Nơi đóng quân của Ngự Lâm quân, hành dinh của Đại Thống lĩnh.
Tào Lâm vừa mới đi vào đại sảnh của hành dinh liền nhận thấy không khí chung quanh có vẻ khác thường, đây là trực giác của quân nhân, từ không khí chung quanh hắn mơ hồ cảm thấy sát cơ ẩn hiện đâu đây!
Vừa phát hiện ra tình hình khác thường, Tào Lâm vội vàng thối lui về phía sau, lập tức một đám đông Ngự Lâm quân võ trang đầy đủ xông vào đại sảnh bao vây lấy hắn vô cùng chặt chẽ. Hai viên tướng lĩnh cầm đầu không phải ai xa lạ, rõ ràng là Tả Phó Thống lĩnh Ngự Lâm quân Diệp Định Quốc và Hữu Phó Thống lĩnh Ngự Lâm quân Diệp Định Bắc, hai người này chính là Tả Hữu Phó thủ của Tào Lâm.
Tào Lâm trừng mắt quát to:
- Diệp Định Quốc, Diệp Định Bắc, các ngươi muốn gì?
Diệp Định Quốc cầm đầu cười lạnh lùng, ung dung nói:
- Thực xin lỗi Đại Thống lĩnh, tạm thời uỷ khuất ngài một chút!
____________
Phía Nam thành Lạc Kinh, nha môn của Tổng đốc Kinh kỳ.
Tổng đốc Kinh Kỳ Mông Vũ vừa mới bước vào đại sảnh, một đội Ngự Lâm quân võ trang hạng nặng đã như bầy sói dữ xông tới. Mông Vũ còn chưa kịp phân trần lời nào đã lập tức bị quật ngã xuống đất, hắn vội vàng giãy dụa nhưng đã không còn kịp nữa, chỉ có thể la to:
- Ai sai các ngươi tới đây bắt bản Tổng đốc? Các ngươi muốn làm gì, muốn tạo phản hay sao?
Không ai thèm để ý tới Mông Vũ, rất nhanh, Mông Vũ cũng đã trở thành một chiếc bánh chưng.
Cảnh tượng y như vậy diễn ra cùng lúc ở rất nhiều nơi bên trong thành Lạc Kinh. Hơn trăm tên quý tộc nguyên lão âm thầm ủng hộ Đại hoàng tử Mông Không và Tam hoàng tử Mông Hành bị bắt cùng một lúc. Về phần Mông Không và Mông Hành cùng lúc đó đều bị Ngự Lâm quân vây chặt vương phủ.
__________
Thành Tây Lăng, hành dinh của Binh bộ đại thần Diệp Hạo Thiên.
Yến vương Mông Khác vào núi đã được năm ngày, Diệp Hạo Thiên còn chưa kịp lo lắng cho an nguy của Yến vương, đã giật mình phát hiện ra hoàng đế bệ hạ mất tích, đồng thời mất tích còn có tân đế sư Sử Di Viễn. Lần này Diệp Hạo Thiên giật mình kinh hãi không phải ít, thầm nghĩ hay là hoàng đế bệ hạ bị Mạnh Hổ bắt cóc rồi sao? Diệp Hạo Thiên lập tức triệu tập Tổng đốc Đông Bộ Lý Vũ đang ở tạm phía Đông thành Tây Lăng, tân quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ Dạ Cao, còn có tham mưu trưởng quân đoàn Tây Bộ Nhạc Mông đến để thông báo những chuyện tày trời này.
Tuy nhiên, ba người còn chưa tới kịp hành dinh của Diệp Hạo Thiên, một tin tức kinh người hơn nữa đã từ đế đô truyền tới Tây Lăng. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
Lần này không phải là công văn hoả tốc của Binh bộ mang đến, mà là bồ câu đưa thư với danh nghĩa của hoàng đế, nội dung bên trong làm cho Diệp Hạo Thiên giật mình kinh hãi, toát mồ hôi lạnh. Lúc này Diệp Hạo Thiên mới phát giác ra hoàng đế bệ hạ và Sử Di Viễn đã thừa dịp Yến vương vào núi để âm thầm trở về Lạc Kinh, phát khởi hành động sét đánh không kịp bưng tai ở Lạc Kinh.
