Vai trúng tên, Lục Thừa Vũ nhất thời kêu thảm một tiếng, vội vã thắng ngựa chạy về trận của mình.
Phía sau Lục Thừa Vũ, Vu Long Vân cũng bị Yến Trường Không bắn một mũi tên đứt cả ngù mũ màu đỏ trên đỉnh đầu khôi, nhất thời cả kinh ba hồn chín vía bay đi đâu mất, theo bản năng thắng ngựa quay đầu lại rồi cũng chạy về trận của mình. Đằng Thanh Vân chạy ở sau cùng, cách xa Yến Trường Không nhất và cũng cảnh giác nhất cho nên tránh thoát được mũi tên của Yến Trường Không, tuy nhiên Lục Thừa Vũ và Vu Long Vân đã thua chạy về trận, hắn chỉ còn một mình nên không còn lòng dạ nào ham chiến, không thể làm gì khác hơn đành cũng thắng ngựa quay đầu….
Trong trận của quân đoàn cận vệ, Mông Diễn tức giận đến mức sắc mặt tái xanh, ngũ hổ tướng của quân đoàn cận vệ thanh danh hiển hách không ngờ lại thua dưới tay một người. Thế nhưng bây giờ hắn cũng không dám xuất chiến nữa, tên Yến Trường Không này đã có thể đơn thương độc mã đầu với ba người Vu Long Vân, Đằng Thanh Vân và Lục Thừa Vũ, võ nghệ của hắn có thể nói là đã đến mức đăng phong tạo cực, Mông Diễn cũng chưa ngu đến mức biết rõ tài nghệ không bằng người lại còn muốn đâm đầu chịu chết. Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
Phía sau Mông Diễn, Sử Di Viễn và Phác Tán Chi cũng lộ vẻ kinh sợ, thầm nghĩ tên Yến Trường Không này quả thật đúng là võ nghệ quá cao, cũng chỉ có Mạnh Hổ còn có thể cùng hắn tranh cao thấp. Đáng tiếc bây giờ Mạnh Hổ đã phụng chiếu vào kinh, nếu không hôm nay đã có thể được xem một hồi long tranh hổ đấu, thế nhưng những lời này hai người không dám nói ra miệng, để tránh cho Mông Diễn bị kích thích.
Trên Thập Lý pha.
Ba người Lục Thừa Vũ vội vàng chạy về trận của mình, Yến Trường Không cũng không đuổi giết, chỉ giơ cao Lượng Ngân thương lên múa một vòng, ở một chỗ khác của Thập Lý pha lập tức vang lên tiếng kèn hiệu ngân dài. Chỉ trong thoáng chốc, một tràng tiếng bước chân rầm rập theo nhịp đã vang lên bên phía sườn Nam của Thập Lý pha.
Bởi vì bị độ dốc của sườn núi cản trở tầm nhìn, nên đại quân của đế quốc Quang Huy đang nhóm trận bên sườn núi phía Bắc của Thập Lý pha không thấy được tình hình bên sườn núi phía Nam. Nhưng chỉ cần nghe tiếng kèn hiệu và tiếng bước chân rầm rập đều đặn, đến kẻ ngu cũng có thể đoán được, trong lúc này, đang có một cánh quân của đế quốc Minh Nguyệt đang dàn hàng ngang theo chiều rộng của con đường tiến thẳng về phía trước.
Trong sự chờ đợi hồi hộp làm cho người ta ngạt thở, Lượng Ngân thương của Yến Trường Không đang giương cao đã hạ xuống, sau đó chậm rãi giục ngựa tiến về phía trước.
Yến Trường Không vừa đi xuống sườn núi, một loạt trường mâu bên sườn núi phía Nam liền bày ra những mũi mâu sắc bén, sau đó đám trường mâu này càng ngày càng cao. Kế tiếp lại có nhiều mũi mâu sắc bén hơn nữa xuất hiện, đến khi hàng đầu tiên của đám binh sĩ đế quốc Minh Nguyệt tay cầm trọng thuẫn lộ ra hình dáng của chúng, đến lúc ấy, phía sau bọn chúng những ngọn trường mâu chĩa thẳng lên trời đã tạo thành một cánh rừng rậm trường mâu.
- Hống!
- Hống!
- Hống!
Hàng trăm hàng ngàn binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt xếp thành từng đội, nhóm chỉnh tề, mỗi tiếng thét vang lên liền tiến về phía trước một bước. Nhìn qua thì thong thả thật ra mau lẹ vô cùng, từ hàng trọng trang bộ binh đầu tiên xuất hiện cho đến hàng cung tiễn thủ ở cuối cùng đã hoàn toàn bước lên Thập Lý pha. Trước sau chỉ trong khoảng thời gian uống hết chén trà, năm ngàn trọng trang bộ binh và hai ngàn cung tiễn thủ đã triển khai xong đội hình bộ binh dày đặc trên con đường, rốt cục đã hoàn toàn bịt kín con đường.
