Mạnh Hổ dẫn Tất Điêu Tử, Báo Tử và mười mấy tên binh sĩ đang lên từ chân núi phía Bắc mắt thấy sắp đến đỉnh núi, đột nhiên phía trên truyền xuống hai tiếng kêu thảm thiết, Báo Tử nhất thời biến sắc, nghiêm giọng nói:
- Là bọn Ngưu Mao!
- Đi!
Mạnh Hổ bực mình hừ một tiếng, thân hình đột ngột tăng tốc, thân hình to lớn thoáng chốc hoá thành một tia chớp màu đen lao nhanh về phía đỉnh núi. Chỉ trong thoáng chốc, Mạnh Hổ đã lên tới đỉnh, hai chân rơi mạnh xuống đất, chỉ thấy trên đỉnh ngọn núi lẻ loi đã có một đám quân của đế quốc Minh Nguyệt, nghe thấy tiếng gió, đám quân đế quốc Minh Nguyệt kia cũng vội vàng xoay người lại.
Một bóng người cao lớn thoáng chốc đập vào mắt, Mạnh Hổ ngạc nhiên:
- Yến Trường Không?!
Yến Trường Không vừa xoay người lại cũng cùng lúc nhìn thấy Mạnh Hổ, trong mắt lập tức toát ra chiến ý điên cuồng, nghiêm nghị nói:
- Mạnh Hổ?!
Trong tiếng bước chân hỗn loạn, đội quân của đế quốc Minh Nguyệt phía sau Yến Trường Không vội vàng tiến lên phía trước bao vây Mạnh Hổ. Mạnh Hổ thoáng chốc nở nụ cười chế giễu, chỉ là hơn ba chục tên binh sĩ đế quốc Minh Nguyệt, trong mắt hắn chẳng khác gì gà chó, cho dù là Yến Trường Không, Mạnh Hổ cũng không coi ra gì.
- Các ngươi lui ra hết!
Yến Trường Không bỗng nhiên khoát tay, ba mươi mấy tên binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt vừa tiến lên lập tức đồng loạt lui lại.
Yến Trường Không chậm rãi rút chiến đao ra, mũi đao chỉ xéo bảo vệ thân thể, nghiêm nghị nói:
- Mạnh Hổ, thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại tới, hắc hắc, ngọn núi lẻ loi vô danh này chính là nơi chôn thân của ngươi vậy!
- Ha ha!
Mạnh Hổ ngửa đầu lên trời cười dài hai tiếng:
- Bại tướng dưới tay ta còn dám huênh hoang khoác lác sao?
Yến Trường Không cũng không bị giọng điệu mỉa mai của Mạnh Hổ chọc giận, thần sắc vẫn lạnh lùng:
- Mạnh Hổ, thật ra ta phải cảm tạ ngươi, đúng là lần trước nhờ ngươi ban tặng nên võ nghệ của bản tướng quân mới đột phá được bình cảnh mà mười năm nay chưa thể nào đột phá. Hơn nữa, sự xảo trá của ngươi đã giúp cho bản tướng quân đại ngộ, rốt cục đã hiểu được đạo lý liều mạng trên chiến trường!
Mạnh Hổ trong lòng kinh ngạc, mới mấy ngày không gặp, xem ra tên Yến Trường Không này tiến bộ không ít!
Võ sĩ trên thế gian có thể chia ra làm hai loại. Một loại sau khi gặp phải thất bại trong lòng sẽ lưu lại bóng ma, sau này mỗi khi hắn đối mặt với người đã từng đánh bại hắn trước kia, đều chưa đánh đã khiếp sợ. Một loại khác sau khi thất bại sẽ ngộ ra, sau này khi đối mặt với người đã từng đánh bại hắn trước kia, sẽ bộc phát ra lực chiến đấu càng mạnh mẽ hơn nữa!
Không hề nghi ngờ, Yến Trường Không thuộc loại người thứ hai, chính vì lần thất bại trước, Yến Trường Không càng trở nên mạnh mẽ.
Theo Mạnh Hổ quan sát, tâm trí của Yến Trường Không so với lúc trước đã thành thục hơn, tỉnh táo hơn. Bắt đầu từ lúc này, Mạnh Hổ nhất định phải cẩn thận với sự uy hiếp của Yến Trường Không.
