cái từng cái, bắt đầu thất thần.

Hứa Tư Hạo được khen, lập tức đứng lên, nói lớn tiếng: "Bạn học Sâm Sâm quá khen, giúp bạn học mới quen trường quen lớp là bổn phận của tớ."

Các bạn học xung quanh bắt đầu cười, thầm nghĩ cuộc đối thoại không ngừng này lại bắt đầu.

Sâm Sâm không nhịn được, cũng cười theo: "Dù vậy cũng rất cảm ơn lớp trưởng nhiệt tình, chính trực." Nói xong, cô dừng một chút, đột nhiên nhớ lại chuyện vừa xảy ra trong nhà vệ sinh, cô cũng không biết mình có thể chịu đựng được bao lâu nữa.

Biểu cảm suy sụp chợt xuất hiện trên mặt cô rồi nhanh chóng biến mất, Sâm Sâm nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng, hướng Hứa Tư Ngạo vỗ ngực một cái, cất cao giọng: "Hứa Tư Hạo thân ái, tớ hy vọng cậu trong tương lai vẫn luôn tích cực như hôm nay, luôn truyền nguồn năng lượng tích cực cho mọi người."

Hứa Tư Hạo thấy biểu tình và động tác của cô, đưa tay sờ gáy một cái.

"Oa, bạn học Sâm Sâm học rất giống đấy, xem ra bình thường em rất giỏi quan sát người khác!" Khắc Lý Tư không nhịn được vỗ tay, "Em có quan sát thêm ai khác không?"

"Mr. Vương, đây cũng không phải là một tài năng gì đặc biết." Sâm Sâm học theo dáng vẻ giang hai tay ra của anh, trên mặt làm một biểu tình, cười híp mắt nói, "Đơn giản là vì em đã cùng sinh hoạt với mọi người một tuần lễ thôi!"

Khắc Lý Tư cười to, sau đó lắc đầu, nghiêm túc nói: "Không, tôi cho đây là một loại thiên phú."

Hoặc là do cô bắt chước quá giống, các bạn học bắt đầu hứng thú, Lục Thần Dục nghe Hàn Lâm Kiệt ngồi phía sau nói: "Mẹ kiếp, đúng là quá giống."

Lâm Thiên Úy giơ tay, hướng Sâm Sâm kêu: "Tớ đâu!"

Sâm Sâm thoáng suy nghĩ một chút, quay người sang một bên, đưa tay vuốt tóc, giọng điệu ra lệnh: "Này, em trai, chúng ta cùng làm bài tập."

"Ha." Có người bật cười, Lâm Thiên Úy có chút kinh ngạc, tựa hồ như đang nghĩ đến điều gì đó.

Sâm Sâm lại quay người sang bên kia, nhìn qua giống như đang cùng đối thoại với chính mình, vẻ mặt hết sức nghiêm túc: "Không được, tớ phải đi thu bài tập." Sau đó động tác tay của cô như đang ôm gì đó, lấy một quyển bài tập trống không đặt nhẹ trên bục giảng, nhìn bạn học hàng ngồi hàng thứ nhất, nói: "Bạn học, nộp bài tập về nhà."

"Là Quyền Tuấn Hi!"

Mỗi một hành động hay biểu tình nhỏ của cô đều rất chính xác, người bạn học kia bị cô nhìn chằm chằm tựa như thấy được dáng vẻ đi thu bài tập của ủy viên học tập, thân thể run một cái, sau đó không nhịn được cười lên.

Quyền Tuấn Hi ngồi cùng bàn với Lâm Thiên Úy khẽ liếc mắt nhìn nhau, cũng đọc được cảm xúc trong mắt đối phương.

"Sâm Sâm, em là một nữ sinh đặc biệt đấy! Khắc Lý Tư hoan hô, "Em có thể bắt chước các bạn học khác không? Để chúng ta đoán xem đó là ai!"

Sâm Sâm suy tư mấy giây, bởi vì trong lớp, bạn học co quen biết cũng không nhiều. Thật ra trừ lúc cô mơi tới trường thì có Cao Vũ Hân nhiệt tình hai ngày đầu một chút, sau đó cũng không thèm phản ứng với cô nữa. Sâm Sâm suy nghĩ, ngồi xổm xuống làm bộ như đang làm bài tập, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía trước một cái, lại đổi tư thế, tiếp tục ở trên bàn tô tô vẽ vẽ, biểu tình hơi âm trầm.

