Mã Liêu cũng nghe được vội chạy tới, người chưa tới nơi mà thanh âm đã tới trước:

- Tổng đốc đại nhân, lần này tới cướp phá trường đua ngựa Cô Sơn chính là quân của Mạnh Hổ sao?

Mã Tứ Phong nghiêm nghị gật đầu:

- Ngoài quân của Mạnh Hổ ra còn ai nữa? Kỵ binh của đế quốc Tinh Hà cho dù muốn xâm lấn xuống phía Nam cũng không đủ can đảm.

Ngừng một chút, Mã Tứ Phong lớn tiếng quát:

- Mã Liêu!

Mã Liêu vội vàng tiếng lên hai bước, ưỡn ngực đáp:

- Có!

Mã Tứ Phong quát:

- Lập tức tập kết liên đội số Bốn, theo bản Tổng đốc gấp rút tiếp viện trường đua ngựa Cô Sơn!

Thời gian mà cánh quân của Mạnh Hổ đuổi tới đã ra ngoài dự đoán của Mã Tứ Phong, bởi vì tin tình báo mới nhất vừa cho biết cánh quân của Mạnh Hổ vẫn còn chơi cút bắt với hai đội đặc trách của Nhạc Mông và Lý Vũ tại hành tỉnh Tây Bắc. Không ngờ nhanh như vậy Mạnh Hổ đã dẫn quân chạy tới hành tỉnh Bắc Phương, hơn nữa quả thật mục tiêu chính là trường đua ngựa Cô Sơn.

Nếu không phải Sử Di Viễn đại nhân đã có dự liệu trước, e rằng lần này Mạnh Hổ sẽ thành công một cách dễ dàng.

Nhưng dù là như vậy, thế cục hiện tại cũng không mấy khả quan, vì ba liên đội kỵ binh còn lại của sư đoàn số Bốn vẫn còn đang trên đường chạy tới thành Tiểu Cô, nhanh nhất cũng phải chiều tối mai mới có thể tới đây. Trước mắt Mã Tứ Phong chỉ có thể bằng vào liên đội số Bốn đóng quân trong thành Tiểu Cô kềm chế cánh quân của Mạnh Hổ.

Nếu muốn bằng vào liên đội số Bốn mà đánh bại cánh quân của Mạnh Hổ, chuyện này không có khả năng. Cũng may liên đội số Bốn chỉ cần giữ chân cánh quân của Mạnh Hổ, chờ đến khi ba liên đội kia đuổi tới, lúc ấy cánh quân của Mạnh Hổ có chắp cánh cũng khó thoát. Trước mặt kỵ binh Bắc Phương chiếm ưu thế tuyệt đối, bất kể cánh quân của Mạnh Hổ dũng mãnh thiện chiến tới mức nào cũng chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Mã Tứ Phong không phải là Trịnh Trọng Quang, lại càng không phải là Lý Vũ, hắn là một tên quân nhân thuần tuý của đế quốc, hắn sẽ kiên quyết chấp hành quân lệnh của Binh bộ.

- Dạ, ty chức lập tức đi tập hợp quân đội!

Mã Liêu ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi, nhưng chưa hết thời gian uống cạn chung trà, Mã Liêu đã vội vội vàng vàng chạy về đại doanh ở trung quân, vừa thở dốc vừa nói với Mã Tứ Phong:

- Tổng đốc đại nhân, hỏng rồi!

Mã Tứ Phong vừa nghe qua lập tức cau mày:

- Sao vậy?

- Chiến mã!

Mã Liêu tức giận đến nỗi giậm chân bình bịch:

- Toàn bộ chiến mã của ba liên đội khinh kỵ binh đều bị tiêu chảy, căn bản là đi không nổi nữa!

- Ngươi nói cái gì?!

Mã Tứ Phong nghe vậy không khỏi giật mình kinh hãi, nếu quả thật là như vậy, tình thế đã trở nên vô cùng khó khăn.