Hiện tại tất cả thế lực chống đối bên trong thành Lạc Kinh đều đã bị hoàng đế bệ hạ nhổ tận gốc, bao gồm cả thế lực của Đại điện hạ Mông Không và Tam điện hạ Mông Hành. Thậm chí bao gồm cả thế lực của Yến vương Mông Khác, kể cả đám văn võ đại thần thân tín của Yến vương như Tể tướng Tào Mặc, Đại Thống lĩnh Ngự Lâm quân Tào Lâm, Tổng đốc Kinh Kỳ Mông Vũ, Tài chính đại thần Mông Văn đều đã bị phế truất toàn bộ!
Trong lúc nhất thời Diệp Hạo Thiên ngây ra như người trong mộng, thầm nghĩ lúc này hoàng đế bệ hạ bỗng nhiên nổi tiếng bất ngờ. Thủ đoạn hành sự quả cảm quyết đoán lão luyện này vượt xa sự tưởng tượng của hắn, cũng vượt xa sự đánh giá của tiên hoàng Mông Viễn và Yến vương Mông Khác. Tuy rằng trong đó có thêm nhân tố Sử Di Viễn, nhưng Mông Diễn có thể có sự quyết đoán đến bực này, vẫn làm cho Diệp Hạo Thiên giật mình không ít.
Rất nhanh sau đó, ba người bọn Lý Vũ đã lần lượt chạy tới hành dinh.
Diệp Hạo Thiên liền đem những tin tức kinh người này thông báo cho ba người. Không phải Diệp Hạo Thiên không muốn giấu diếm tin tức, mà vì trong thư Mông Diễn đã có nói rất rõ, sau khi tin này tới Tây Lăng lập tức tuyên cáo cho toàn hành tỉnh Tây Bộ, để cho dân chúng trong hành tỉnh Tây Bộ đều biết tất cả chuyện này. Hiển nhiên Mông Diễn làm như vậy là muốn tạo ảnh hưởng của mình rộng ra khắp nơi trong đế quốc trước khi Yến vương Mông Khác trở về Lạc Kinh. Đến lúc ấy, cho dù Yến vương Mông Khác có trở về Lạc Kinh cũng không thể nào đoạt lại quyền lực từ tay Mông Diễn.
Nghe xong những tin tức Diệp Hạo Thiên kể lại, phản ứng của bọn ba người Lý Vũ khác nhau hoàn toàn.
Dạ Cao và Nhạc Mông có vẻ bình tĩnh dị thường, hai người này đều là quân nhân thuần tuý, chỉ cần hoàng đế của đế quốc vẫn mang họ Mông, ai làm hoàng đế họ cũng không cần quan tâm. Tuy nhiên trong lòng hai người vẫn còn có chỗ thắc mắc, thầm nghĩ không phải hoàng đế bệ hạ vẫn ở Tây Lăng hay sao, vì sao lại đột ngột xuất hiện ở Lạc Kinh?!
Còn Yến vương lại đột nhiên đi đâu mất, vì sao hắn để mặc cho hoàng đế bệ hạ phế truất đám Tào Mặc, Tào Lâm, Mông Vũ, Mông Văn? Phải biết đám văn võ đại thần này đều là tay chân thân tín đã mười mấy năm của Yến vương, hoàng đế bệ hạ làm như vậy là muốn đoạt lấy quyền lực trong đế quốc từ tay Yến vương, Yến vương thật sự bằng lòng buông bỏ quyền lực của mình như vậy sao?
Tổng đốc Đông Bộ Lý Vũ thì ngược lại như mở cờ trong bụng, thật ra tên này cũng cùng một loại người như Mạnh Hổ, là một kẻ có dã tâm bừng bừng. Hiện tại Mông Diễn nhân cơ hội Yến vương không có mặt ở Lạc Kinh, dùng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai mà khống chế đế đô, lại còn phế truất đám Tào Mạc, Tào Lâm là trung tâm quyền lực của đế quốc, Yến vương Mông Khác há thể dễ dàng tha thứ? Theo cách nhìn của Lý Vũ, chuyện chú cháu Mông Khác, Mông Diễn trở mặt với nhau là không thể nào tránh khỏi, nội loạn trong đế quốc Quang Huy cũng không thể tránh được, chỉ cần đế quốc Quang Huy xảy ra nội loạn, thời cơ cho Lý Vũ hắn chiêu binh tự lập đã tới!
