Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Thời gian mà Lâm Tĩnh nằm viện khá lâu, đây cũng là lần đầu tiên kể từ lúc hắn chào đời tới nay.

Thỉnh thoảng rảnh rỗi, hắn cũng sẽ cẩn thận hồi tưởng lại quá trình đã từng bị thương lúc trước, bỗng nhiên phát hiện, mặc dù hắn ở trong hoàn cảnh nguy hiểm như Tây Vực, đánh với bọn phân tử khủng bố cùng hung cực ác vài chục năm, dưới cái chết thảm của người nhà càng bất úy sinh tử, luôn xung phong liều chết ở tuyến đầu, cũng rất ít bị thương nặng, mà vết thương nhẹ lại có thể khiến cho hắn nằm viện lâu đến thế. Suy nghĩ 1 hồi, hắn bởi vì bị thương nằm viện chẳng có bao nhiêu, hơn nữa chỉ cần 2, 3 ngày đã xuất viện, còn bây giờ chẳng bị thương lại phải nằm hơn 1 tháng, đó là chuyện chưa từng có trước đây.

“Không ngờ vận khí của tôi lại tốt như thế.” Hắn âm thầm nghĩ, khóe môi nhếch lên.

Bộ đội đặc chủng chính là một ngành nghề có độ nguy hiểm khá cao, bản thân hắn là quan chỉ huy, là một trong những vị trí nguy hiểm nhất, còn phải luôn làm gương cho quân lính, đối mặt với bọn địch mà chém giết, nhiều năm như thế, lại chưa từng bị thương nặng, quả thực không thể tưởng được.

Từ sau khi hắn nằm viện, đã thông qua trang web nội bộ của bộ tư lệnh ra mệnh lệnh với thuộc hạ, muốn mọi người phải chăm chỉ làm việc, không được phép ai đến đây thăm hắn. Hắn vốn chẳng thích xã giao, khi ra ngoài cùng với mấy sếp các bộ khác cũng là bất đắc dĩ, là dạng công việc phải làm, mà với thuộc hạ thì hắn chẳng muốn tốn tâm hư đầu diễn mấy trò này làm gì. Hắn trì quân nghiêm khắc, khi đã hạ lệnh, thì không ai dám cãi, vì vậy trong suốt thời gian hắn nằm việc người đến thăm hắn chẳng có mấy ai, khiến hắn cảm thấy vậy rất tốt, có thể thanh tĩnh chuyên tâm công tác.

Trải qua 1 tháng trị liệu, Đồng Duyệt biểu thị, hiện tại xem ra, kết quả của thuốc khá tốt. Lâm Tĩnh có thể trước tết âm lịch mà xuất viện, về nhà mừng năm mới, thế nhưng vẫn không thể ở trong những hoàn cảnh giá lạnh trong thời gian dài, cũng không thể làm việc quá độ gây mệt nhọc.

Lôi Hồng Phi tâm hoa nộ phóng, với mấy chuyện cần phải chú ý thì cẩn thận nhớ kỹ trong lòng, sau đó vô cùng vui vẻ kéo Lâm Tĩnh về nhà.

Bọn họ không cần phải làm thủ tục xuất viện, giấy tờ cần ký sẽ được chuyển tới bộ tư lệnh, do tài vụ kết toán với bệnh viện, cho nên hai người họ nói đi là đi, không lỡ một giây phút nào.

Lúc này là cuối tuần, Lôi Hồng Phi không tăng ca. Đồng Duyệt hiểu rõ ý người, không muốn để Lâm Tĩnh một mình cô đơn xuất viện, nên mới chọn một ngày mà lúc đó Lôi Hồng Phi không phải đi làm, đang trong bệnh viện thì báo cho họ tin tốt đó.

