Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Hành động lần này, tinh anh liệp thủ cùng bộ đội đặc chủng đều ra trận, đối với họ, dù cho quân đội địa phương hay là phần tử khủng bố đều là đám ô hợp, theo lý thuyết, kết quả không cần quá lo, Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi đều toàn lực ứng phó, cũng tràn ngập lòng tin.

Đêm khuya, một đội (bộ đội đặc chủng) giả thành phần tử khủng bố, vây quanh tư dinh tướng quân Abu cao cấp nhất ở Mogadishu, triển khai tiến công mãnh liệt.

Cùng lúc đó, trong khu người giàu có quan to hiển quý định cư cũng xuất hiện rất nhiều phần tử bạo lực, hành động của chúng chính là dẫn phát bạo động bần dân. Bạo dân tựa như thủy triều mà ào vào, phá xe, đốt nhà.

Tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, đến nỗi không thể khống chế.

Các phú hào hiển quý lập tức chạy tới tướng quân Abu cầu viện, yêu cầu bảo hộ tốt nhất. Bọn họ bình thường vẫn dành sự ủng hộ khá lớn về mặt kinh tế cùng chính trị dành cho Abu, y không thể bỏ mặc an nguy của họ được. Rất nhanh, Abu liền triệu tập quân đội đóng quân ngoại ô đi tiếp viện.

Người mai phục tại bốn phía quân doanh nhìn đèn đuốc sáng trưng bên trong, rất nhiều quân nhân lao tới, nhanh chóng biến thành cả đội quân, leo lên xe hơi, hướng thẳng về phía trong thành phố. 10 phút sau, bọn họ nhận được lệnh tấn công.

Tiểu tổ liệp nhân cùng bộ đội đặc chủng đều có nhiệm vụ riêng, nhưng ai cũng biết rõ hướng hành động của đối phương. Người phụ trách của các tiểu đội đều bảo trì liên lạc, Lăng Tử Hàn cùng Lôi Hồng Phi nắm giữ toàn cục, thỉnh thoảng phát sinh mệnh lệnh, căn cứ tình huống cụ thể mà tiến hành điều chỉnh với hành động của bọn họ.

Tất cả dựa theo kế hoạch đã định từ trước mà tiến hành thuận lợi. Các liệp thủ trong bóng đêm vô thanh vô tức mà lẻn vào, tiến thẳng vào phần đất trung tâm của quân doanh. Bộ đội đặc chủng lần lượt hướng tới trạm gác, ký túc xá, lầu công tác mà lặng yên đánh tới.

Lôi Hồng Phi nhiệt huyết sôi trào. Giờ khắc này, y rất muốn cùng Lâm Tĩnh trao đổi vị trí, hy vọng có thể xung phong liều chết ở tiền phương.

Trước khi tiến hành hành động Lần này, Lăng Tử Hàn rất lãnh tĩnh, cũng không còn nôn nóng như trước đây, càng không có hạ lệnh giết chết hết, chỉ là bố trí Du Dặc, La Y, Triệu Thiên, 3 vị liệp thủ tinh nhuệ nhất phụ trách những mục tiêu chủ chốt. Còn Lôi Hồng Phi trước trận chiến bắt đầu đã ra lệnh, với Heinz, Jack cùng Antinogen giết tất bất luận tội.

Tuy rằng trước đó chuẩn bị rất đầy đủ, thế nhưng, kết quả không lý tưởng.

Ngay khi trong quân doanh bắt đầu vang lên tiếng súng, Lăng Tử Hàn liền nhận được báo cáo của Du Dặc: “Lão đại, chúng tôi không tìm được bọn Heinz, ở nơi chúng ở đã phát hiện một con đường được nổ từ trước. Căn cứ vết tích hiện trường mà phán đoán, quân đội ở đây vừa rời đi, vào thành phố tiếp viện. Bọn Heinz đã chạy từ đường hầm này. Hầm này khá bí mật, bình thường cũng không ai ra vào, lúc trước khi trinh sát chúng tôi không phát hiện ra. Máy vẫn còn đặt ở đây, bọn chúng không mang đi, có lẽ nghi ngờ trong máy bị theo dõi nên không dám mang theo người.”

