Editor: Mai_kari

Beta: Kaori0kawa

Đêm khuya, tuyết càng lúc rơi càng lớn, dần dần không hề hòa tan, mặt đất, nóc nhà, trên cây đều xuất hiện từng mảng tuyết trắng đọng lại. Nhiệt độ không khí trở nên rất thấp, thế nhưng bộ tư lệnh bộ đội đặc chủng từng nhà đều có lắp đặt hệ thống cung cấp khí ấm độc lập, có cái dùng điện, có cái dùng khí, có cái dùng năng lượng mặt trời, có thể chọn lọc mà sử dụng.

Trong nhà Lôi Hồng Phi cũng đang mở hệ thống sưởi hơi, đắp một tấm mền mỏng cũng đủ dùng rồi. Lâm Tĩnh đã ngủ say, Lôi Hồng Phi lại trợn tròn mắt, trong lòng đang mang ngàn tâm trạng, tính toán làm sao có thể bắt được người bên cạnh mình.

Bộ đội đặc chủng chính là tinh anh trong quân đội, mà Lôi Hồng Phi cùng Lâm Tĩnh đều là người kiêu ngạo nhất trong số đó, thực lực mạnh, tâm chí cường đại, rất kiên định, tựa như sắt thép khó mà lay động. Lôi Hồng Phi hoàn toàn không biết nên ra tay từ đâu, cố gắng cẩn thận suy nghĩ 1 chút những chuyện tình cảm của bạn bè thân thiết, phát hiện phần lớn đều là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, hoặc là đồng nghiệp, chiến hữu nhiều năm làm việc bên cạnh nhau, tình cảm tựa như nước chảy thành sông, tự nhiên mà thành, hoàn toàn không cần tấn công gì cả. Nếu như có thể miễn cưỡng đi tìm một ví dụ để hình dung, chắc cũng chỉ có đôi của Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ. Tuy rằng hai người bọn họ chưa bao giờ đề cập đến chuyện tình cảm cá nhân, nhưng Lôi Hồng Phi khá thân với Lăng Tử Hàn, nên cũng có nghe thấy rằng, dường như Vệ Thiên Vũ ở bên cạnh Lăng Tử Hàn yên lặng chờ đợi đến gần 15 năm, mới có thể chiếm được phần tình yêu mà anh tha thiết ước mơ.

15 năm là một khoảng thời gian dài, cũng chính là toàn bộ năm tháng thanh xuân của họ, có thể chờ đợi vượt qua suốt chặng thời gian đó, thực sự khiến người ta kính phục. Lôi Hồng Phi suy nghĩ, trong lòng cũng yên ổn 1 chút. Nếu muốn nói tâm kiên như thiết, thì y cũng không kém Vệ Thiên Vũ bao nhiêu, nếu hiện tại đã nhận định Lâm Tĩnh, vậy y cũng có thể chờ đợi, bao nhiêu năm cũng được.

Đương nhiên, y chưa bao giờ là người tiêu cực mà chờ đợi cả, luôn là người chủ động đề xướng tấn công, thế nhưng đối mặt với một Lâm Tĩnh cũng tâm tính cường hãn, phản ứng nhạy cảm, nhưng tại phương diện tình cảm lại cực kỳ trì độn này, nhất định phải cẩn thận, muốn nghĩ cách đả động tới tâm của hắn, nhưng lại không thể để hắn giật mình rời chạy xa khỏi mình được. Chuyện này cần yêu cầu kỹ xảo khá cao, mà hiện tại y lại chẳng biết nên bắt đầu từ đâu.

Lâm Tĩnh nằm nghiêng người bên cạnh y, mặt dường như dán sát vào đầu vai y, hơi thở nhẹ dài phảng phất qua khuôn mặt y, một cánh tay vô thức mà khoác lên người y. Lôi Hồng Phi rất thích cảm giác thân mật khắng khít thế này, trong lòng đặc biệt thỏa mãn. Kỳ thực, bọn họ ngoại trừ không có sự thân thiết giữa những người đang yêu nhau ra, thì toàn bộ cái khác chẳng khác gì một cặp bạn đời cả.

