Ngày hôm sau.
Thành Lạc Kinh, trong khách sảnh của phủ Yến vương.
Tào Mặc nói với Mông Khác:
- Vương gia, vừa nhận được bồ câu đưa tin từ Tây Lăng, đại quân trung lộ của Nhị điện hạ đã mở được tường Hổ Khiếu quan, xem ra lần Tây chinh này sẽ có kết quả rất nhanh.
- Sao?
Mông Khác tỏ ra vui vẻ:
- Đại quân trung lộ của Diễn nhi đã mở được tường của Hổ Khiếu quan sao?
- Đúng vậy!
Diệp Hạo Thiên nói:
- Bất quá đại quân của đế quốc Minh Nguyệt chống cự vô cùng ương ngạnh, cho nên tạm thời vẫn chưa thể đột nhập vào trong quan.
- Ừ!
Mông Khác trầm ngâm một chút, lại hỏi:
- Còn cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ và cánh quân đường Nam của Trọng Sơn thì sao?
Diệp Hạo Thiên nói:
- Cánh quân đường Nam của Trọng Sơn đã chặn được viện quân phía Nam của đế quốc Minh Nguyệt tại Lạc Mã pha, về phần cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ …
Mông Khác cau mày:
- Cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ làm sao?
Diệp Hạo Thiên cười khổ:
- Sau khi cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ qua khỏi thành Liệt Liễu, đã không còn nhận được tin tức gì cả!
- Có chuyện này sao?
Mông Khác càng cau chặt đôi mày, thấp giọng lẩm bẩm:
- Tên Mạnh Hổ này muốn làm trò gì đây? Chẳng lẽ là…
- Không giống như vậy!
Diệp Hạo Thiên nói:
- Với khả năng cầm binh, dùng binh của Mạnh Hổ, cho dù Thu Vũ Đường đích thân ra
tay, muốn bao vây tiêu diệt cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ cũng không phải chuyện dễ dàng. Huống chi Trọng Sơn đã cố ý điều động một trong hai sư đoàn kỵ binh của quân đoàn Bắc Phương sang cho cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ.
- Cũng phải!
Mông Khác gật đầu:
- Nếu như Mạnh Hổ dễ dàng đối phó, hắn không thể nào đánh bại Tư Đồ Duệ nhiều lần như vậy. Bất quá rốt cục cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại biệt tăm biệt tích một cách đột ngột như vậy?
Tào Mặc lúc này mới lên tiếng:
- Vương gia, thần cho là chỉ có hai khả năng.
- Sao?
Mông Khác hỏi:
- Tào đại nhân, hai khả năng gì vậy?
Tào Mặc nói:
- Khả năng thứ nhất, Mạnh Hổ đã đánh thẳng sâu vào trong lãnh thổ của đế quốc Minh Nguyệt, cho nên không có cách nào đưa tin về đại bản doanh ở hậu phương. Khả năng thứ hai, có thể cánh quân đường Bắc của hắn hiện giờ đã bị tổn thương trầm trọng, lại đang bị đại quân của đế quốc Minh Nguyệt bao vây ở một tuyệt cảnh nào đó, cho nên cũng không có cách nào đưa tin ra ngoài.
Mông Khác đi qua đi lại hai vòng, đột nhiên ngừng bước quay đầu lại:
- Nếu là như vậy, lập tức đưa tin cho Mông Diễn, bảo hắn phái khoái mã ra, tận hết sức nhanh chóng bắt liên lạc với cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ. Mông Diễn hồ đồ đã đành, thậm chí Sử Di Viễn và Phác Tán Chi cũng hồ đồ theo! Cánh quân đường Bắc của Mạnh Hổ mất đi tin tức lâu như vậy, không ngờ bọn chúng lại không thèm đoái hoài, có lý nào như thế!
Tào Mặc và Diệp Hạo Thiên nhìn nhau, không dám tiếp lời. Cả hai đều là người tinh tế, lần Tây chinh này kể từ khi Mông Diễn quyết định thay đổi chiến lược đã định, mọi chuyện liền trở nên quái dị. Với khứu giác chính trị nhạy cảm của hai người, thậm chí đã ngửi thấy trong đó một tia khí tức nguy hiểm không giống như bình thường, chỉ bất quá không dám thổ lộ với người khác mà thôi.