Âm thanh thảo luận dần nhỏ xuống, lúc mọi người không thể nghĩ ra đây là ai, rốt cuộc cũng có người mở miệng: "Ôn Á."

Người vừa nói là bạn ngồi cùngbàn với Ôn Á, cậu vừa nói vậy, những bạn học khác liền có phản ứng, đúng vậy, chính là cô! Bình thường Ôn Á cũng không thích nói chuyện, cả người có chút âm trầm, Sâm Sâm bắt chước như vậy quả thật là quá giống.

Ôn Á vốn là đang nghiêm túc nhìn Sâm Sân, cảm giác sự chú ý của mọi người đều ở trên người mình, theo bản năng cúi đầu, để cho tóc mái che mắt lại.

"Người tiếp theo! Người tiếp theo!" Khắc Lý Tư hưng phấn đến mức sắp điên rồi, lại huýt sáo lên. Dưới sự dẫn dắt của anh, bầu không khí trong lớp cũng dần sôi động.

Sâm Sâm suy nghĩ một chút, nếu phải là bạn học quen thuộc với mọi người, vậy thì... Cô chợt có một ý nghĩ táo bạo, theo bản năng nhìn về phía chỗ ngồi của mình một cái, đối diện với cô là một ánh mắt thờ ơ*. Sâm Sâm lấy dũng khí, đi xuống bục giảng, tựa vào cạnh bàn của bạn học hàng thứ nhất, tay phải để trong túi váy, đá về phía trước, cả người nghiêng ngả.

*: để tui coi chị bắt chước xong ánh mắt có còn thờ ơ nữa không nha, hay mắt lại sáng quắc như trăng đêm rằm =)))) Bình thường tui không thích chen ngang đâu, mà tại khúc này làm tui mất kiểm soát, xin lỗi mọi người nhiều nghennnn.

Trên mặt cô không có bất kỳ cảm xúc nào, từ trên cao nhìn bạn học kia, hơi nhíu mày: "Cậu, muốn trừ điểm lớp tôi sao?"

Bạn học kia cứng đờ, trước mắt rõ ràng là một nữ sinh xinh đẹp vô hại, nhưng trong mắt lại tản ra khí lạnh nguy hiểm.

Toàn bộ phòng học đều yên lặng. Trong đầu mọi người đều nghĩ tới một cái tên, nhưng có rất ít người quay đầu lại nhìn.

Khắc Lý Tư mãnh liệt vỗ tay, nói to: "Oa, đây là bạn học Lục Thần Dục sao!"

Trong lòng các bạn học đều nói, đúng vậy, thầy mau im lặng đi.

"Ha." Hàng sau truyền tới một tiếng cười khẽ, Lục Thần Dục giơ tay lên, rất cho cô mặt mũi vỗ tay hai cái.

Các bạn học có chút kinh ngạc, không nghĩ tới cậu sẽ vỗ tay, vì vậy mọi người cũng vỗ tay theo.

Cả lớp nhiệt liệt vỗ tay.

Sau khi Sâm Sâm nghe được tiếng cười khẽ đó, nhịp tim của cô bắt đầu tăng tốc, cô vội vã thu lại biểu tình trên mặt, xuống bục giảng, lại hướng Khắc Lý Tư cúi người một cái, ôm tâm trạng thấp thỏm trong lòng về chỗ.

Lục Thần Dục thấy cô đi tới, chậm rãi đứng dậy, không những không tránh đường cho cô đi, còn đưa chân chặn trước mặt Sâm Sâm.

Sau đó, cậu hơi cúi người, nhìn Sâm Sâm bởi vì khẩn trương mà đỏ mặt, cong môi cười một tiếng.

"Bạn học." Cậu thong thả nói, "Cậu thật sự rất chú ý đến tôi a."

- ---

Chương này xin tặng cho tất cả các bạn đọc giả đáng iu của tui nhaaaa:")

Vốn dĩ là tính đăng tối qua rồi, mà do máy tính mở không lên, nên mới bị trì hoãn đến hôm nay =))))

Với lại chương này nó dài vl luôn á mọi người, miêu tả hành động rồi đủ thứ, bởi vậy mới thấy nó dài mà edit không thấy điểm dừng luôn =)))))))))

Câu cuối: Có ai thấy tiếc nuối vì đã lọt hố và gặp tui trễ không? ╰(*´︶"*)