Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Lôi Hồng Phi xấu hổ sờ sờ cằm, trong lòng thầm mắng “đám nhóc quỷ, phá hư chuyện tốt của tao”, sau đó dán sát tường tường mà dần dần né bọn thuộc hạ đang đánh nhau hăng say kia ra, đến khi đến được chỗ Lâm Tĩnh ngồi xuống, đem thuốc cùng nước ấm đặt tới trước mặt hắn, lấy lòng nói: “Tụi nó đều đang say cả, chúng ta đừng để ý đến chúng nữa, cậu uống thuốc trước đi.”

Làm trò trước mặt thuộc hạ, Lâm Tĩnh không hề nói gì, vẫn cầm lấy ly nước uống thuốc.

Con mắt Chu Khải Minh sáng như tuyết, đè một tên đội trưởng Thiểm Điện ngã xuống đất, lớn tiếng nói: “Lão đại uy vũ.”

Hai quan quân Thiểm Điện nhanh chóng nhào tới, hạ gục y từ phía sau, sau đó cùng kêu Lôi Hồng Phi: “Lão đại hùng khởi.”

Lâm Tĩnh buông ly nước, hăng hái đứng dậy: “Nhiều người khi dễ ít người à? Tôi cũng tới thử sức.”

Lôi Hồng Phi sợ hãi nhanh chóng nhảy ra ngăn cản: “Sức khỏe của cậu còn chưa khôi phục, đừng đánh nhau.”

Lâm Tĩnh không nói hai lời, tay 1 quyền, chân 1 cước, đem y té ngã xuống đất. Hắn cao hứng cười rộ lên, đưa chân đá người nằm ngã dưới thảm: “Đứng lên, đứng lên, chúng ta tới đánh 1 trận.”

Lôi Hồng Phi sao có thể ở trong tình huống này mà đánh nhau với hắn được, lập tức bày ra bản lĩnh chơi xấu, rầm rì mà tỏ vẻ chính mình đau đầu, đau thắt lưng, đau tay đau chân, toàn thân đều đau, nói chung là đau không thể đứng lên nỗi.

Mấy quan quân Thiểm Điện thấy tình thế không ổn, nhanh chóng xông lên giải vây, kéo Lôi Hồng Phi từ trên mặt đất lên, thất chủy bát thiệt ồn ào: “Sếp, bên kia đều đang chờ anh đó, chúng ta đi uống rượu thôi.” Sau đó vây quanh y kéo đi nhanh chóng rời đi.

Lôi Hồng Phi ra cửa, mới quay đầu lớn tiếng nói: “Lão Lâm, cậu ở nhà nhớ nghỉ ngơi nhiều, đừng có chạy qua uống rượu đó, phần của cậu tôi sẽ uống giùm, nhất định sẽ hạ gục đám nhóc này.”

Một đám quan quân cười ha ha: “Sếp à, tụi em không sợ anh, xem thử ai mới là người gục ngã đây.”

Còn có người không hề khí tiết bán đứng y để lấy lòng thượng cấp lệ thuộc trực tiếp: “Lão đại, anh khỏi cần uống giùm Lâm tư lệnh, anh chắc chắn không qua được bọn em, đừng có làm tổn hại một đời anh danh của Lâm tư lệnh.”

“Đúng vậy.” Tất cả mọi người phản chiến. “Lão đại, Lâm tư lệnh 100 ly không say, tửu lượng còn khá hơn anh, nếu anh không thể uống 1 mình 3 phần, thì làm sao uống lại tư lệnh được chứ?”

Lôi Hồng Phi thẹn quá hoá giận: “Đám nhóc quỷ, dám tạo phản?”

Trong tiếng cười rộn rã, trước của phòng, một đám người chạy qua phòng tân giai nhân.

Nhìn thuộc hạ giúp đỡ Lôi Hồng Phi thoát ly hiểm cảnh, Lâm Tĩnh vừa bực mình vừa buồn cười, nhưng không có tiếp tục truy kích, mà chỉ ôn hòa cùng Chu Khải Minh và hai quan quân thuộc đại đội Dã Lang nói chuyện: “Ngồi đi, uống chút trà nhé. À, trong bếp có canh giải rượu, có muốn chút hay không?”