Mông Diễn còn đang âm thầm tức giận, lão nhân nội thị thân tín của Mông Diễn đột nhiên vội vội vàng vàng đi vào.
- Vương gia, có tin chiến thắng, tin chiến thắng từ phương Bắc!
- Sao?
- Đại thắng ở phương Bắc sao?
Tào Mặc và Diệp Hạo Thiên nghe tiếng cùng lúc quay đầu nhìn lại, Mông Khác càng gấp rút hơn:
- Mau nói!
Lão nhân nội thị quỳ rạp xuống đất, vừa thở dốc vừa nói:
- Vương gia, Tổng đốc Đông Bộ Lý Vũ Lý đại nhân vừa báo tin hoả tốc từ thành Đại Cô, liên đội số Một sư đoàn số Một của quân đoàn Bắc Phương ở Hồ Lô cốc dùng kế hoả công đại phá mười vạn khinh kỵ binh đế quốc Tinh Hà của Thân vương Nam Bộ Tần Xuyên, giết chết hơn bảy vạn khinh kỵ binh, chỉ còn lại hơn hai vạn khinh kỵ binh trốn thoát!
- A!?
- Có chuyện này sao?!
Tào Mặc và Diệp Hạo Thiên nghe xong nhất thời choáng váng, tin tức này quả thật vô cùng chấn động, không ngờ một liên đội Thiểm tộc lại phá tan mười vạn thiết kỵ của đế quốc Tinh Hà! Hai bên chênh lệch binh lực quá xa, nếu đánh theo giống như đấu pháp của trận ấy, chẳng phải là đế quốc chỉ cần phái ra một sư đoàn là có thể dễ dàng san bằng cả đại mạc Tinh Hà hay sao?
- Giết chết hơn bảy vạn thiết kỵ?
Vẻ mặt của Mông Khác cũng tỏ ra ngơ ngác không tin, thất thanh kêu lên:
- Hơn hai vạn thiết kỵ bỏ chạy?
- Đúng vậy, Vương gia! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lão nhân nội thị kích động đến mức nước mắt chảy dài trên gương mặt già nua, khóc không thành tiếng:
- Sự uy hiếp của đế quốc Tinh Hà đối với biên giới phía Bắc của đế quốc đã không cần đánh mà tự giải!
- Hay quá, hay quá!
Mông Khác phấn khích:
- Thật là hay quá, nếu đã trừ được mối hoạ ở biên giới phía Bắc của đế quốc, vậy đã có thể tập trung toàn lực đối phó với đế quốc Minh Nguyệt!
Diệp Hạo Thiên dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, gấp giọng nói với Mông Khác:
- Vương gia, nếu như thần nhớ không lầm, liên đội số Một của sư đoàn số Một quân đoàn Đông Bộ chính là một liên đội Thiểm tộc. Mà tên liên đội trưởng của liên đội Thiểm tộc kia chính là Nhạc Mông mới vừa tốt nghiệp học viện quân sự Hoàng gia kỳ này!
- Sao? Nhạc Mông?
Trên mặt Mông Khác đột nhiên ửng lên một ráng hồng, thậm chí ngay cả khi nói đôi môi cũng run rẩy.
May là vị Vương gia này đã từng gặp qua nhiều phen sóng to gió lớn, tuy rằng hơi mất đi thần sắc lạnh lùng thường ngày, bất quá rất nhanh đã ý thức được liền trấn tĩnh lại, vui vẻ gật đầu:
- Tốt, tốt lắm, xem ra học viện quân sự Hoàng gia cũng không tệ đến mức như Mạnh Hổ đã từng đánh giá, vẫn có thể bồi dưỡng ra một tên tướng tài như Nhạc Mông vậy!
- Ai nói không phải?!
Diệp Hạo Thiên vội vàng phụ hoạ:
- Mạnh Hổ hoàn toàn chỉ là nói bậy mà thôi.