Đương nhiên, vì sự đặc thù trong chế độ chính trị của đế quốc Quang Huy, có sự tồn tại của Viện nguyên lão, các Tổng đốc địa phương muốn chiêu binh tự lập thật không dễ chút nào. Ví dụ như Tổng đốc Đông Bộ Lý Vũ, nếu như hắn muốn chiêu binh tự lập, nhất định phải có được sự ủng hộ của đại đa số cường hào địa phương bảy phủ của hành tỉnh Đông Bộ. Nếu không, hắn không thể nào gom góp đủ quân nhu lương thảo, lòng quân dưới trướng cũng sẽ tan rã nhanh chóng, như vậy Lý Vũ ở hành tỉnh Đông Bộ nửa bước cũng khó đi.
Khó khăn hiện tại chính là từ khi đế quốc thiết lập Viện nguyên lão đến nay, bọn cường hào ở các hành tỉnh địa phương đã trở thành quý tộc nguyên lão trong Viện nguyên lão, bọn chúng đã hoà nhập vào trong xã hội thượng lưu ở Lạc Kinh. Bọn chúng đã dính chặt với Lạc Kinh không thể tách rời, lợi ích của bọn chúng ở Lạc Kinh rất nhiều, nhưng ở hành tỉnh địa phương lại không có, cho nên Lý Vũ muốn đạt được sự ủng hộ của bọn chúng là vô cùng khó khăn.
Sở dĩ Lý Vũ không xem trọng Mạnh Hổ cũng chính là vì nguyên nhân ấy. Bất kể Mạnh Hổ có kiêu dũng thiện chiến đến cỡ nào, có tài cầm quân giỏi đến cỡ nào, nhưng lại không có sự ủng hộ của đám cường hào trong sáu phủ của hành tỉnh Tây Bộ, vậy căn bản là hắn không thể ngăn cản được đại quân đế quốc phản công, thất bại chỉ là chuyện xảy ra sớm muộn mà thôi.
Đương nhiên so với Lý Vũ, Mạnh Hổ vẫn có ưu thế nhất định.
Bởi vì thế lực của Triệu gia ở hành tỉnh Tây Bộ hơn xa so với thế lực của Lý gia ở hành tỉnh Đông Bộ. Hơn nữa trước đây cựu Tổng đốc Tây Bộ Triệu Nhạc đã âm thầm vận động, thế lực của Triệu gia đã lần lần lan ra tới Lạc Kinh, còn ở hành tỉnh Tây Bộ thì đã có gốc rễ vô cùng chắc chắn. Chỉ cần Mạnh Hổ có thể nắm được thế lực của Triệu gia trong tay, với năng lực của hắn muốn hùng cứ một phương là chuyện hoàn toàn có khả năng.
_________
Đồn điền Thanh Ngưu, hành dinh của Mạnh Hổ.
Mạnh Hổ đang đối ẩm với Tất Điêu Tử bên bàn, bỗng nhiên Cổ Vô Đạo đi đến. Tất Điêu Tử lập tức buông chén rượu, đứng dậy nói với Cổ Vô Đạo:
- Lão Cổ, có phải Mông Khác đã chịu thay đổi chủ ý hay không?
- Không có!
Cổ Vô Đạo lắc lắc đầu, đưa mắt nhìn sang Mạnh Hổ:
- Tướng quân, ty chức vừa nghe được hai tin tức không tốt chút nào!
- Sao?
Mạnh Hổ nhanh chóng buông chén rượu xuống, trầm giọng hỏi:
- Tin tức gì vậy?
Cổ Vô Đạo đáp:
- Tin thứ nhất, tân quân đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bộ Dạ Cao bắt chước tướng quân phân chia ruộng đất cho dân chúng, cụ thể là dùng tiền của đế quốc mua lại phần lớn đất đai của giáo hội và cường hào địa phương trong sáu phủ, sau đó cứ tính theo đầu người mà phân chia cho dân chúng trong hành tỉnh Tây Bộ!
- Hả?!
- Cái gì?!
Mạnh Hổ và Tất Điêu Tử nghe vậy đồng thời kêu lên kinh hãi, chuyện này đối với quân đoàn Mãnh Hổ quả thật không phải là chuyện tốt lành gì. Tuy nhiên Mạnh Hổ cũng không trách được người ta, lúc trước khi quân Thanh Châu xâm lấn, hắn vì muốn làm cho tráng đinh trong thành Tây Lăng phấn khởi tinh thần, cho nên đã cưỡng chế thi hành việc cải cách ruộng đất, chẳng lẽ bây giờ không cho người khác bắt chước hắn cải cách ruộng đất hay sao?!
