Hổ Lang Chi Sư

Chương 136: Thi đấu chiến xa

Mông Khác quả thật bị chọc tức đến mức sắc mặt xanh lè, Tần Trường Vệ sớm không bị ám sát muộn không bị ám sát, lại bị ám sát đúng vào thời khắc mấu chốt, đúng là làm cho người ta căm tức. Không cần biết chuyện này do Cổ Vô Đạo hay là bất cứ người nào khác gây ra, Tần Trường Vệ chết ở Lạc Kinh là sự thật không thể nào tranh cãi, Mông Khác quả thật không có cách nào giao phó với Tần Lam.

Nếu quả thật vì chuyện này mà khơi lên chiến tranh giữa hai nước không phải là không có khả năng.

- Vô Mưu!

Ánh mắt Mông Khác nhìn Kế Vô Mưu, nghiêm giọng nói:

- Chuyện này ngươi thấy thế nào?

Kế Vô Mưu hơi trầm ngâm, sắc mặt ngưng trọng:

- Vương gia, chuyện này có ba khả năng. Khả năng thứ nhất có thể là do gian tế của đế quốc Minh Nguyệt gây ra. Khả năng thứ hai có thể bản thân Cổ Vô Đạo là gian tế của đế quốc Minh Nguyệt. Khả năng thứ ba có thể là Tần Trường Vệ nổi sát tâm muốn giết chết Cổ Vô Đạo, kết quả Cổ Vô Đạo bất đắc dĩ phản kích, ngược lại giết chết Tần Trường Vệ.

Mông Khác nói:

- Nói cách khác nếu không tìm được Cổ Vô Đạo, việc này sẽ rất khó tra xét cho ra nước cạn đá bày.

Kế Vô Mưu gật gật đầu:

- Vương gia, ty chức cho rằng chuyện quan trọng nhất bây giờ không phải là tra xét hành tung của Cổ Vô Đạo, mà là làm thế nào để giao phó với đế quốc Tinh Hà! Tần Trường Vệ bị ám sát nửa đêm hôm qua, đến khi được phát hiện chết ở nơi ở của Cổ Vô Đạo đã là sáng hôm nay, trong khoảng thời gian đó rất khó cam đoan tin tức không bị tiết lộ ra ngoài. Cho nên ty chức cho rằng việc này có muốn giấu cũng không giấu được, Vương gia cần phải suy nghĩ chuyện giải thích với Tần Lam như thế nào.

- Giải thích?

Mông Khác cau mày:

- Ngươi nói bản vương phải giải thích thế nào đây?

- Cứ nói sự thật.

Kế Vô Mưu nói:

- Tin hay không tuỳ vào Tần Lam.

Mông Khác hiện lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nhưng vào thời khắc mấu chốt này, quả thật Mông Khác không muốn phát sinh ra bất cứ chuyện gì khác. Nếu như chọc giận Tần Lam vào lúc này, cho dù không dẫn đến chiến tranh giữa hai nước cũng sẽ có ảnh hưởng đến công cuộc Tây chinh sắp sửa tiến hành, ít nhất là bốn sư đoàn cấm vệ của quân đoàn cấm vệ không thể nào tham dự Tây chinh nữa.

Thế nhưng nếu như giấu diếm kết quả chỉ sợ rằng hỏng bét đúng như lời Kế Vô Mưu đã nói, việc Tần Trường Vệ bị ám sát là không thể giấu được. Nếu như Tần Lam được tin từ nguồn khác, Mông Khác và đế quốc Quang Huy càng không thể giải thích rõ ràng, Tần Lam sẽ có lý do hoài nghi Mông Khác cố ý dung túng cho tên thích khách giết chết Tần Trường Vệ.

- Ôi…

Mông Khác do dự hồi lâu rồi bùi ngùi thở dài nói với Kế Vô Mưu:

- Vậy ngươi thông báo chi tiết cho đế đô Phong Tuyết đi thôi…

Kế Vô Mưu cung kính:

- Vương gia anh minh.

Ánh mắt Mông Khác chuyển sang Mông Vũ, khôi phục lại vẻ lạnh lùng, nghiêm giọng nói:

- Chuyện truy tìm Cổ Vô Đạo không thể khua chiêng gióng trống, nhưng cần phải tra xét thật là nghiêm mật kỹ lưỡng. Cho dù có phải đào lên ba thước đất, nhất định cũng phải bắt cho được Cổ Vô Đạo!