Tào Mặc liếc nhìn Diệp Hạo Thiên, đột nhiên nói:
- Mạnh Hổ là võ tướng xuất thân từ binh nghiệp, chỉ tin tưởng những lão binh xuất thân từ trong thực chiến mà thôi. Hắn không nhận thức được những võ tướng xuất thân trong học viện quân sự Hoàng gia cũng là chuyện hợp lẽ thường tình. Thế nhưng thần nghe nói Mạnh Hổ rất là tán thưởng vị học viên Nhạc Mông này, xem ra tầm mắt của Mạnh Hổ vẫn có chỗ độc đáo, học viên Nhạc Mông quả nhiên đã làm nên chuyện kinh thiên động địa ở biên giới phía Bắc!
Mông Khác trong lòng thầm vui sướng, không nhịn được liền cất giọng trêu chọc Tào Mặc:
- Xem lão Tào ngươi kìa, ngươi cứ việc nói thẳng là Mạnh Hổ có tuệ nhãn nên nhận thức được anh tài là đủ. À, ngươi nói giúp cho Mạnh Hổ như vậy, có phải đã được ích lợi gì của hắn hay không? Thế nhưng cũng phải nói rằng, nhớ lại lúc trước những lời của Mạnh Hổ bình phẩm về Nhạc Mông xem ra bây giờ vô cùng chính xác!
Diệp Hạo Thiên thấy những lời của mình bị Tào Mặc bác bỏ, tự nhiên cảm thấy mất mặt, liền vội vàng tìm cách nói tránh đi:
- Vương gia, thần cho rằng tên Nhạc Mông này là danh tướng trên đời hiếm có của đế quốc, hẳn là nên ra sức bồi dưỡng cho hắn!
- Sao?
Mông Khác vui vẻ nói:
- Không biết Diệp đại nhân có cao kiến gì?
Diệp Hạo Thiên trầm ngâm một chút, chậm rãi nói:
- Vương gia, thần nghĩ như vầy, hiện tại mười vạn thiết kỵ đế quốc Tinh Hà của Tần Xuyên đã chết quá nửa, đã không thể nào tạo nên uy hiếp gì nữa đối với biên giới phía Bắc của đế quốc. Như vậy lúc này có phải là quân đoàn Đông Bộ không còn cần thiết phải đồn trú ở hành tỉnh Bắc Phương nữa, mà nên nghĩ đến chuyện dời qua hành tỉnh Tây Bộ hay không? Mặt khác, cũng có thể cân nhắc đến chuyện dời bốn sư đoàn cấm vệ đang đóng quân ở một dãy Nhạn Môn Quan sang hạp cốc Hà Tây. Thứ nhất lúc cần thiết có thể tăng viện cho đại quân Tây chinh của Nhị điện hạ, thứ hai vạn nhất có biến, vậy cũng có thể ổn định thế cục ở biên giới phía Tây.
Ý nghĩ của Diệp Hạo Thiên và Mông Khác có thể nói rằng không hẹn mà gặp.
Bởi vì một trận đại thắng bất ngờ, thế cục của đế quốc ở biên giới phía Bắc đã giảm đi căng thẳng rất nhiều, bây giờ chuyện duy nhất mà Mông Khác lo lắng chỉ là đại quân Tây chinh của Mông Diễn mà thôi. Trước khi Tây chinh chưa có kết quả, Mông Khác tuyệt đối không dám làm gì sơ xuất, cho nên hắn cũng có khuynh hướng muốn đem quân đoàn Đông Bộ và bốn sư đoàn cấm vệ điều sang hành tỉnh Tây Bộ, lúc cần thiết có thể cho trực tiếp tham dự Tây chinh.
Thấy Mông Khác nhẹ gật đầu, Diệp Hạo Thiên nói tiếp:
- Vương gia thân phận cao quý, cần phải trấn thủ Lạc Kinh, tự nhiên không thể đích thân suất lĩnh quân đoàn cấm vệ xuất chinh. Cho nên ý của thần là bố trí một vị quân sư cho bốn sư đoàn cấm vệ đang đóng ở Nhạn Môn Quan, hay là cho Nhạc Mông tới đảm nhiệm chức quân sư này, hiệp trợ Vương gia xử lý quân vụ…
- Không thể được!