Nếu như ba đại đội khinh kỵ binh của liên đội số Bốn không thể kịp thời chạy tới trường đua ngựa Cô Sơn, chỉ dựa vào đại đội cảnh vệ đóng ở trường đua ngựa Cô Sơn căn bản là không chống đỡ được bao lâu. Một khi để cho cánh quân của Mạnh Hổ cướp được chiến mã trong trường đua, vậy lực cơ động sẽ tăng lên rất nhiều, đến lúc đó đừng nói là giữ chân bọn họ, chỉ việc theo dõi hành tung của bọn họ cũng đã trở nên khó khăn rất nhiều.

Đợi đến chiều tối ngày mai khi ba liên đội kỵ binh còn lại của liên đội số Bốn đuổi tới, e rằng cánh quân của Mạnh Hổ đã ở ngoài xa trăm dặm, đến lúc đó quyền chủ động trận chiến này đã hoàn toàn nằm trong tay Mạnh Hổ. Với sự hiểu biết của Mã Tứ Phong về Mạnh Hổ, một khi diễn biến của tình hình trở nên như vậy, quân đoàn Bắc Phương hầu như không có khả năng tiêu diệt cánh quân của Mạnh Hổ.

- Ty chức lập tức đi thăm dò!

Mã Liêu hung hãn quát to:

- Chiến mã bị tiêu chảy nhiều như vậy, chuyện này không phải là ngẫu nhiên, nhất định là có kẻ âm thầm phá rối bên trong. Ty chức nhất định phải tra rõ việc này, xem manh mối như thế nào!

- Hồ đồ!

Mã Tứ Phong vội quát:

- Hiện tại không phải là lúc truy cứu trách nhiệm, càng không phải là lúc tìm hiểu nguyên nhân! Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải gấp rút tiếp viện cho trường đua ngựa Cô Sơn, cho dù không thể giữ được mấy vạn chiến mã ở trường đua, cũng phải cố gắng giữ chân cánh quân của Mạnh Hổ, chờ cho đến khi ba liên đội kỵ binh còn lại của sư đoàn số Bốn chạy tới!

- Dạ!

Mã Liêu vội đáp:

- Ty chức lập tức nhanh chóng mang quân tiếp viện cho trường đua ngựa Cô Sơn!

Mã Tứ Phong gật mạnh đầu:

- Toàn quân gấp rút chạy tới tiếp viện cho trường đua ngựa Cô Sơn! Cánh quân của Mạnh Hổ chỉ có ba, bốn ngàn người, mà trường đua ngựa Cô Sơn có chừng hơn hai vạn chiến mã. Bọn chúng không thể nào sử dụng hết số chiến mã này, cũng không có khả năng mang theo nhiều chiến mã hành quân, cho nên chỉ cần chúng ta có thể đuổi tới nhanh chóng, chúng ta vẫn có thể đoạt lại chiến mã. Chỉ cần đoạt lại được chiến mã, ba đại đội kỵ binh chúng ta có thể giữ chân được bọn chúng cho đến khi ba liên đội kỵ binh kia chạy tới!

Mã Liêu ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.

Mã Tứ Phong hít sâu một hơi, xoay người lại quát tên đội trưởng thân binh phía sau:

- Đi, chúng ta cũng đi trường đua ngựa Cô Sơn!

-------------

Trường đua ngựa Cô Sơn.

Cánh quân của Mạnh Hổ đã hoàn toàn khống chế toàn bộ trường đua, đội cảnh vệ Bắc Phương phụ trách bảo vệ trường đua thật sự quá lơi lỏng, gần như chưa kịp tiến hành chống cự đã tan tác.

Chuyện này cũng không thể nào trách được bọn chúng, đội cảnh vệ này vốn chỉ là một đám ô hợp không được huấn luyện chính quy, lại chưa từng thấy qua máu đổ, hơn nữa bị Man nhân bất ngờ tập kích ban đêm, nếu không tan tác mới là chuyện lạ.

Trong ánh lửa chập chờn, Hùng Bá Thiên sải bước tới trước mặt Mạnh Hổ, cất cao giọng nói:

- Tướng quân, quân ta đã hoàn toàn khống chế toàn bộ trường đua, ngoài một số rất ít quân địch và chiến mã chạy thoát, phần lớn quân địch còn lại đều đã trở thành tù binh của chúng ta, còn số chiến mã trong trường đua hiện tại chúng ta cũng đã đoạt được!

Mông Khác ừ một tiếng, lạnh lùng nói:

- Giết sạch tù binh, không chừa lại bất cứ tên nào!