Trong lúc này, Yến Trường Không thắng ngựa dừng chân, Lượng Ngân thương trong tay giơ ngang.
Đám binh sĩ đế quốc Minh Nguyệt đang tiến tới đồng thời dừng bước lại, trọng thuẫn và trường mâu trong tay bọn chúng đồng loạt nện mạnh xuống nền đá của con đường, thoáng chốc phát ra một tiếng nổ ầm vang, thanh thế làm cho người ta phải rùng mình sợ hãi.
--------------
Trong trận của đế quốc Quang Huy.
Phác Tán Chi tiến tới bên cạnh Mông Diễn, thấp giọng nói:
- Điện hạ, địa hình phía trước cũng rất hẹp, bất lợi cho đại quân triển khai, quân ta rất khó phát huy ưu thế người đông thế mạnh. Lại thêm vừa rồi ngũ hổ tướng bên ta đã đánh thua Yến Trường Không mấy trận, quân ta đã mất hết nhuệ khí, hơn nữa trời cũng đã gần tối, ty chức cho rằng hôm nay không nên đánh nữa, hay là lui binh lại mười dặm hạ trại, chờ ngày mai khai chiến.
Mông Diễn cau mày, ngoảnh đầu nhìn sang Sử Di Viễn.
Sử Di Viễn vuốt vuốt bộ râu dê, gật đầu:
- Ty chức cũng tán thành ý kiến của Tán Chi tiên sinh, rõ ràng Yến Trường Không và quân của đế quốc Minh Nguyệt đã có chuẩn bị, quân ta đường xa mà đến, chưa tra xét rõ ràng trong cánh rừng rậm kia rốt cục như thế nào, nếu như tuỳ tiện phát binh tiến công là bất trí.
Mông Diễn gật đầu:
- Nếu đã như thế, vậy rút lui lại mười dặm hạ trại.
Mông Diễn ra lệnh một tiếng, trong trận của đế quốc Quang Huy liền vang lên tiếng kèn hiệu kéo dài, đám binh sĩ của quân đoàn cận vệ và quân đoàn Tây Bắc đang nghiêm trận đợi lệnh lập tức lục tục rút lui về phía sau. Đến khi sắc trời hoàn toàn tối hẳn, hơn ngàn kỵ binh Man nhân đoạn hậu mới là nhóm cuối cùng rút lui khỏi Thập Lý pha.
--------------
Trước Thập Lý pha.
Hai anh em Cung Duyệt, Cung Duệ bước nhanh tới trước ngựa của Yến Trường Không, lên tiếng hỏi:
- Tướng quân, vì sao quân giặc rút lui như vậy?
Trong mắt Yến Trường Không thoáng hiện vẻ thê lương, nghiêm giọng nói:
- Bên phía quân địch cũng có người tài!
Cung Duyệt bĩu môi, nói với vẻ khinh thường:
- Ty chức cho rằng quân địch đã bị tướng quân hù doạ làm cho sợ vỡ mật!
- Sợ đến vỡ mật?!
Yến Trường Không nghe vậy thoáng chốc cau mày, trầm giọng trách mắng:
- Nếu như quân địch dễ dàng bị hù doạ mà vỡ mật như vậy, sao thể vang danh là quân đoàn cận vệ tinh nhuệ nhất của đế quốc Quang Huy? Cung Duyệt, Cung Duệ, các ngươi nhớ kỹ cho bản tướng quân, trong bất cứ tình huống nào cũng tuyệt đối không được khinh thường đối thủ của mình, cho dù đối mặt với ngươi là một đám nông phu tay không tấc sắt, cũng tuyệt đối không thể coi thường. Thất bại của cuộc chiến Tây Lăng đã cho chúng ta một bài học vô cùng đau đớn, đem một đám nông phu ra chiến đấu vì chính quê nhà của họ, lực lượng của bọn họ bộc phát ra cũng không thua kém quân chính quy bao nhiêu!
- Dạ!
Cung Duyệt, Cung Duệ vẻ mặt nghiêm nghị, cung kính đáp:
- Ty chức kính cẩn ghi nhớ lời dạy của tướng quân!
--------------
Đêm đã khuya.
Cách Thập Lý pha mười dặm về phía Bắc, đại doanh của đế quốc Quang Huy.