Y hơi quay đầu nhìn đường viền Lâm Tĩnh, nhớ tới Lăng Tử Hàn sau khi về nhà có gọi điện cho y, mỉm cười khoái trá, ngữ khí trêu chọc, chỉ nói đúng 5 năm chữ, “uống rượu lấy can đảm”. Y không khỏi vừa bực vừa buồn cười. Ý của Lăng Tử Hàn y rất hiểu, nói y mượn rượu làm mặt dày, dùng thủ đoạn đanh đá đuổi theo Lâm Tĩnh, nhưng rốt cục lại chẳng có gan làm. Y thân kinh bách chiến, danh dương thiên hạ, cũng chỉ có Lăng Tử Hàn có thể hài hước mà nói y là một người nhát cáy không có can đảm.

Nhưng mà cái loại chuyện này, y dám có can đảm sao? Cho y ăn thêm 100 gan báo gan chó, y cũng không dám. Y chính là uống thêm chút bia, nhưng cái loại nước lọc này đâu tính là rượu chứ? Cũng uống chút ít lấy ý mà thôi, hoàn toàn không thể biến y lên cái trình độ to gan cỡ đó được. Hơn nữa, dù cho y uống nhiều rượu đến cỡ nào, y cũng không dám dùng sức mạnh với Lâm Tĩnh, nếu dám chọc giận “Dã Lang” đại danh đỉnh đỉnh kia, hậu quả khó lường nha.

Y từ nhỏ đến lớn đều lớn mật, chính là một tên tiểu ma vương quậy phá khắp nơi, chỉ sợ duy nhất Lăng Tử Hàn. Hiện tại, y đang trong thời kỳ đỉnh caocủa sự nghiệp, thế mà lại xuất hiện thêm một người khiến y phải nể sợ rồi, suy nghĩ lại, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài.

Y cẩn thận mà nghiêng người, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên mặt Lâm Tĩnh 1 chút, trong lòng có chút ngọt ngào. Nhát gan thì nhát gan vậy, cũng không có gì, có người quản đầu quản cước, cũng là một chuyện hạnh phúc mà.

Ngày thứ hai, hai người đến Bộ Quốc An. Lăng Tử Hàn đã sắp xếp hai nhân viên trẻ dẫn họ tới phòng thẩm vấn. Hai thanh niên kia nhìn rất cơ linh, sau kia gọi người mang Miêu Đan tiến vào, liền một người lấy cớ đi lấy nước, 1 người nói rằng đi xem xét thiết bị phương pháp ghi hình, cứ thế mà không hề quay trở lại.

Lâm Tĩnh xụ mặt, đóng cửa phòng, hai mắt như lợi kiếm đâm thẳng tới Miêu Đan đang bị cầm lại trên ghế. Lôi Hồng Phi mặt trầm như nước, khí thế như núi, lạnh lùng nhìn cái tên phản bội này.

Miêu Đan đờ đẫn như khúc gỗ, đối mặt với áp lực cường đại của hai đại danh tướng, vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích.

Lâm Tĩnh cùng Lôi Hồng Phi ở trong phòng 10 phút, một chữ cũng không nói, cũng không tức giận, không có ép hỏi, càng không hề động tay. Trước khi tới, hai người họ đã định sẵn trong lòng hơn 10 loại phương pháp, nói chung phải khiến cho cái tên Miêu Đan đau tận xương cốt, sống không bằng chết, thế nhưng sau khi ngồi xuống trước mặt cái tên vô sỉ này, bọn họ nghĩ dù cho giờ có làm gì cũng không còn ý nghĩa nữa rồi. Ninh Giác Phi đã hy sinh, tên đứng phía sau cùng kẻ phản bội bán đứng hắn đều đã bị bắt, phần tử khủng bố tham dự hành động cũng đã bị bộ đội do Lâm Tĩnh chỉ huy giết thất linh bát lạc, còn sót lại chẳng được mấy tên. Hiện tại chỉ còn cái tên khốn hacker “Blaze” kia là vẫn còn đang lẩn trốn, Vệ Thiên Vũ đến nay không về, hẳn là đang đuổi bắt y, chuyện bắt được y cũng chỉ là sớm muộn.

Hai người tựa như đang xem bụi bặm mà nhìn Miêu Đan cái cuối cùng, sau đó đứng dậy rời đi.