--------------

Vệ bảo phía Đông thành Lạc Kinh.

Trời còn chưa sáng, nơi đóng quân của trung đội số Ba xuất hiện hai bóng người. Tên tiểu tốt gác ngoài cửa doanh lắc mình ngăn cản lối vào, đang muốn cất tiếng hạch hỏi nhưng phát hiện trên lưng bóng người phía trước có đeo song thiết kích, vẻ mặt tên tiểu tốt nhất thời hoà hoãn lại, tươi cười cất tiếng chào hỏi:

- Thì ra là Bá ca.

Người đến đúng là Trương Hưng Bá, trong khoảng thời gian từ Tây Lăng đi đến Lạc Kinh, Trương Hưng Bá đã trở nên quá quen thuộc với Hoàng Đảm và trung đội cận vệ quân của hắn. Hơn hai trăm tên cận vệ quân của trung đội số Ba không ai là không biết Trương Hưng Bá, càng không xa lạ gì với song thiết kích trên lưng hắn.

Trương Hưng Bá lạnh lùng ừ một tiếng, tên tiểu tốt nhìn người đi theo phía sau Trương Hưng Bá một chút rồi thấp giọng hỏi:

- Bá ca, người kia là ai vậy?

Trương Hưng Bá quay đầu lại liếc nhìn người bịt mặt sau lưng một chút, trong mắt thoáng vẻ lạnh lùng:

- Người này có liên quan với vụ án hành thích trên Thiên Đãng sơn, tướng quân bảo ta dẫn hắn đến chỗ của các ngươi, phải trông chừng hắn cho cẩn thận.

Tên tiểu tốt lập tức nhường đường, nếu như tướng quân Mạnh Hổ nói tên này có liên quan đến vụ án hành thích trên Thiên Đãng sơn, vậy bọn tiểu tốt này dĩ nhiên sẽ không hoài nghi gì cả. Vụ án hành thích ở Thiên Đãng sơn liên luỵ đến anh hùng đế quốc Mạnh Hổ cùng với công chúa đế quốc Mông Nghiên. Đây chính là vụ án lớn bằng trời, không phải loại tiểu tốt bọn chúng có thể hỏi đến.

Trương Hưng Bá dẫn Cổ Vô Đạo đầu mặt bị trùm kín mít vào thẳng nơi đóng quân của trung đội số Ba, sau đó dẫn hắn vào một căn phòng nhỏ màu đen.

Cổ Vô Đạo mặt mày bị trùm kín, căn bản không biết mình bị đưa tới nơi nào, thật sự nhịn không được bèn lên tiếng hỏi:

- Vị huynh đệ này, có thể mở bao trùm đầu ra được chưa vậy?

Trương Hưng Bá căn bản không thèm để ý tới hắn, trực tiếp khoá cửa sắt lại rồi mang một chiếc ghế đến ngồi ngay giữa cửa, sau đó giống như một pho tượng đá ngồi yên không hề nhúc nhích, tuỳ ý Cổ Vô Đạo nói gì thì nói, Trương Hưng Bá căn bản là không thèm để ý tới hắn. Bởi vì Mạnh Hổ đã dặn dò cẩn thận, người này miệng lưỡi như rót mật, bảo Trương Hưng Bá tuyệt đối không được để ý tới hắn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

--------------

Thành Lạc Kinh.

Thành Lạc Kinh ngoại trừ quần thể kiến trúc cung điện nguy nga tráng lệ đường hoàng ở Bắc thành ra, còn có bốn toà kiến trúc vang danh thiên hạ ở ngoài thành. Chính là đền thần ở Đông thành, lăng tẩm của các đời hoàng đế ở Tây thành, sân vận động thể thao rộng lớn ở Nam thành cùng với trường đua ngựa ở Bắc thành.

Trường đua ngựa ở Bắc thành được xây dựng rất công phu, chiếm hơn một ngàn mẫu, toàn bộ kiến trúc chủ đạo đều do đá Đại Lý (cẩm thạch) thật lớn xây thành.