Chu Khải Minh vung tay lên, lập tức có một quan quân chạy vào nhà bếp hâm canh, còn một người quan quân tới máy uống nước pha trà. Lâm Tĩnh tất nhiên sẽ không khách khí với họ làm gì, liền ngồi vào sofa phòng khách, thân thiết hỏi: “Bên chỗ các anh sao rồi? Mọi người có khỏe không?”

Chu Khải Minh ngồi xuống, cẩn thận báo cáo lại đầy đủ.

Tây Vực vẫn là khu vực chính yếu mà bọn tổ chức khủng bố Trung Á muốn tiến vào xây dựng căn cứ rồi phát triển, từ sau khi Lâm Tĩnh đến Bắc Kinh, thì tình hình chiến đấu ở đó càng thêm kịch liệt. “Dã Lang” đại danh đỉnh đỉnh đã rời khỏi Tân Cương, khiến cho toàn bộ phần tử khủng bố khắp nơi cảm thấy áp lực đã giảm, tinh thần đại chấn, vì vậy liên tục phát động hoạt động khủng bố. Thế nhưng, đại đội Dã Lang do Lâm Tĩnh mệnh danh cũng không có yếu như chúng lường, trái lại càng thêm mạnh, dùng lôi đình vạn quân phá nát thế tiến công của chúng. Trải qua đợt hành động quân sự đại quy mô liên minh quốc tế chống tổ chức khủng bố Trung Á vừa rồi, toàn bộ hoạt động khủng bố thế giới đều giảm hơn phân nửa, đồng thời cũng ảnh hưởng trực tiếp tới khu chung quanh đó, bao gồm cả Tân Cương, Thanh Hải cùng. Hai năm qua, Tây Vực tương đối bình tĩnh, ngoại trừ các trận đấu quy mô nhỏ linh tinh, thì hoạt động hằng ngày của đại đội Dã Lang trên cơ bản chính là huấn luyện hoặc diễn tập, khiến bọn quan binh đã quen chiến trận sa trường đều nhàn tới phát hoảng.

Do không phải trực thuộc các cuộc họp chính quy, cho nên Chu Khải Minh không thể báo cáo trực tiếp các vấn đề bí mật, nên y chuyển qua nói mấy chủ đề vụn vặt. Ngoại trừ công tác, còn có rất nhiều thứ vặt vãnh trong cuộc sống, bao gồm việc ai cãi với ai, ai đang quen ai, con nhà ai bướng thế nào, nhà ai có ai vừa mất, v.v….

Lâm Tĩnh nghe rất nghiêm túc, sau đó lấy laptop ra, online chuyển 1 khoản tiền vào tài khoản của Chu Khải Minh, sau đó ghi rõ cấp cho ai bao nhiêu tiền. Lần này sắp tới lễ mừng năm mới, hắn không thể đến Tân Cương thăm hỏi những thuộc hạ đó, nhất là những chiến sĩ sau khi bị thương vẫn chưa hồi phục được trạng thái tốt nhất, không thể không điều ra khỏi đại đội Dã Lang, chuyển sang làm hậu cần, hoặc là những quan binh sau khi xuất ngũ về địa phương làm việc, chỉ có thể dùng cách này để biểu đạt tâm ý.

Chu Khải Minh biết tính hắn, cho nên không có khuyên can, là cẩn thận ghi nhớ, bảo đảm sau khi trở về sẽ hoàn thành tốt nhiệm vụ naỳ.

Lâm Tĩnh gật đầu, sau đó mỉm cười nói: “Được rồi, cậu tiếp tục đi trêu chọc đôi tân lang đi. Hôm nay Tiểu Thái kết hôn, các anh hỗ trợ cậu ấy 1 chút, đừng để cho tên cọp con bên Thiểm Điện kia ỷ nhiều người rồi khi dễ cậu ấy.”

Chu Khải Minh cười ha ha: “Lão đại yên tâm, tuy rằng Dã Lang chúng ta tới người ít, nhưng ai cũng có vạn phu bất đương chi dũng, bảo đảm thực lực cường đại, áp đảo bọn thiểm điện.”