- Đến đây, Mạnh Hổ.
Yến Trường Không chậm rãi giương cao chiến đao, mũi đao cách Mạnh Hổ chừng mười bước, lạnh nhạt nói:
- Xuất chiêu đi!
Mạnh Hổ chưa rút đao, lạnh nhạt nói:
- Yến Trường Không, ta có thể đánh bại ngươi một lần thì cũng có thể đánh bại ngươi mười lần, cho dù ngươi đột phá vài lần bình cảnh, vẫn là bại tướng dưới tay ta!
Vẻ mặt Yến Trường Không vẫn lạnh lùng như cũ, không hề bị lời nói của Mạnh Hổ chọc giận chút nào.
Trong khoảnh khắc, Yến Trường Không nhún mạnh một cái, cả người đã bay vọt lên không, trong nháy mắt đã bay tới đỉnh đầu Mạnh Hổ. Sau đó hai tay cầm đao đột ngột chém xuống, chiến đao sắc bén mang theo thế nghiêng trời lệch đất hung hăng chém thẳng xuống đỉnh đầu Mạnh Hổ.
Mạnh Hổ bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm không hề chớp mắt vào chiến đao đang chém xuống đầu mình.
Trong nháy mắt, Thất Tinh Bảo Đao đang đeo bên hông đã ra khỏi vỏ, hai tay Mạnh Hổ giương Thất Tinh Bảo Đao lên nghênh đón chiến đao đang từ trên không chém xuống. Chỉ nghe một tiếng keng thật lớn vang lên, hai đao va chạm với nhau, một luồng lực lượng vô cùng mạnh mẽ tựa như cơn sóng lớn hung hăng đè xuống. Mạnh Hổ hừ lạnh một tiếng quỵ gối xuống đất, miếng sắt bảo vệ đầu gối đập mạnh xuống nền đá xanh cứng rắn.
Thế đao của Yến Trường Không chưa hết, từng luồng sức mạnh điên cuồng ào ào xô ra.
Thân hình to lớn của Mạnh Hổ bị ép dần dần thấp xuống, dần dần gập người lại.
Răng rắc….
Trong tiếng nổ vang không dứt, tảng đá xanh to lớn dưới chân Mạnh Hổ đã xuất hiện những vết nứt hình mạng nhện, lấy chỗ hắn đang đứng làm trung tâm nhanh chóng lan tràn ra bốn phương tám hướng.
Ngao… Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Trên đỉnh núi đột ngột vang lên một tiếng gầm làm cho người khác cảm thấy ngạt thở, tiếng gầm thật lớn vang đến tận trời xanh, chấn động đến bọn binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt đang nghỉ chân xem cuộc chiến cách đó không xa, tên nào tên nấy khí huyết sôi trào, cả bọn vội đưa hai tay lên che lỗ tai mình lại. Tiếng gầm vừa vang lên, thân hình Mạnh Hổ đang bị Yến Trường Không ép gập cong lại đột nhiên vùng mạnh, thân hình hùng vĩ của Yến Trường Không trong chớp mắt bị bắn tung lên không như chiếc lá.
- Chết đi!
Mạnh Hổ hét lớn một tiếng, đao trước người sau thẳng tắp bay nhanh về phía Yến Trường Không.
Nhân Đao Hợp Nhất?! Đồng tử Yến Trường Không thoáng chốc co rút lại, trong lòng không khỏi nổi lên một cảm giác kinh sợ. Trong khoảnh khắc, đôi mắt Yến Trường Không đã dấy lên chiến ý nóng rực chưa từng có, hào tình cuồn cuộn trong ngực Yến Trường Không bành trướng mênh mông. Dù ngươi luyện thành Nhân Đao Hợp Nhất thì đã sao, Yến Trường Không ta vẫn có thể đánh bại ngươi như thường!
Yến Trường Không khẽ quát một tiếng, giơ ngang chiến đao dùng bề mặt rộng che chắn phía trước ngực bụng.