Hùng Bá Thiên thè lưỡi liếm liếm môi, gằn giọng đáp:

- Dạ, không chừa tên nào!

- Lựa ra sáu ngàn ngựa tốt, còn lại giết sạch!

- Sao?

Hùng Bá Thiên nghe vậy kinh hãi hỏi:

- Chiến mã cũng giết sao?

- Đúng!

Mạnh Hổ trầm giọng quát:

- Không thể để chiến mã lại cho quân Bắc Phương, nếu không sẽ vô cùng tai hại!

- Vì sao vậy?

Hùng Bá Thiên không hiểu:

- Đem số chiến mã này chạy về thảo nguyên không tốt hay sao? Dù sao mang theo chiến mã cũng không ảnh hưởng tới tốc độ hành quân, lại có thể thay đổi dọc đường, không phải sao?

- Ngươi biết cái gì?!

Mạnh Hổ lạnh lùng:

- Chấp hành quân lệnh!

Hùng Bá Thiên đáp lời với giọng không cam lòng, chạy đi nhưng không vui chút nào, Cổ Vô Đạo bên cạnh đuổi theo khuyên bảo hai câu, nhưng chuyện này cũng vô ích. Nếu muốn giải thích rõ ràng chuyện này với đám Man nhân đầu óc đơn giản như Hùng Bá Thiên quả thật không phải là chuyện dễ dàng.

Thực tế Mạnh Hổ không phải không biết chiến mã quý giá đến mức nào đối với đám Man nhân trên đại hoang nguyên, nếu như có thể, Mạnh Hổ đương nhiên sẽ mang theo số chiến mã này. Hơn nữa mang theo số chiến mã này cũng sẽ không ảnh hưởng tới tốc độ hành quân, thậm chí còn có thể thay đổi dọc đường, khiến cho lực cơ động của cánh quân Mạnh Hổ càng trở nên nhanh chóng.

Vấn đề cỏ khô cho chiến mã cũng không cần phải lo lắng, bởi vì trong lãnh thổ của hành tỉnh Bắc Phương đồng cỏ bao la ngút ngàn, bất cứ nơi nào cũng có cỏ cho chiến mã.

Nhưng suy đi nghĩ lại, Mạnh Hổ vẫn bắt buộc phải gạt bỏ ý định mang theo hết số chiến mã này, nguyên nhân duy nhất là vì lo lắng đến sự an toàn của toàn quân.

Nếu như mang theo một lượng chiến mã nhiều như vậy hành quân, sẽ rất dễ dàng bị du kỵ binh Bắc Phương phát hiện hành tung. Một khi Tổng đốc Bắc Phương Mã Tứ Phong suất lĩnh kỵ binh Bắc Phương đuổi tới, Mạnh Hổ có tự đại đến đâu cũng không dám nghĩ rằng chỉ bằng vào hai ngàn kỵ binh Man nhân là có thể chống lại được cả quân đoàn Bắc Phương.

Chờ cho Hùng Bá Thiên đi khuất, Mạnh Hổ mới quay đầu lại hỏi Cổ Vô Đạo:

- Lão Cổ, bên phía Trương Hưng Bá có tin tức gì không?

- Vừa mới có tin tức.

Cổ Vô Đạo vội đáp:

- Ty chức vừa nhận được tin tức do tướng quân Trương Hưng Bá cho khoái mã báo về, hắn đã bỏ thuốc vào trong cỏ khô ở nơi nhốt chiến mã của thành Tiểu Cô. Áng chừng trước buổi tối hôm nay kỵ binh Bắc Phương đang đóng ở đó không thể nào chạy tới đây tiếp viện. Hiện tại, đội cận vệ của tướng quân Hưng Bá đang theo kế hoạch đã định đi Mao Trấn.

--------------

Mao Thành ở phía Nam của trường đua ngựa Cô Sơn và thành Tiểu Cô, lưng tựa Mao Sơn, trước mặt là Mao Hà.