Trong đại doanh của Mông Diễn đèn lửa sáng như ban ngày, Mông Diễn, Tổng đốc Tây Bắc Trịnh Trọng Quang, tham mưu trưởng quân đoàn Tây Bắc Đỗ Viễn, Sử Di Viễn, Phác Tán Chi, Vu Long Vân, Đằng Thanh Vân, còn có bốn vị sư đoàn trưởng của quân đoàn Tây Bắc tất cả đều có mặt. Còn có Hàn Phong trên mặt quấn vải trắng, Lục Thừa Vũ trên vai quấn băng trắng, chỉ trừ ra Đồ Vu bị thương nặng, tất cả tướng lĩnh cao cấp và tham mưu trưởng cao cấp của hai đại quân đoàn gần như có mặt đông đủ, quân đoàn Tây Bộ cũng có một người đại diện, chính là quân đoàn trưởng Triệu Thanh Hạm.
Chiếc đồng hồ cát trong lều đang chảy xuống từng chút một, thời gian đang lặng lẽ trôi qua, trước sau mấy toán tinh binh Mông Diễn phái ra thăm dò tin tức trong cánh rừng rậm rạp đến bây giờ vẫn chưa thấy hồi âm. Mắt thấy đã đến nửa đêm, Đằng Thanh Vân vì quá sốt ruột nên không dằn được nóng nảy, ngẩng đầu hỏi Mông Diễn:
- Điện hạ, hay là phái thêm một đội tinh binh nữa đi xem sao?
Mông Diễn nghe vậy cau đôi mày kiếm, vừa muốn lên tiếng, Sử Di Viễn bên cạnh đột nhiên nói:
- Không cần phái thêm làm gì nữa!
- Sao?
- Hả?
Sử Di Viễn vừa dứt lời, gần như ánh mắt của tất cả mọi người trong lều đều đổ dồn về phía Sử Di Viễn, có kẻ lộ vẻ kinh ngạc, có kẻ cau mày tỏ vẻ không vui. Chỉ có tham mưu trưởng của quân đoàn Tây Bắc là Đỗ Viễn sắc mặt khẽ biến, sâu trong đáy mắt thoáng qua một tia nghiêm nghị, hiển nhiên hắn cũng đã đoán ra được chút ít manh mối.
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Mông Diễn nhìn mình, Sử Di Viễn lên tiếng giải thích:
- Điện hạ, quân địch tronng rừng rậm hiển nhiên đã có bố trí vô cùng nghiêm mật, nếu chúng ta tiếp tục phái ra tiểu đội tinh binh vào đó thăm dò chỉ là đưa dê vào miệng cọp, tự chui đầu vào lưới mà thôi. Nếu như tuỳ tiện cho đại quân đi vào thì quá mạo hiểm, chuyện này kẻ trí không làm, thế nhưng…
Sử Di Viễn ngừng một chút, thấy ánh mắt mọi người toát ra vẻ mong đợi, lúc này mới nói tiếp:
- Thế nhưng ty chức cho rằng địch quân bố trí cái gì trong rừng rậm đã không còn quan trọng. Bởi vì chúng ta chỉ cần đốt lên một trận hoả hoạn ngập trời là có thể thiêu cánh rừng rậm hai bên quan đạo thành tro bụi, lực lượng địch nhân mai phục trong cánh rừng rậm kia cũng sẽ biến thành đống tro tàn!
- Di Viễn tiên sinh, làm như vậy e rằng không tốt!
Sử Di Viễn vừa dứt lời, Triệu Thanh Hạm vốn đang đứng trong góc lều không nhịn được tiến ra nói:
- Thập Lý pha chính là dư mạch của Thanh Ngưu sơn, một khi chúng ta gây nên trận hoả hoạn thiêu rụi cánh rừng rậm kia, e rằng sẽ lan vào đến những ngõ ngách chỗ sâu trong núi. Đến lúc đó cả ngọn Thanh Ngưu sơn đều hoá thành tro bụi, những thôn dân làm nghề săn bắn trong núi làm sao thoát khỏi?
Mông Diễn nghe xong không khỏi động lòng, không cần biết điều mà Triệu Thanh Hạm nói có đúng đạo lý hay không, chỉ cần là ý kiến của nàng, Mông Diễn hắn không thể không coi trọng.