Mông Khác lắc đầu dứt khoát:
- Tuy rằng Nhạc Mông có tiềm năng trở thành danh tướng, nhưng dù sao hiện tại hắn chỉ mới có mười tám tuổi, vẫn còn quá trẻ, hơn nữa từ khi tốt nghiệp chưa ra chiến trường, càng chưa từng thống lĩnh qua đại quân tác chiến. Hắn thống lĩnh một liên đội năm ngàn tướng sĩ đã là miễn cưỡng mà làm, bỗng nhiên nhảy lên thống lĩnh bốn sư đoàn, đây quả thực chỉ là trò hề mà thôi!
Tào Mặc lộ vẻ bất mãn liếc Diệp Hạo Thiên một cái, ôm quyền cung kính:
- Vương gia anh minh!
Diệp Hạo Thiên hai lần vuốt mông ngựa lại vuốt nhầm đùi ngựa, lập tức nói với vẻ ngượng ngùng:
- Vậy ý của Vương gia là…
Mông Khác suy nghĩ một chút, trầm giọng nói:
- Bản vương cho rằng quân đoàn Đông Bộ của Lý Vũ và bốn sư đoàn cấm vệ đang đóng ở Nhạn Môn Quan có thể dời sang hành tỉnh Tây Bộ, tên Nhạc Mông kia hẳn cũng nên trọng dụng. Thế nhưng bỗng nhiên bổ nhiệm hắn làm quân sư thống lĩnh bốn sư đoàn cấm vệ thì hơi cẩu thả, hay là trước hết hãy để cho hắn làm tham mưu trưởng dưới trướng Trường Phong đi!
Diệp Hạo Thiên vội nói:
- Vương gia anh minh!
Tào Mặc suy nghĩ một chút nói tiếp:
- Vương gia, để quân đoàn Đông Bộ dời sang hành tỉnh Tây Bộ thần cho rằng nên làm. Thế nhưng chuyện đem cả bốn sư đoàn cấm vệ đang đóng ở Nhạn Môn Quan sang hành tỉnh Tây Bộ, có lẽ nên cân nhắc lại cho thật kỹ! Gần đây lão thần nghe ngóng được một ít chuyện không tầm thường chút nào từ bên kia!
- Bên kia?
- Ngươi nói là bên kia?
Mông Khác và Diệp Hạo Thiên nghe vậy thần sắc lập tức trở nên kinh hãi, hiển nhiên rất coi trọng tin tức Tào Mặc vừa nói.
Thần sắc Tào Mặc cũng tỏ ra ngưng trọng, gật đầu nói tiếp:
- Vương gia cũng biết, bởi vì vấn đề phong tục tập quán và tín ngưỡng tôn giáo, cho nên gian tế của đế quốc rất khó len lỏi vào sâu, vì vậy lão thần cũng chỉ nghe được một ít phong thanh, cũng không có tin tức xác thực. Bất quá căn cứ theo trực giác của lão thần, rất có thể bên kia đang tiến hành chuẩn bị quân sự với quy mô lớn.
- Phù!
Diệp Hạo Thiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm, giọng có vẻ không đồng tình:
- Lão Tào ngươi thật là…ngươi đã không có tin tức xác thực thì suy đoán lung tung gì chứ? Lần này ngươi thổi phồng quá mức rồi, bên kia và thế giới Trung Thổ đã gần trăm năm nay chưa hề bộc phát chiến tranh với quy mô lớn, bây giờ tình hình như thế nào cũng không ai biết, có phải không? Lại nói, cho dù bên kia thật sự đang tiến hành chuẩn bị quân sự với quy mô lớn, cũng chưa chắc là để động thủ với đế quốc, phải không?
Mông Khác nói:
- Nếu có khả năng như vậy, đế quốc không thể khinh thường, sự uy hiếp của bên kia hơn xa bất cứ quốc gia nào trên thế giới Trung Thổ. Xem ra bốn sư đoàn cấm vệ đang đóng quân ở Nhạn Môn Quan không thể điều đi hết, như vầy đi, cho sư đoàn số Ba của Trường Phong và sư đoàn số Một của Hắc Mâu hợp cùng quân đoàn Đông Bộ của Lý Vũ đi biên giới phía Tây trước là được!
Tào Mặc và Diệp Hạo Thiên đồng thời ôm quyền:
- Vương gia anh minh!
Mông Khác nói:
- Nếu đã như vậy, lập tức khẩn cấp báo tin cho Lý Vũ đi!