“Được.” Lâm Tĩnh khoái trá vỗ vỗ vai y, tiễn y ra cửa.

Trong phòng lại an tĩnh, Lâm Tĩnh dọn dẹp bàn ăn cùng nhà bếp sạch sẽ, sau đó vào phòng khách ngồi xuống. Nghe bên nhà kia truyền đến tiếng động lớn xôn xao, trong mắt hắn chợt hiện lên nét cười.

Trong hành động liên hợp quốc ở Trung Á lần đó, bọn họ đã hy sinh rất nhiều, Ninh Giác Phi ở trong trận đó mà hy sinh, thế nhưng, những hy sinh đó đều đổi lại được cuộc sống an bình cho rất nhiều người. Là quan chỉ huy cấp cao của bộ đội đặc chủng, hắn thường thường nhìn thấy những quân nhân ở trong chiến tranh mất đi sức khỏe hay là sinh mạng, hắn rất khó chịu, nhưng cũng không hối hận. Trong từng hành động mà hắn tham dự, hắn luôn chuẩn bị sẵn tinh thần vì nước hy sinh mình. Lúc hắn còn học đại học, đã từng đọc qua một quyển tiểu thuyết chiến tranh khoa học viễn tưởng nổi tiếng, bên trong có câu: “Cách sống tốt đẹp nhất của 1 quân nhân, chính là dùng thân thể của chính mình che giấu đi chiến trường tàn khốc, bảo vệ cảnh đẹp của quê hương.” Từ đó về sau, những lời đó trở thành tín niệm của hắn.

Trong thời khắc tràn ngập vui mừng và vui cười, hắn nhịn không được nhớ tới quá khứ. Nhập ngũ, nhập học, yêu đương, kết hôn, sinh con … chiến đấu và hy sinh. Thuộc hạ của hắn nổi tiếng nhất chính là 6 người, hôm nay chỉ còn lại 4. Hắn nhớ tới phó đại đội trưởng đã hy sinh, cấp trên phái Lăng Tử Hàn tới đảm nhiệm chức vụ này, nhớ tới Ngân lang Liễu Dũng đã ngã mình dưới núi băng, nhớ tới Ninh Giác Phi đã hóa thành tro tàn trong núi ở Trung Á, nhớ tới lúc ở B quốc, Lôi Hồng Phi vì yểm hộ hắn mà bị mất 1 cánh tay, máu tươi tràn ra khỏi cơ thể y.

Hắn suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, thần tình trên mặt cũng càng ngày càng nhu hòa.

Chút bất tri bất giác, đêm càng khuya, nhưng tiếng động bên nhà kia vẫn ồn ào như cũ. Lâm Tĩnh nhìn thời gian 1 chút, cười nói: “Đám nhóc khốn khiếp này, không phải muốn người ta lỡ động phòng đó chứ?”

Hắn đưa tay cầm điện thoại, chuẩn bị gọi cho Chu Khải Minh, kêu mọi người một vừa hai phải, đừng nháo muộn quá, nhưng chuông cửa chợt vang lên, sau đó có người say khướt mà lớn tiếng báo cáo: “Lão đại, Lôi lão tử bị tụi em hạ gục rồi.”

Lâm Tĩnh hài lòng mà đi tới mở cửa, nói với thuộc hạ cũ đang vác Lôi Hồng Phi: “Làm tốt lắm.”

Sau đó đưa tay tiếp lấy con cọp đang say bất tỉnh nhân sự kia, thanh âm trở nên ôn hòa: “Được rồi, giao y cho tôi đi. Các cậu cũng đừng uống nữa, ăn chút gì đó rồi về nghỉ ngơi đi.”

“Yes, sir.” Mấy quan quân cũng say tới lợi hại trả lời, đưa người cho hắn, sau đó xoay người chạy tới chỗ tân phòng, có lẽ tới uống tiếp.

Lâm Tĩnh đóng cửa lại, theo thói quen mà kéo cánh tay trái của Lôi Hồng Phi khoát lên vai mình, vươn tay kia ôm lấy thắt lưng y, cố sức kéo y lên lầu, vào phòng ngủ.