Tổng thể trường đua ngựa hình tròn, giữa trường đua sừng sững một hàng thẳng tắp mấy chục pho tượng lớn điêu khắc trên đó. Tất cả các hoàng đế trên thế giới Trung Thổ đều ham thích điêu khắc để ghi lại những sự tích huy hoàng của chính bản thân mình, cho nên mỗi một pho tượng đều có điêu khắc một đoạn cố sự sử thi, cả một hàng tượng này gần như là một bộ sách sử của đế quốc Quang Huy.

Vòng quanh đám tượng lớn đó chính là đường chạy rộng rãi dành cho chiến xa, đường chạy rộng đến mức có thể cho phép hai mươi bốn chiến xe chạy song song cùng một lúc. Đường chạy từ Đông sang Tây dài gần ngàn mét, từ Bắc qua Nam rộng gần ba trăm mét, bên ngoài đường chạy chính là khán đài cao gấp đôi người thường, cả khán đài cũng là hình tròn, có sức chứa ba mươi vạn người xem trận đấu cùng một lúc, chỗ ngồi của khán giả hình thành những bậc thang cao dần lên trên.

Dân chúng trong thành Lạc Kinh vô cùng ưa thích những hoạt động giải trí, mà các đời hoàng đế của đế quốc bao gồm cả Vương gia nhiếp chính Mông Khác hiện tại cũng rất ưa thích cử hành đủ loại hình thức hoạt động thi đấu thể thao giải trí. Cách một thời gian ngắn, sân vận động thể thao ở Nam thành hoặc trường đua ở Bắc thành sẽ cử hành những trận giác đấu hoặc thi đấu chiến xa.

Hôm nay sắp sửa cử hành loại hình thi đấu chiến xa mà hàng vạn dân chúng rất thích ở trường đua Bắc thành.

Lúc trời còn chưa sáng, dân chúng từ ngoài thành Lạc Kinh đã ùn ùn tràn vào trường đua ở Bắc thành, nôn nao chờ mong trận thi đấu chiến xa có quy mô lớn nhất từ trước tới nay. Lúc này trên khán đài đã đầy ắp người, khán đài vốn chỉ có sức chứa ba mươi vạn người thế nhưng số người xem tràn vào ít nhất là năm mươi vạn, cả trường đua vô cùng náo nhiệt ồn ào, thanh âm ầm ĩ vang dội cả trời không. Bên cạnh lối vào của trường đua là khu vực nghỉ ngơi vô cùng rộng rãi, chuyên dùng cho các tuyển thủ nghỉ ngơi, cũng có thể thuận tiện tiến hành những công tác chuẩn bị cuối cùng trước khi thi đấu.

Ở một khu nhỏ độc lập nhưng vô cùng hoa lệ, hai tên cấm vệ quân đang khẩn trương mặc khải giáp cho Mạnh Hổ. Vì đề cao chuyện thưởng thức thẩm mỹ cho trận thi đấu chiến xa, tất cả kỵ sĩ và chiến mã tham dự đều lựa chọn chiến bào và áo giáp màu sắc rực rỡ đẹp mắt, chiến xa tham dự cũng sẽ được sơn phết màu sắc và trang trí đồ án vô cùng hoa lệ.

Trang phục của Mạnh Hổ cũng như lệ thường chính là áo giáp dát vàng và chiến bào màu đỏ, trên đầu khôi cũng cắm một bó lông chim hình mồng gà.

Tiếng hí trầm thấp của chiến mã vang lên, bốn con chiến mã trắng toát từ đầu đến chân đang kéo một cỗ chiến xa hoa lệ chậm rãi đi vào. Mạnh Hổ nhìn qua đã nhận ra đây chính là chiến xa hào hoa nhưng kiên cố đến mức biến thái của Mông Nghiên, bất quá hình như có cải trang qua, có một vài vị trí mấu chốt phát sinh biến hoá rất nhỏ.

Hai bên sườn chiến xa đã có thêm hai mũi nhọn sắc bén, trục xe chịu tải sườn xe đã được cải biến lại, hai đoạn trục vốn là hình tròn đã bị cưa bớt đi một chút, nhưng hai đầu lại được gắn thêm vào ba lưỡi đao hình xoắn ốc.

Đó là một cải biến thiên tài, đến khi chiến xa chạy với tốc độ cao, trục xe gắn ba lưỡi đao hình xoắn ốc cũng sẽ xoay tròn với tốc độ cao, lúc ấy ba lưỡi đao hình xoắn ốc sẽ sinh ra hiệu quả giống hệt như mũi khoan. Khi ba lưỡi đao xoay tròn với tốc độ cao sẽ mượn một phần lớn lực xoay để làm tăng thêm lực công kích của bản thân, từ đó sinh ra lực phá hoại rất lớn, món đồ chơi này quả thật là một chiến xa sát thủ.

