Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Lâm Tĩnh ngồi trong văn phòng được cấp cho hắn quyền sử dụng, cau mày nghe Thái Hân Uy báo cáo tình hình hai ngày qua.

Đêm qua sau khi đưa Quỷ Thu về sứ quán, Lôi Hồng Phi liền cản tất cả mọi người ở bên ngoài, một mình đơn độc cùng tên sát thủ kia ở trong phòng, nói là muốn thẩm tra.

Dựa theo hiệp định, thẩm vấn phạm nhân phải từ hai người trở lên, nếu lỡ xảy ra chuyện gì cũng sẽ có người làm chứng, nhưng Lôi Hồng Phi lại muốn đơn độc thẩm vấn, hiển nhiên không hợp quy định, nhưng chuyện Lôi Hồng Phi bị Quỷ Thu ẩn thân lẻn vào trong Bộ tư lệnh ám sát, đã khiến y mất mặt mũi, nếu như muốn nhân cơ hội này mà trả đũa, cũng là chuyện bình thường, không chỉ có Lâm Tĩnh nghĩ như thế, mà toàn bộ bộ đội đặc chủng đều nghĩ như thế, vì vậy liền tin cái lý do mà y đưa ra. Khi trừng phạt đám tù nhân, việc này không thể để cho người khác thấy được, vì vậy mọi người liền phân ra, bố trí cảnh giới, định ra thời gian thay phiên nhau canh gác, v.v….. Lâm Tĩnh cũng đi vào văn phòng của mình, liên lạc với Ninh Giác Phi, báo cho hắn biết bên họ đã bắt được Quỷ Thu.

Tuy rằng đã đêm khuya, Ninh Giác Phi vẫn đang hưng phấn không ngớt: “Thật à? Anh bắt được Quỷ Thu à? Anh ta trông thế nào vậy? Có phải lợi hại lắm không? Nhìn có đáng sợ lắm không?”

“Lúc đó cậu ta vừa cùng Fuuma đấu một trận điên cuồng, Fuuma thiếu chút nữa bị cậu ta giết, còn cậu ta bản thân cũng bị thương đầy người. Rốt cục coi như tôi được lợi vậy, lúc vừa vào cửa đúng lúc đụng cậu ta đang đi ra, vừa đối mặt đã bị tôi đánh ngã.” Lâm Tĩnh nói thật lòng. “Cậu ta nhìn rất bình thường, thấy không có gì đáng sợ cả, thế nhưng lại khá trẻ. Theo lý thuyết, cậu ta thành danh 20, ít nhất cũng phải trên dưới 40 mới đúng, nhưng nhìn qua chưa tới 30 luôn, nếu muốn nói cậu ta nhìn qua cỡ 20 cũng không quá đâu.”

Ninh Giác Phi kinh ngạc: “Thật hả? Trẻ như thế à? Có phải giả không vậy?”

Lâm Tĩnh khẳng định lắc đầu: “Có thể đánh cho Fuuma té ngửa ra thảm như thế, ngay cả hơi thở cũng không ra nổi, thì chắc chắn không thể do một người bình thường gây ra rồi, tên Quỷ Thu này khẳng định hàng thật giá thật, không có khả năng là giả. Sau đó bác sĩ tới cứu chữa, Fuuma trở lại bình thường, liền cùng nói chuyện với cậu ra, mở miệng ra chính là Quỷ Thu san, mà bản thân cậu ta cũng không có phủ nhận, cũng đồng thời công bố trận đấu với Fuuma đó là trận đánh cuối cùng trong cuộc đời cậu ta, nói rất khí phách, không thể làm bộ được đâu.”

“Cha, anh ta quyết đấu cùng Fuuma, chuyện náo nhiệt như thế sao tôi lại không được chứng kiến cơ chứ, đáng giận thiệt nha.” Ninh Giác Phi ảo não. “Vậy tình hình thế nào rồi?”