Lôi Hồng Phi tức giận đến thấp giọng mắng vài câu. Đám người đó không phải bọn bỏ mạng hay sao? Sao lại thành chim sợ cành cong, vừa có gió thổi liền bay mất thế này? Trước kia vượt ngục cũng là nổ đường hầm, hiện tại cũng từ đường hầm mà chạy mất, thật trùng hợp, một đám chuột nhắt.

Lăng Tử Hàn rất bình tĩnh: “Anh cùng La Y dẫn theo một tiểu tổ đuổi theo từ đó, để Triệu Thiên hủy máy.”

“Yes, sir.” Du Dặc cùng La Y lập tức triệu tập thành viên tiểu tổ của mình mà rời khỏi quân doanh. Toàn bộ họ đều là liệp thủ tổ 2 tuổi trẻ cũng cực kỳ ưu tú. Bọn họ nhanh chóng rời khỏi chiến trường, vô thanh vô tức mà biến mất trong trong bóng đêm.

Rất nhanh, một tiếng nổ mạnh đinh tai nhức óc vang lên, hành động lần này tuyên cáo kết thúc, toàn bộ nhân viên tham chiến đều đâu vào đấy mà lui lại, dựa theo con đường đã định trước mà rời khỏi Somalia, im ắng về nước.

Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi ngồi ở bên trong máy bay quân dụng đã được cải trang thành máy bay thuê bao thương vụ, không hề nói tiếng nào, nét mặt đều là ảo não, khiến bầu không khí trong cabin đều phiền muộn.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ và bọn họ đi chung máy bay về nước. Hai người họ đều gầy gò rất nhiều, khí chất lại mang sự biến hóa vi diệu, dường như so với trước đây đã thoát thai hoán cốt, dường như thăng hoa. Biến hóa này rất khó dùng từ ngữ miêu tả, chỉ có thể người cực kỳ thân thuộc với họ mới có thể có được cảm giác mông lung. Hành động triệt để kết thúc, bọn họ trầm tĩnh lại, vừa lên máy bay là bắt đầu ngủ.

Khi Lăng Tử Hàn tỉnh lại, máy bay đang bay qua Ấn Độ Dương. Cậu rất nhanh cảm nhận được trong cabin tràn ngập không khí gì đó, liền đứng dậy đi qua, ngồi xuống bên cạnh Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi đang âu sầu, mỉm cười nói: “Không phải hành động nào cũng có thể thành công hoàn toàn cả, mục đích chủ yếu của chúng ta trong đợt hành động này cũng đã đạt được rồi, dù cho để lọt mất mấy tên thủ lĩnh phần tử khủng bố, cũng không phải chuyện quan trọng lắm. Tuy rằng có thể chạy thoát được bao vây tiễu trừ của chúng ta, nhưng chúng cũng chỉ có thể giấu kín mà sống, trong thời gian dài sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ, lại càng không dám to gan mà làm ra hoạt động khủng bố gì. Chúng ta đã hạn chế được năng lực phá hoại của chúng, hơn nữa vẫn là tận hết sức lực mà đuổi bắt, chiến tích như vậy đã rất tốt rồi. Các anh không cần nghĩ nhiều, lại càng không cần để tâm. Quả thực tôi rất muốn giết Antinogen, Heinz cùng Ferdinando, thế nhưng cũng không phải vì chúng đã chạy thoát mà làm ảnh hưởng tới tâm tình của tôi. Hành động của chúng ta đã thành công rồi, tình hình bệnh dịch đã được triệt để khống chế, chúng ta đã cứu được rất nhiều người, còn về phần có vài tên chạy thoát, thì không tính là gì.”