Chỉ trong nháy mắt, cả người lẫn đao của Mạnh Hổ đã bắn tới,chỉ nghe đinh một tiếng, mũi Thất Tinh Bảo Đao đã đâm thẳng vào bề mặt chiến đao của Yến Trường Không, chiến đao làm bằng sắt ròng thoáng chốc đã uốn cong lại.
Tuy chiến đao cong vòng nhưng không hề gãy, trong thoáng chốc, Yến Trường Không hừ một tiếng, thân hình hùng vĩ đã lộn một vòng về phía sau.
Rắc rắc…Ầm…
Thân hình Yến Trường Không lộn một vòng về phía sau đụng thật mạnh vào tháp quan sát cách đó không xa, trước hết đụng gãy hai cây cột chính của tháp, sau đó cả cái tháp liền đổ sụp xuống, trong khoảnh khắc chôn vùi Yến Trường Không bên dưới.
Mạnh Hổ vừa rơi xuống đất, hai chân giậm mạnh trên mặt đất, cả người một lần nữa bắn tới.
Đùng!
Thân hình Mạnh Hổ vừa bắn tới, đống đổ nát của tháp quan sát đột nhiên tung lên, rất nhiều những mảnh gỗ vụn bắn tung toé đầy trời. Thân hình hùng vĩ của Yến Trường Không từ trong đó bắn vọt ra, người còn trên không, hai chân khua liên tục một trận, mười mấy miếng gỗ vụn đã mang theo tiếng rít chói tai bắn về phía Mạnh Hổ.
Mạnh Hổ cười gằn một tiếng, tả chưởng đánh ra nhanh như tia chớp, trước hết cắt đứt một mảnh gỗ vụn đang bắn tới, sau đó tăng tốc độ nhanh hơn bắn ngược trở về, trực tiếp đánh vào bụng dưới của Yến Trường Không. Yến Trường Không khẽ hừ một tiếng lạnh lùng, một cước mạnh mẽ xuất ra, đá bay mảnh gỗ vụn đang bắn tới. Mạnh Hổ cũng đã đá bay mười mấy mười mấy mảnh gỗ vụn bắn tới, thân hình hai người quấn vào nhau phía trên đống đổ nát.
Leng keng leng keng….
Tiếng kim khí chạm vào nhau nhanh như gió lốc thoáng chốc vang dội khắp không trung.
Hai người đánh nhau kịch liệt từ phía Đông ngọn núi qua phía Tây, rồi từ phía Tây lại đánh qua phía Đông. Báo Tử, Tất Điêu Tử và mười mấy tên lão binh vừa bò lên tới đỉnh núi, chỉ thấy trước mắt bóng đao loang loáng, hai bóng người đang quấn lấy nhau chiến đấu vô cùng kịch kiệt, không khỏi ngẩn người ra, đây là người nào vậy? Không ngờ có thể đánh nhau bất phân thắng bại với tướng quân!
Thời gian kịch chiến nhanh chóng trôi qua, trời bắt đầu sụp tối, Mạnh Hổ và Yến Trường Không đã kịch chiến với nhau hơn ba trăm hiệp, thế nhưng không ai làm gì được ai. Mạnh Hổ đã giở hết tất cả thủ đoạn, nhưng vẫn không thể nào đánh ngã Yến Trường Không, Yến Trường Không cũng đã dốc hết toàn lực, nhưng cũng không thể hơn được Mạnh Hổ.
Đánh nhau hơn ba trăm hiệp, thể lực của Mạnh Hổ và Yến Trường Không đã đến cực hạn, hoàn toàn là nhờ vào ý chí ngoan cường mà kiên trì.
Mạnh Hổ cũng muốn liều mạng giết Yến Trường Không như đã từng liều mạng giết Tư Đồ Hạo, nhưng làm như vậy quả thật quá mạo hiểm. Lần trước có thể liều mạng giết Tư Đồ Hạo có thể nói là may mắn, nhưng cũng phải nhận lấy hậu quả bị thương nặng. Hôm nay nếu như Mạnh Hổ còn muốn diễn lại vở tuồng cũ, kết cục rất có thể sẽ là hai bên cùng chết!