“Cảnh sát Nhật Bản muốn đưa cả hai người họ đi, nhưng Hồng Phi cùng bọn họ ầm ĩ một trận.” Lâm Tĩnh mỉm cười. “Cuối cùng cả hai bên đều nhường 1 bước, chúng tôi dẫn Quỷ Thu đi, bọn họ dẫn Fuuma đi. Chúng tôi đã đưa Quỷ Thu về đại sứ quán rồi, hiện tại Hồng Phi đang ở trong phòng thẩm tra cùng cậu ta, chắc là muốn trả đũa lại.”

“À à, cũng nên vậy.” Ninh Giác Phi nghiêm túc gật đầu, gấp đến độ thở dài. “Nếu tôi có thể qua bên đó thì tốt rồi.”

“Hiện tại dù cho cậu có ở đây cũng vô nghĩa.” Lâm Tĩnh thoải mái hắn. “Hai ngày nữa chúng tôi sẽ đưa Quỷ Thu về nước, đến lúc đó chẳng phải cậu có thể gặp được hay sao?”

“Cũng đúng.” Ninh Giác Phi lúc này mới yên tĩnh lại, lập tức nhớ ra gì đó, liền dặn. “Anh nhớ chú ý sư phụ của tôi nha, đừng để ảnh quá độc ác đó, nếu như ra tay tạo ra vết thương không thể che giấu được, khiến bên ngoài phát hiện, coi như đã phạm kỷ luật, lại tạo ra tin đồn không hay nữa.”

“Tôi hiểu mà.” Lâm Tĩnh khoát tay áo với hắn. “Được rồi, khuya quá rồi, cậu mau ngủ đi, đừng quá lo chuyện ở đây.”

Cúp máy, hắn đi ra cửa, liền thấy có hai đội viên đang cùng 3 nhân viên trong sứ quán tay cầm khay bước tới, trên khay đều là cơm canh nóng hổi, tỏa ra hương thơm, hắn kinh ngạc hỏi: “Đưa cho ai thế?”

Chiến sĩ đi phía trước cười nói: “Lôi tướng quân bảo chúng tôi mang tới, để cho thằng nhóc kia ăn uống tốt 1 chút, sau đó tiếp tục xử lý cậu ta.”

Lâm Tĩnh thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Được đó, mang tới đi.”

Nhìn bọn họ bước nhanh lên lầu, hắn cũng đi ăn, sau đó nằm ngủ.

Vốn tưởng rằng Lôi Hồng Phi sau khi giáo huấn tên sát thủ kia xong sẽ về phòng ngủ, nhưng hắn chờ tới sáng ngày tiếp theo rời xuống, mới biết được Lôi Hồng Phi vẫn không ra khỏi phòng thẩm tra, ở cùng với tên sát thủ kia cả đêm. Hắn có chút khó hiểu, lại sợ Lôi Hồng Phi tức giận không chịu thu tay, nháo ra chuyện lớn, liền chuẩn bị đi lên lầu khuyên nhủ.

Mới đi được phân nửa, liền thấy Lôi Hồng Phi tinh thần phấn chấn ra ngoài, bước đi như bay, hắn dừng bước, thân thiết hỏi: “Sao rồi? Cậu ta nhận tội chưa?”

Lôi Hồng Phi sửng sốt, lúc này mới nhớ tới chính mình tối hôm qua có nói là muốn thẩm tra một mình Quỷ Thu, vì vậy liền cười haha: “Không có, tên nhóc đó khớp xương mạnh quá, dù chết cũng không chịu mở miệng. Tôi trước đi gọi bữa sáng.. ý, bản thân mình ăn, bản thân mình ăn.” Nói xong, y vội vã chạy xuống dưới, thẳng tới nhà bếp.

Lâm Tĩnh nhìn bóng lưng của y, hai hàng lông mày nhíu lại, trong lòng đầy nghi hoặc.

Bộ dáng lén lút này của Lôi Hồng Phi hắn đã từng thấy qua rồi, đều chỉ có trước mặt Lăng Tử Hàn mới thể hiện mà thôi. Bản thân y là quang minh lỗi lạc, bằng phẳng dũng cảm, bình sinh đã từng phụ một người, chính là Lăng Tử Hàn, cho nên thường xuyên thể hiện sự mất tự nhiên trước mặt cậu. Ngoại trừ người đó ra, y với bất kì ai cũng bằng phẳng quang minh, thoải mái, biểu hiện hôm nay khiến người khác có chút nghi ngờ.