Nghe xong lời an ủi của cậu, sắc mặt Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi vẫn chẳng tốt lên. Bọn họ không phải trẻ con ấu trĩ, rất rõ ràng tính nguy hiểm của bọn người kia với thế giới văn minh thế nào, nhất là cái tên Antinogen cùng Ferdinando điên cuồng, bọn chúng nắm giữ không phải là những phát minh nghiên cứu mang tính sáng tạo cứu thế mà là những nghiên cứu mang sự giết chóc khiến người khác khiếp sợ, đồng thời lý tưởng của Đảng Quốc Xã do Heinz nắm giữ cùng kinh nghiệm chiến tranh lạnh phong phú của Jack có thể đẩy mạnh tiến độ nghiên cứu khoa học và sức sáng tạo đó, có thể vận dụng chúng vào trong bất kì quần thể nào, do đó tạo thành phá hoại khó mà khống chế, nếu như con người không thể khống chế, thì tận thế trong khoa học viễn tưởng cùng điện ảnh miêu tả có thể biến thành hiện thực.

Lăng Tử Hàn vừa nhìn nét mặt của họ liền biết họ đang nghĩ gì, liền đưa tay vỗ nhẹ lên cánh tay hai người, định liệu trước mà nói: “Khoa học kỹ thuật càng tiên tiến sáng tạo, càng không thể thiếu máy móc thiết bị tiên tiến, nếu như chúng muốn mua, thì sẽ trở thành nguồn dẫn tới đầu mối ẩn nấp của chúng, nếu như chúng nhẫn nại không mua, thì không thể tiến hành nghiên cứu khoa học. Dù thế nào đi nữa, thì quy tắc chính của thế giới này vẫn là hướng về quang minh, chính nghĩa, đạo đức, thiện lương, còn hắc ám, lãnh khốc, tà ác, tàn nhẫn không có khả năng không kiêng nể gì mà hung hăng ngang ngược hoành hành, cho nên, cảnh giác ắt không thể thiếu, nhưng cũng không cần khẩn trương. Chuột thì khó diệt hết mà, có thể trong cuộc sống bình thường sẽ mang tới chút phiền toái, nhưng nếu chúng muốn tạo ra dịch hạch tập kích thế giới nhân loại, thì cũng không dễ.”

“Nói rất hay.” Lâm Tĩnh rốt cục nở nụ cười. “Lần đầu tiên thấy cậu từ tốn mà nói nhiều như thế. Tôi nhớ hồi cậu tới đại đội chúng tôi thì luôn trầm mặc ít lời, lúc đó suốt một năm cậu nói cũng chưa nhiều bằng hiện tại.”

Lăng Tử Hàn hào hiệp mà nói: “Lúc đó tôi bệnh, nói chuyện rất dễ mệt, với lại, có anh rồi, tôi không cần dong dài.”

Nghe cậu khích lệ Lâm Tĩnh, Lôi Hồng Phi cũng vui vẻ. Y điều chỉnh tốt lại tâm tình, vươn vai, thoải mái hơn, nhất thời cảm thấy đói bụng. Đưa đầu nhìn về phía nhà bếp, y lẩm bẩm: “Chẳng biết có gì ăn hay không?”

Trần Kiến Hữu cùng Thái Hân Uy đang ngồi bên kia cabin liền lập tức đứng dậy vào nhà bếp kiểm tra, rất nhanh liền bưng ra sữa bò, cháo, trứng chiên, bánh bao hấp, rau hẹ cùng vài chén dĩa nhỏ đựng đồ ăn đi ra, đặt bên cạnh bàn gần chỗ họ ngồi.

“Phong phú quá nha.” Lôi Hồng Phi đưa đầu nhìn 1 chút, cầm lấy đũa, không chút khách khí mà ăn, đương nhiên, y cũng không quên nghĩa khí mà nói với Lâm Tĩnh cùng Lăng Tử Hàn: “Mau mau, ăn đi, vị cũng ngon đó.”

Lâm Tĩnh ách nhiên thất tiếu, tâm tình tốt hơn rồi, liền đưa tay cầm chén cháo uống 1 ngụm, cầm lấy sữa bò đưa tới trước mặt Lăng Tử Hàn, thân thiết nói: “Cậu phải chú ý giữ gìn sức khỏe, ăn nhiều thứ dinh dưỡng đi.”

“Ừ.” Lăng Tử Hàn khoái trá gật đầu.