Đi ra cửa chính Bộ Quốc An, Lôi Hồng Phi hít sâu một hơi, sắc mặt ủ dột mà nói: “Sau khi tin tử trận của Giác Phi truyền về, vợ của nó liền bị bệnh, nhập viện rồi, con của nó thì được Ninh lão tướng quân nuôi dưỡng. Chúng ta đến bệnh viện trước, trước để cậu kiểm tra sức khỏe, sau đó đi thăm họ.”

Trong mắt Lâm Tĩnh xẹt qua một tia bi thương, hơi hơi gật đầu: “Được.”

Di thể Ninh Giác Phi cùng di vật chỉ còn sót lại 1 phần, ban chỉ huy của họ trước đó đã cử hành nghi thức truy điệu long trọng. Sau khi hoả táng, Lâm Tĩnh phái ra một tiểu đội trong đội đột kích thiểm điện hộ tống tro cốt về nước.

Bắc Kinh cử hành quốc táng cho hắn.

Tuy rằng hắn mất khi còn quá trẻ, nhưng sinh vinh tử ai, tiếng tăm ghi sử xanh, suốt đời không nối tiếc.

Lâm Tĩnh ngẩng đầu nhìn nhìn bầu trời trời u ám, khẽ thở dài: “Ngay cả ông trời cũng đang đau lòng cho Giác Phi.”

Trận tuyết này rất kỳ dị, các nhà khí tượng học đã giải thích với công chúng, thế nhưng mọi người vẫn không giải được nghi ngờ, có thể thực sự ông trời vì tương tiếc cho vị thanh niên danh tướng đã hy sinh mà đổ tuyết chăng.

Lôi Hồng Phi lái xe, ngược cơn bão tuyết tới bệnh viện 643. Y không phải không tin tổng y viện lục quân, nhưng trong tiềm thức cứ nghĩ tới Đồng Duyệt chính là chuyên gia trong mấy chứng bệnh kỳ lạ, bệnh Lâm Tĩnh lại do gien vũ khí tạo ra, không phải bệnh bình thường, nên y đã dự định tới bệnh viện 643 tìm Đồng Duyệt, nghe ý kiến của hắn một chút.

Đồng Duyệt đã cẩn thận nghiên cứu qua bệnh án Lâm Tĩnh, lại sớm nhận được điện thoại của Lôi Hồng Phi, sắp xếp thỏa đáng tất cả. Chờ họ vừa tới, thì đã có bác sĩ tới dẫn họ vào Đặc Biệt Y Liệu. Lâm Tĩnh đi tiếp nhận kiểm tra, còn Lôi Hồng Phi vào văn phòng Đồng Duyệt.

Đồng Duyệt vẫn tao nhã, trầm ổn anh tuấn vẫn như cũ, đối với Lôi Hồng Phi đang lo lắng nói: “Kết quả kiểm tra bây giờ còn chưa có, bọn chú cần phải cẩn thận phân tích, mới có thể đưa ra kết luận được. Con gắng chờ hai ngày. Không cần lo lắng, bệnh của hắn không nặng, chỉ cần chú ý một chút, thì không có vấn đề gì. Bọn chú sẽ mau chóng nghiên cứu phương án điều trị, đúng bệnh hốt thuốc, giải trừ tai hoạ ngầm này.”

Tuy rằng bác sĩ nào cũng đã nói với Lôi Hồng Phi như thế, bệnh của Lâm Tĩnh đừng lo, nhưng y vẫn cứ lo lắng. Đồng Duyệt nhìn y, nhịn không được cười nói: “Nếu lo đến thế, thì cứ ở bên cạnh hắn, chăm sóc hắn cả đời đi.”

Lôi Hồng Phi bất ngờ không phòng bị, trên mặt nóng lên, một hồi lâu mới khôi phục trấn định. Y cười hắc hắc: “Kiến nghị của chú Đồng rất hay nha, con sẽ nỗ lực.”

Câu nói kia của Đồng Duyệt vốn là nói giỡn mà thôi, lúc này thấy y nghiêm túc như thế, cũng không phủ nhận, nên liền ngẩng ra, lập tức cười ra tiếng: “Tốt tốt, rất tốt nha, cố lên, chú ủng hộ con.”