Lôi Hồng Phi lái xe chạy thẳng tới nhà, nụ cười rạng rỡ mà nói: “Tiểu Trần cùng Tiểu Thái đã lấy được chứng nhận kết hôn rồi, nhưng dự định chờ cậu xuất viện mới cử hành hôn lễ. Nhà của hai đứa nó tuy rằng không nhỏ, nhưng người tới có thể khá nhiều, nên tuyệt không chứa nỗi. Với lại băng thiên tuyết địa, cũng không thể bắt khách ở ngoài sân uống gió lạnh, cho nên tôi đã đem nhà của cậu cho tụi nó mượn làm tân phòng. Dù sao sau khi cậu xuất viện cũng sẽ ở nhà của tôi, vậy căn đó cũng bỏ trống, không có hơi người nhà lạnh tanh, nên để tụi nó mượn dùng để hưởng tuần trăng mật đi. Thế nhưng tôi cũng có dặn tụi nó rồi, chỉ có thể đem phòng ngủ khách để làm tân phòng, còn phòng ngủ của cậu thì phải giữ nguyên, không được làm lộn xộn.” Phòng mà Lâm Tĩnh ngủ, tất nhiên không thể để người khác vào ngủ được, chỉ có một mình là có thể.

Lâm Tĩnh cũng không chú ý đến tâm tư này của y, chỉ cảm thấy sắp xếp này của y cũng ổn, liền gật đầu. Thái Hân Uy là người phương Nam, mẹ mất sớm, cha tái hôn, lại sinh thêm con trai, mẹ kế với cậu quan hệ cũng chẳng tốt, mà cha cậu với cậu càng lúc càng thờ ơ, mấy năm qua hầu như cậu không hề quay về nhà, mà người nhà cũng chẳng ai quan tâm đến, hắn tựa như cô nhi vậy, Thái Hân Uy cũng chẳng thèm đề cập đến người nhà mình, cũng giả bộ chẳng thèm về làm gì, nên tình hình sinh hoạt lại khá giống Lâm Tĩnh. Khi Lâm Tĩnh vẫn còn đang đảm nhận đại đội trưởng đại đội Dã Lang, thì Thái Hân Uy đã theo hắn, nhiều năm bôn ba đánh trận, xuất sinh nhập tử, trung thành và tận tâm với hắn, trên chiến trường thì phấn đấu quên mình, dùng sinh mạng bảo hộ an toàn cho hắn, hắn tuyệt đối không bạc đãi cậu, hôm nay chỉ là cấp một tân phòng, vậy càng không cần phải tính toán.

“Hai nhóc đó cũng khá khách sáo, hồi đầu còn không chịu, nói là chỉ mượn dùng đón khách thôi, còn tân phòng vẫn dùng nhà của tụi nó. Tôi mắng tụi nó 1 hồi, tụi nó mới chịu nhận đó.” Lôi Hồng Phi hăng hái mà nói suốt, Lâm Tĩnh cảm thấy thú vị.

Kỳ thực hai người sĩ quan phụ tá ở nhà trọ quan quân, điều kiện rất tốt, hơn nữa vị trí cũng gần chỗ nhà họ, để tùy thời gọi ra lệnh, trong thời gian ngắn có thể chạy tới. Hiện tại hai người họ kết hôn, thì hậu cần sẽ thu hồi nhà mà họ đang ở, cấp cho họ một căn nhà khác. Nhưng nếu cân nhắc tới việc cử hành hôn lễ thì khách lại khá đông, ở trong nhà sẽ không chứa đủ, nên chỉ có thể dùng biệt thự của Lâm Tĩnh mà đãi khách, buổi tối vẫn có thể quay về nhà họ ở, nhưng Lôi Hồng Phi kiên trì muốn bọn họ ở biệt thự hưởng tuần trăng mật. Trần Kiến Hữu chối từ một chút, lập tức nghĩ đến khi Lâm Tĩnh xuất viện sẽ ở đâu, nếu bọn họ chiếm bên này, thì Lâm Tĩnh chỉ có thể đến chỗ Lôi Hồng Phi ở, vì sếp của mình, khẳng định phải rút đao tương trợ, vì vậy không để ý phản đối của Thái Hân Uy, rất thống khoái mà đồng ý.

Hai sĩ quan phụ tá không có khả năng cùng nhau nghỉ phép để kết hôn, vì vậy trước tết âm lịch liền kết hôn, muốn thừa dịp lễ mừng năm mới khi tất cả mọi người đều đang nghỉ lễ, thì hai người họ sẽ cùng nhau về quê hương hai bên để thăm hỏi cha mẹ bạn bè, thông báo chuyện kết hôn, vì thế cũng chẳng ở biệt thự này quá lâu, Thái Hân Uy nổi giận với Trần Kiến Hữu 1 trận xong cũng đồng ý.

Lâm Tĩnh thật cao hứng, liền đến bộ tư lệnh để xem tân phòng của họ.