Lúc này Mạnh Hổ thân không bị hãm giữa trùng vây, cũng không phải rơi vào tình cảnh không còn đường thoát, dĩ nhiên hắn sẽ không ngu ngốc cùng chết với Yến Trường Không.
Coong!
Một tiếng kim loại chạm nhau vang lên kịch liệt, Mạnh Hổ dùng hết toàn lực đánh ra một đao đẩy lui Yến Trường Không, sau đó bỗng nhiên phất tay lớn tiếng quát:
- Thôi đi, đừng đánh nữa!
- Sao vậy, sợ à?
Yến Trường Không bực mình hừ một tiếng, nói xong không nhịn được liếc nhìn lại chiến đao làm bằng sắt ròng trong tay mình, chỉ thấy trên lưỡi đao đã mẻ mười mấy chỗ rất nhỏ, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác tiếc nuối. Thanh chiến đao bằng sắt ròng của hắn cũng là một thanh bảo đao, đáng tiếc vẫn không sắc bén bằng Thất Tinh Bảo Đao của Mạnh Hổ.
- Sợ?!
Mạnh Hổ điềm nhiên nói:
- Yến Trường Không, ngươi bớt tự dát vàng lên mặt mình một chút!
Yến Trường Không trầm giọng hỏi:
- Vậy ngươi muốn thế nào?
- Không muốn thế nào cả.
Mạnh Hổ lạnh nhạt nói:
- Ta không muốn lãng phí thời gian, cứ đánh như vậy e rằng đánh cho tới trời tối, đến sáng ngày mai cũng chưa chắc có thể phân thắng bại.
- Không muốn lãng phí thời gian cũng được.
Yến Trường Không trầm giọng:
- Chỉ cần ngươi bó tay chịu trói, bản tướng quân cam đoan tuyệt đối không hại đến tính mạng của ngươi.
- Bó tay chịu trói?
Mạnh Hổ đột nhiên ngửa mặt lên trời cười dài:
- Ha ha ha, Yến Trường Không, ngươi xem ta có phải là người bằng lòng bó tay chịu trói không? Ngươi có khả năng làm chuyện này không đã?
Yến Trường Không im lặng, sau khi kịch chiến cả ngày, hắn đã hiểu rất rõ võ nghệ của Mạnh Hổ ra sao.
Nhớ lại Mạnh Hổ đã từng liều mạng xông vào giữa vạn quân giết chết Tư Đồ Bưu, lại ở trong lúc cùng đường mạo hiểm giết chết Tư Đồ Hạo, trong lòng Yến Trường Không không khỏi nảy sinh một cảm giác kính phục. Nếu đổi lại là mình, Yến Trường Không cho rằng mình sẽ không thể nào làm được như Mạnh Hổ, nếu không kể đến thân phận của hai người, Yến Trường Không rất bội phục lòng can đảm và võ nghệ của Mạnh Hổ.
- Yến Trường Không!
Mạnh Hổ thu đao vào vỏ, thản nhiên nói:
- Ngươi là người thứ nhất đại chiến ba trăm hiệp cùng ta mà không bại, ta rất bội phục võ nghệ của ngươi, nếu như không phải ai vì chủ nấy, ta và ngươi vốn có thể trở thành bạn tốt.
- …
Yến Trường Không không nhịn được nhẹ gật đầu, nếu như không phải ai vì chủ nấy, hắn cũng bằng lòng kết giao bằng hữu với Mạnh Hổ.
Lời cổ nói không sai, văn nhân ưa nhẹ, võ nhân ưa nặng, văn nhân gặp phải người có tài nghệ không kém gì mình, trong lòng luôn có cảm giác rất là khó chịu. Nhưng võ nhân gặp phải người có tài nghệ tương đương với mình lại cảm thấy tiếc mến lẫn nhau.
Đột nhiên, Mạnh Hổ nở một nụ cười ẩn chứa vẻ giảo hoạt khó lòng nhận biết, cao giọng nói:
- Yến Trường Không, ta không muốn liều mạng với ngươi, cho nên không cần thiết phải đánh tiếp. Nhưng việc hôm nay cũng không thể chấm dứt như vậy được, vậy để có câu trả lời dứt khoát cho cả hai bên, hay là chúng ta đánh cuộc một trận, thế nào?