Sử Di Viễn cười điềm đạm, chưa kịp lên tiếng phản bác thì Phác Tán Chi đứng bên cạnh đã không nhịn được lên tiếng trước:
- Thanh Hạm quý nữ, muốn làm đại sự thì không được câu nệ tiểu tiết, chỉ cần có thể hoá giải được mai phục của giặc đế quốc Minh Nguyệt, thiêu huỷ hai mảnh rừng rậm thì có đáng kể gì? Không nói đến chuyện trận hoả hoạn có thể lan tràn ra khắp núi hay không, cho dù là thật sự lan vào núi cũng không có gì tiếc nuối. Dù sao đây cũng là vì cứu mấy trăm vạn sinh linh trong ba phủ của hành tỉnh Tây Bộ, nếu có phải hy sinh mấy vạn thôn dân thợ săn trong Thanh Ngưu sơn cũng là chuyện có thể lượng thứ.
Triệu Thanh Hạm không biết nói gì, lời Phác Tán Chi không phải là không có đạo lý, vì cứu hơn hai trăm vạn dân chúng của ba phủ hành tỉnh Tây Bộ, hy sinh vài vạn thôn dân thợ săn trong Thanh Ngưu sơn cũng không đáng kể gì. Chỉ là toàn bộ tráng đinh bên trong Thanh Ngưu sơn đã tụ tập đến đồn điền Thanh Ngưu, một khi hoả hoạn lan vào trong núi, người già và trẻ con còn ở lại trong các trại, các đồn điền e rằng rất khó tránh khỏi tai kiếp ấy.
Nghĩ đến tình cảnh vô số người già và trẻ con chạy ngược chạy xuôi kêu la thảm thiết trong lửa đỏ, trái tim Triệu Thanh Hạm như thắt lại:
- Nếu là như vậy, ta thỉnh cầu điện hạ đến tối mai hãy bắt đầu phóng hoả, ta sẽ dẫn đám kỵ binh Man nhân suốt đêm vào núi, sẽ di chuyển số thôn dân thợ săn chung quanh Thập Lý pha đi nơi khác.
Mông Diễn thấy vẻ mặt của Triệu Thanh Hạm rất cương quyết, không còn cách nào khác hơn đành phải gật đầu.
--------------
Ngày hôm sau trời vừa sẫm tối, cánh rừng phía Bắc Thập Lý pha dấy lên mười mấy điểm cháy, đúng vào tiết Đông trời khô ráo, tất cả cỏ cây trong rừng đều vàng úa, hơn nữa gió Bắc đang thổi rất mạnh, thế lửa lan ra rất nhanh. Không tới nửa giờ, mảng rừng rậm hai bên con đường đã chìm vào trong biển lửa ngút trời.
Phía Nam Thập Lý pha, quân doanh của đế quốc Minh Nguyệt.
Yến Trường Không ghìm ngựa đứng yên, bởi vì độ dốc của sườn núi che khuất tầm mắt, cho nên không thấy rõ trận hoả hoạn bên phía Bắc của Thập Lý pha. Thế nhưng bầu trời phía Bắc Thập Lý pha đã đỏ rực cả một khoảng, chỉ cần bấm đầu ngón tay cũng có thể biết được, quân của đế quốc Quang Huy đã phóng hoả đốt cháy rừng rậm. Nghĩ đến đây, Yến Trường Không như cất được tảng đá đè nặng trong lòng.
Phía Tây Thập Lý pha là Thanh Ngưu sơn, phía Đông vài chục dặm ra khỏi rừng rậm chính là sông Thông Thiên. Mặc dù hiện tại mặt sông Thông Thiên đã đóng băng, người ngựa có thể qua lại dễ dàng, nhưng xe chở lương thực quân nhu nặng nề tuyệt đối không thể qua được. Cho nên quân đoàn cận vệ của Mông Diễn và quân đoàn Tây Bắc của Trịnh Trọng Quang muốn xuống phía Nam cũng chỉ có thể đi bằng con đường Thập Lý pha mà thôi.
Trận hoả hoạn này một khi đã cháy lên, không mất thời gian mười ngày nửa tháng thì không thể nào dập tắt. Tư Đồ Duệ giao nhiệm vụ cho sư đoàn số Hai là phải giữ vững con đường này trong mười ngày, bây giờ xem ra, trừ phi trời đột nhiên đổ cơn mưa lũ hay có tuyết rơi, nếu không nhiệm vụ thủ ở con đường quan trọng này trong vòng mười ngày không còn khó khăn gì nữa.
Yến Trường Không không khỏi thở phào một hơi dài, dặn dò tên đội trưởng cận vệ:
- Lập tức bảo Cung Duyệt dẫn liên đội số Một và đại đội cung tiễn thủ trực thuộc sư đoàn rút lui trở về, lại bắn lệnh tiễn, lệnh cho các tướng sĩ trong rừng cũng lập tức rút lui!