Lôi Hồng Phi rất hùng hồn, cho Trần Kiến Hữu cùng Thái Hân Uy 1 khoản thưởng, nói là tiền mừng của y cùng Lâm Tĩnh, chúc mừng lễ kết hôn của họ. Thái Hân Uy muốn chối, nhưng Trần Kiến Hữu chẳng chút ngại ngùng mà nhận, sau đó cao hứng bừng bừng chạy ra ngoài mua đồ, bố trí nhà mới xong, thì lại mua chẳng ít đồ trang trí, trang trí biệt thự của Lâm Tĩnh cũng rực rỡ hẳn lên.

Lôi Hồng Phi trên đường cũng đã gọi cho Trần Kiến Hữu, bọn họ đều biết Lâm Tĩnh có thể xuất viện, nên rất cao hứng, lập tức chạy tới biệt thự chờ.

Lâm Tĩnh bước vào biệt thự, lại thấy nao nao.

Bên trong Biệt thự thay đổi không ít, vật dụng cùng trang trí đều khôi phục lại một phần phong cách mà lúc trước hắn thích, ngắn gọn mà sáng sủa, hơn nữa treo khá nhiều đeo ruybăng, dán rất nhiều chữ “song hỷ”, nhìn qua rất có không khí hôn lễ.

Lâm Tĩnh liên tục gật đầu: “Đẹp đẹp, vậy rất tốt nha, chúc hai đứa sớm sinh quý tử, đầu bạc đến già.”

Trần Kiến Hữu vui mừng lộ rõ trên nét mặt: “Cám ơn tư lệnh, tụi em định trước tiên muốn một đứa của Tiểu Uy, hai năm sau mới thêm một đứa.”

Lâm Tĩnh nhìn về phía Thái Hân Uy có chút ngại ngùng hiếm thấy, cao hứng mà nói: “Tốt, trẻ nhỏ dễ thương, nếu kết hôn, có con sớm thì tốt.”

Trần Kiến Hữu sinh trong gia đình lớn, tổ tiên nhiều đời buôn bán. Tổ phụ của anh cả đời kết hôn 7 lần, sinh chẳng ít con, sau đó tới cha anh, thì mấy chú bác cũng kết hôn nhiều lần, cả nhà khai chi tán diệp, tranh nhau sinh con đẻ cái, gia tộc quy mô khổng lồ, con trẻ rất nhiều. Trần Kiến Hữu có khá nhiều anh em đều đang học ở nước ngoài lấy bằng thạc sĩ, bác sĩ, sau khi trở về nước thì xí nghiệp gia tộc phát triển mạnh, rất được coi trọng, chỉ có mỗi anh là bất hiếu tử tôn chạy đi tham gia quân ngũ, hơn nữa còn có dự định ở quân đội cả đời, cha mẹ không quản được, cũng theo anh, mà anh cũng đã nói rõ ràng với mấy người đang kế nghiệp gia sản, mấy anh chị em đang hùng tâm chí mạnh kia không cần đề phòng anh làm gì, chẳng có tính uy hiếp tới tài sản, trái lại quan hệ với họ cũng vậy mà tốt hơn, nên anh chẳng có tí áp lực nào cả, cũng vì vậy mà không cần phải vì lợi ích gia tộc mà đi coi mắt, kết hôn hay không, sinh con hay không, chẳng có ai quản được anh, nhiều lắm cha mẹ có khi sẽ hỏi 1 câu cũng không có ép buộc gì anh. Nên anh khá tự do tự tại, cũng chưa từng thiếu tình thương của cha mẹ cùng tình cảm gia đình, hiện tại tất nhiên đều là vì Thái Hân Uy mà dự định.

Nhìn ánh mắt của Lâm Tĩnh, Thái Hân Uy hơi phiếm hồng. Cậu vội ho 1 tiếng, giả bộ nói: “Tư lệnh, bọn em có suy nghĩ về danh sách khách mời, anh xem giúp em nhé, nếu như có chỗ nào đó không hợp, thì tụi em lập tức sửa lại.”

“Đúng đúng.” Trần Kiến Hữu lập tức mời Lâm Tĩnh ngồi xuống, giúp hắn ngâm trà.

Lôi Hồng Phi hài lòng khoát khoát tay với Trần Kiến Hữu: “Anh không cần. Lão Lâm, cậu giúp tụi nó ra chủ ý đi, tôi đi làm cơm, lát mọi người vào ăn.”