Ánh mắt Lâm Tĩnh chợt lóe, chẳng lẽ y đánh Quỷ Thu đánh cho tàn phế thật rồi? Nghĩ vậy, hắn lập tức chạy vội lên lầu, vọt tới trước cửa phòng giam.

Thủ suốt ở ngoài cửa cả đêm chính là Du Dặc, La Y cùng Triệu Thiên, tới sáng thấy tình hình ổn định, ba người họ liền đi nghỉ, đổi thành đội viên đột kích thủ vệ. Thấy Lâm Tĩnh xuất hiện, hai chiến sĩ kia lập tức nghiêm cúi chào.

Lâm Tĩnh mặc thường phục, khoát tay áo, thấp giọng hỏi bọn họ: “Người bên trong sao rồi?”

Chiến sĩ kia nhẹ giọng báo cáo: “Lôi tướng quân không cho phép chúng tôi vào trong, chúng tôi cũng không rõ. Lôi tướng quân vừa đi ra, dặn chúng tôi không được vào trong quấy rối, có thể người bên trong đang ngủ.”

Nghe được Lôi Hồng Phi căn dặn như thế, Lâm Tĩnh nhíu mày, đưa tay đẩy cửa, bước vào trong.

Trong phòng không có bật đèn, rèm cửa sổ càng che kín cẩn thận, rất u ám. Lâm Tĩnh đứng đó một lúc lâu, mới nhìn rõ trên gường có 1 người đang ngủ say. Hắn cẩn thận quan sát tình hình trong phòng, thấy trên chiếc ghế bên cạnh tường có đặt một đệm chăn gối đầu, nhìn như ban đêm có người đã dùng nó trải qua đất ngủ vậy. Hắn càng thêm khó hiểu, liền đi tới bên giường, cúi người nhìn.

Sắc mặt Quỷ Thu so với trước càng thêm trắng, hô hấp yếu ớt, hiển nhiên bị thương không nhẹ. Cậu nhắm hai mắt, hàng lông mi dài đen nhánh bật lên trên làn da trắng, mơ hồ lộ ra mị lực yếu đuối. Lâm Tĩnh khi thấy Quỷ Thu ngày hôm qua thì cảm thấy cậu ta rất bình thương, nhưng lúc này ấn tượng đã thay đổi, tên sát thủ nổi danh quốc tế này kỳ thực có một lực hấp dẫn khá đặc biệt.

Không biết Lôi Hồng Phi đêm qua đến tột cùng xử lý tên sát thủ này thế nào nữa, khiến cho cậu ta tới giờ lại mê man bất tỉnh? Nếu tức giận muốn xử lý cậu ta, vì sao Lôi Hồng Phi muốn canh giữ trong phòng này, thậm chí tình nguyện ngủ dưới đất?

Lâm Tĩnh đang trong lúc suy nghĩ, đau khổ suy tư, thì Lôi Hồng Phi bước nhanh vào. Thấy thân ảnh của hắn, Lôi Hồng Phi kinh ngạc một chút, lập tức che giấu cười nói: “Sao cậu lại ở đây?”

Lâm Tĩnh quay đầu nhìn y, nhẹ giọng nói: “Tôi xem thử coi cậu ta có bị anh đánh chết hay không ấy mà.”

“Sao có thể chứ?” Lôi Hồng Phi cười gượng, “Chuyện vi phạm kỷ luật sao tôi dám làm, chút quy tắc ấy tôi cũng biết mà.”

Lâm Tĩnh còn muốn nói gì nữa, thì chợt nghe bên ngoài có người báo cáo: “Lôi tướng quân, Lâm tướng quân, ngoài cửa sứ quán có rất nhiều dân chúng thị uy, yêu cầu chúng ta thả Quỷ Thu, ngài đại sứ mời hai anh ra ngoài.”

Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi đều vô cùng kinh ngạc, nhìn thoáng qua nhau, rồi cùng bước ra ngoài.