Một tên cấm vệ quân đột nhiên chạy vào, cất cao giọng:

- Tướng quân các hạ, có thể vào trường đua rồi!

- Ừ!

Mạnh Hổ nhẹ gật đầu, lấy đầu khôi nặng nề đội lên, kéo mặt nạ bảo hộ mạ vàng xuống, chỉ trong thoáng chốc, bộ áo giáp vàng chói đã bao phủ toàn thân. Mạnh Hổ sải bước đi lên chiến xa tiếp nhận dây cương trong tay mã phu, tay hắn rung nhẹ một cái, bốn con chiến mã đều bước chỉnh tề chậm rãi tiến ra khỏi khu vực nghỉ ngơi.

Mười mấy chiến xa khác cũng tham gia trận đấu cũng từ khu nghỉ ngơi chậm rãi tiến ra, dưới sự hướng dẫn của vệ đội trường đua xếp thành một hàng trên con đường rộng, sau đó mới đồng thời tiến vào trường đua. Vừa vào đến trường đua, tiếng kêu gào như sấm động thoáng chốc như nước thuỷ triều rót vào tai Mạnh Hổ, hắn vội ngẩng đầu nhìn lên, quét mắt một vòng thấy lượng người xem đông đảo chen chúc ngoài sức tưởng tượng, Mạnh Hổ không khỏi thầm tặc lưỡi, trong lòng thầm nghĩ sự cường đại của đế quốc Quang Huy và phồn vinh của thành Lạc Kinh quả thật không phải là thổi phồng chút nào. Nếu không có nền móng thâm hậu và sự tích luỹ đầy đủ, một trận thi đấu chiến xa không thể nào có nhiều khán giả cuồng nhiệt như vậy. Nghĩ đến hơn năm mươi vạn người cùng lúc đến trường đua để thưởng thức một trận thi đấu chiến xa quả thật là quá điên cuồng.

Vệ đội của trường đua chậm rãi đi phía trước, hai mươi chiếc chiến xa tứ mã ở phía sau cũng dàn hàng ngang mà tiến, chậm rãi diễu hành thu hút sự chú ý của khán giả tứ phía trên khán đài. Chiến xa đi đến đâu, người xem trên khán đài rối rít đứng dậy đến đó, phát ra tiếng reo hò như núi đổ biển gầm, tình cảnh vô cùng cuồng nhiệt làm cho người khác cảm thấy máu nóng trong người sôi lên sùng sục.

Khi chiến xa còn đang diễu hành một vòng thu hút sự chú ý của khán giả, trên khán đài chính rốt cục đã xuất hiện bóng dáng người của Hoàng gia.

Đi trước nhất là Mông Khác mặc tứ trảo long bào, theo sau Mông Khác chính là hai tên hán tử tuổi chừng ba mươi. Vẻ mặt hai tên hán tử vô cùng cuồng ngạo, ánh mắt mơ hồ lộ vẻ dưới mắt không người, cả hai tên đều mặc tứ trảo long bào giống như Mông Khác. Không còn nghi ngờ gì nữa, hai tên này hiển nhiên là Đại hoàng tử Mông Hành và Tam hoàng tử Mông Không.

Phía sau hai vị hoàng tử chính là công chúa Mông Nghiên thanh danh xấu xa phóng đãng. Dâm phụ này hiển nhiên chăm chút cách ăn mặc vô cùng tỉ mỉ, bất kể tiết trời giá lạnh, quần áo trên người mỏng manh đến mức đáng thương, bất quá mặc như vậy đã đem vóc dáng như ma quỷ đầy sức dụ hoặc mê người thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.

Mông Nghiên vừa xuất hiện, ánh mắt của vô số quý sĩ trẻ tuổi xung quanh khán đài chính lập tức đổ dồn lên người nàng, vẻ mặt ai ai cũng khẩn trương nóng rực. Đối với bọn quý sĩ trẻ tuổi này, cho dù biết rõ Mông Nghiên là một liều độc dược, bọn chúng cũng sẽ không chút do dự lập tức nuốt xuống, bởi vì liều độc dược này quả thật quá mê người!