- Tướng quân, chuyện này quả thật là phiền phức rất lớn cho chúng ta!
Tất Điêu Tử hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Nếu như Dạ Cao quả thật phân chia ruộng đất trong sáu phủ của hành tỉnh Tây Bộ, như vậy lòng của dân chúng trong hành tỉnh Tây Bộ không còn hướng về phía chúng ta. Một khi mất đi lòng dân, như vậy quân đoàn Mãnh Hổ không thể nào sống yên ổn bên trong hành tỉnh Tây Bộ, cho dù đại trại của đồn điền Thanh Ngưu kiên cố đến mức nào cũng không phải là kế lâu dài!
Trong lòng Mạnh Hổ cảm thấy nặng nề, liền hỏi tiếp Cổ Vô Đạo:
- Lão Cổ, còn một tin xấu nữa là gì vậy?
Cổ Vô Đạo thở dài, nói với vẻ bất đắc dĩ:
- Một tin xấu nữa chính là Mông Diễn đã thừa cơ hội Mông Khác bị chúng ta giam giữ mà quay về Lạc Kinh. Hiện tại đám quan văn võ tướng thân tín của Mông Khác như Tào Mặc, Tào Lâm, Mông Văn, Mông Vũ đều đã bị Mông Diễn phế truất. Đại hoàng tử Mông Không, Tam hoàng tử Mông Hành còn có những người đi theo bọn chúng toàn bộ đã bị hạ độc thủ, Mông Diễn đã hoàn toàn khống chế đại quyền trong đế quốc!
- Thật là lợi hại!
Mạnh Hổ nghe vậy không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, trầm giọng nói:
- Đây là kế rút củi dưới đáy nồi, không nghĩ đến một tên vô dụng như Mông Diễn còn có thể có quyết đoán đến bực này, quả thật ta không nhìn thấu được hắn!
Thần sắc Tất Điêu Tử ngày càng trở nên nghiêm trọng, trầm giọng nói:
- Chiêu rút củi đáy nồi này hiển nhiên cũng do một tay Sử Di Viễn làm ra!
Cổ Vô Đạo cười khổ:
- Chuyện này có phải do Sử Di Viễn bày ra hay không cũng không quan trọng, hiện tại Mông Diễn đã hoàn toàn chiếm lấy đại quyền của đế quốc, chúng ta tiếp tục giam giữ Mông Khác đã không còn ý nghĩa, nói không chừng Mông Diễn còn mong cho chúng ta giam giữ Mông Khác vĩnh viễn! Về phần Thu Phong Kính và Tiêu Thành Lương, hiện tại Mông Diễn đã ngồi vững trên ngôi báu, toàn bộ đế đô đã nằm trong tay hắn, chuyện có vua tôi Thu Phong Kính và Tiêu Thành Lương để minh chứng cho hắn đã không còn quan trọng nữa, ôi…
Mạnh Hổ không nói nửa lời, một hồi lâu sau mới hỏi Tất Điêu Tử:
- Lão Tất, theo ý ngươi, Mông Diễn có thể khống chế hoàn toàn cục diện hay không?
Tất Điêu Tử trầm ngâm một hồi rồi gật đầu:
- Nếu như lời đồn là thật, đám quý tộc nguyên lão âm thầm ủng hộ Mông Không, Mông Hành đều đã bị tiêu diệt, ty chức tin rằng Mông Diễn có thể khống chế được cục diện! Dù sao Mông Diễn còn có túi khôn của hắn là Sử Di Viễn, trí kế của tên Sử Di Viễn này cũng không dưới tướng quân và ty chức!
- …Hơn nữa hệ thống quyền lực của đế quốc Quang Huy hoàn toàn khác với đế quốc Minh Nguyệt. Bởi vì sự tồn tại của Viện nguyên lão, cho nên tuy hoàng đế của đế quốc bị giảm quyền phát ngôn rất nhiều, nhưng lại dễ dàng khống chế các hành tỉnh địa phương. Nói cách khác, chỉ cần Mông Diễn hắn ổn định được thế cục ở Lạc Kinh, vậy hắn có thể tiến tới ổn định toàn bộ thế cục trong đế quốc!