Lâm Tĩnh gật đầu: “Được.”

Lôi Hồng Phi ra cửa, lẩm nhẩm hát bài gì đó bước vào nhà mình cạnh bên, vừa cởi áo khoác, thì có một vệ binh gọi điện tới; “Lôi tướng quân, có một vị gọi là đại tá Nhạc Thành Cương muốn vào thăm Lâm tư lệnh, xin hỏi có cho phép hay không?”

Nghe được vệ binh báo ra phiên hiệu bộ đội là sĩ quan của Nhạc Thành Cương, Lôi Hồng Phi nao nao. Y ở tổng tham, với những phiên hiệu bộ đội đều nắm khá rõ, đây là một quân đoàn bọc thép khá mạnh, trong toàn quân cũng có tiếng tăm lừng lẫy, vị đại tá Nhạc Thành Cương kia, y cũng từng nghe qua, có người nói đó là một người dũng tướng nhanh nhẹn dũng mãnh, người như vậy, khó mà để người khác giả danh lắm.

Y suy nghĩ một chút liền nói: “Cho vào, mời Nhạc đại tá tới chỗ tôi.”

Kỳ thực dù y không nói, thì vệ binh cũng sẽ đưa người tới đây, ai cũng đều biết, Lâm tư lệnh chính là ở chỗ của y, muốn tìm người tất nhiên phải tới chỗ y tìm.

Nhạc Thành Cương rất nhanh xuất hiện. Anh mang bộ dáng của 1 người hơn 30, cao lớn vạm vỡ, rất có khí thế, Lôi Hồng Phi vừa liếc mắt có thể nhận ra toàn thân anh ta đều mang sức bật kinh người. Đó chính là một dũng tướng thích dùng xe tăng đấu tranh anh dũng, có chút tương tự với tính cách Lôi Hồng Phi.

Nhạc Thành Cương đã sớm biết đại danh của Lôi Hồng Phi, đây là lần đầu tiên gặp, lập tức quy củ nghiêm chào: “Sir!”

Lôi Hồng Phi không có mặc quân trang, không thể đáp lễ, liền đưa tay bắt tay anh, nhiệt tình nói: “Nào, ngồi đi, Lão Lâm sẽ lập tức về.”

Nhạc Thành Cương đáp ứng, ngồi xuống sofa, nhìn bộ dáng chủ nhà của y, thấy y cầm ly pha trà cho mình, liền có chút kinh ngạc: “Sếp, Lão Lâm … tôi nghe nói hắn vẫn chưa kết hôn, phải không?”

Lôi Hồng Phi trong lòng cả kinh, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện gì, nụ cười mỉm nói: “Đúng vậy, vẫn chưa kết hôn, nhưng hắn vẫn đang ở cùng tôi.”

“À.” Nhạc Thành Cương đã hiểu, vì vậy gật đầu, không hỏi nhiều.

Lôi Hồng Phi có chút không an lòng, liền hỏi anh: “Cậu cùng Lão Lâm … là bạn?”

Nhạc Thành Cương đáp sảng khoái: “À, tôi cùng hắn là bạn đại học, sau khi tốt nghiệp thì không có gặp lại nữa, lần này có cơ hội tới Bắc Kinh, nên định tới thăm hắn.”

“À, bạn học à, rất tốt nha.” Lôi Hồng Phi càng nghe càng thấy không ổn, cũng lười hỏi tiếp, nên cười. “Vậy cậu kết hôn chưa? Có con chưa?”

Nhạc Thành Cương có chút xấu hổ sờ sờ đầu: “Tôi ly hôn nhiều năm rồi, có một đứa con gái, cũng bị cậu ấy mang đi rồi.”

Trong lòng nao nao càng thêm cảnh giác, đang muốn hỏi thêm, thì Lâm Tĩnh mở cửa vào. Vừa thấy người đang ngồi trong phòng khách, hắn chợt nao nao, nhưng lập tức khoái trá cười rộ lên: “Thành Cương, sao lại là anh?”

Nhạc Thành Cương nở nụ cười đứng lên, kích động đi qua, mở rộng hai tay ôm lấy hắn: “Tiểu Tĩnh, đã lâu không gặp, anh đến thăm em đó.”