Mao Thành có khoảng tám, chín trăm hộ dân, tổng dân số khoảng hơn ba ngàn người, Mao Thành cách trường đua ngựa Cô Sơn chừng trăm dặm, cách thành Tiểu Cô không tới năm mươi dặm. từ thành Tiểu Cô tới Mao Thành, nếu như dùng khoái mã hành quân gấp rút không đến hai giờ đã có thể chạy tới, nhưng nếu như chạy bộ, vậy nhanh nhất cũng phải mất nửa ngày mới có thể chạy tới.

Trời sắp sáng, đội cận vệ của Trương Hưng Bá đã chạy tới ngoại ô Mao Thành.

Dựa theo kế hoạch do Mạnh Hổ vạch ra từ trước, đội cận vệ của Trương Hưng Bá sẽ dùng thế sét đánh không kịp bưng tai để chiếm Mao Thành, bắt tất cả dân chúng trong thành cùng với đội cảnh vệ làm tù binh, tuyệt đối không được bỏ sót một người. Còn vì nguyên nhân gì phải bắt dân chúng trong thành làm tù binh thì Trương Hưng Bá cũng không hiểu rõ, dù sao đối với hắn mà nói, chỉ cần chấp hành quân lệnh là được.

Đúng vào lúc tối tăm nhất trước khi trời sáng, cũng là lúc mà đội cảnh vệ Mao Thành lơi lỏng nhất, tuy rằng đội cận vệ của Trương Hưng Bá sau khi hành quân gấp rút qua chặng đường năm mươi dặm đã mệt mỏi gần đứt hơi, nhưng cuối cùng vẫn chiếm được Mao Thành mà không tốn bao nhiêu sức lực. Một trung đội cảnh vệ đóng ở Mao Thành cùng với hơn ba ngàn dân chúng không một ai chạy thoát.

Sau khi Trương Hưng Bá chiếm được Mao Thành không tới hai giờ, Mạnh Hổ cũng đã suất lĩnh hơn hai ngàn Man nhân dẫn theo hơn năm trăm công nhân và hơn sáu ngàn chiến mã chạy tới. Từ trường đua ngựa Cô Sơn đến Mao thành khoảng cách đến cả trăm dặm, hơn nữa việc tiêu diệt đội cảnh vệ và giết chiến mã hao phí không ít thời gian, cho nên hơn hai ngàn Man nhân tới muộn hơn gần hai giờ so với đội cận vệ của Trương Hưng Bá.

--------------

Cùng lúc mà Mạnh Hổ suất lĩnh hơn hai ngàn Man nhân đuổi tới Mao Thành, liên đội số Bốn của Mã Liêu cũng đã chạy tới trường đua ngựa Cô Sơn. Tuy nhiên trước mặt các tướng sĩ liên đội số Bốn là một cảnh tượng sặc mùi máu tanh, trên bãi cỏ của trường đua đâu đâu cũng có thi thể của đội cảnh vệ nằm ngổn ngang. Chuyện làm cho người ta cảm thấy khó tin chính là trong chuồng ngựa thi thể chiến mã nằm la liệt, hàng nàng hàng vạn chiến mã bị giết sạch sẽ không còn một con, lại có nhiều chiến mã vẫn chưa tắt thở, đang nằm trong vũng máu co giật gào thét…

Không khí ngập ngụa mùi máu vô cùng tanh tưởi, dù ở cách xa mười mấy dặm cũng có thể ngửi được, máu của vô số chiến mã và tướng sĩ của đội cảnh vệ nhuộm đỏ toàn bộ mặt đất của trường đua, cảnh tượng này quả thật đúng nghĩa là máu chảy thành sông!

- Bọn điên, quả thật là một bọn điên!

Mã Liêu nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mặt, khẽ thì thào:

- Ngay cả chiến mã mà cũng giết, quả thật là một bọn điên cuồng!

Không biết từ lúc nào, Mã Tứ Phong đã đi tới phía sau Mã Liêu, hít sâu một hơi, Mã Tứ Phong nói với giọng trầm trầm: truyện được lấy tại TruyenFull.vn

- Mạnh Hổ không phải là kẻ điên, ngược lại hắn càng tỉnh táo hơn so với bất kỳ ai. Sở dĩ hắn hạ lệnh giết ngựa là vì không muốn để số chiến mã không thể mang theo này lọt vào tay chúng ta một lần nữa. Quả không hổ danh Mạnh Hổ, không hổ danh Mạnh Hổ!