Vết thương của Hổ Tiêu nứt ra thật, máu tươi nhuộm đỏ bãi cỏ xanh biếc.

Hách Uông trợn tròn mắt, hổ bệnh này còn hữu ích lắm, đừng chết nha.

Hổ Tiêu lật người lại, nhìn thấy vết máu kia thì trợn mắt, trên vai còn đau mà lưng lại rách ra, sao hắn lại đen đủi thế chứ.

Từ chúa sơn lâm biến thành kẻ chật vật quẫn bách thế này, Hổ Tiêu nhớ tới ngày xưa huy hoàng lập tức trào ra hai dòng lệ nóng, quay về ngọn núi gầm hai tiếng.

Hách Uông há hốc mồm, y tưởng Hổ Tiêu nổi giận muốn ăn mình nên định bỏ chạy, ai ngờ Hổ Tiêu tội nghiệp nói: "Ngươi cắn cũng cắn rồi, mắng cũng mắng rồi, tìm đồ ăn cho ta được không.

Ta sắp chết đói thật đó."

Hổ Tiêu vừa nói vừa rơm rớm nước mắt, khỏi cần nói có bao nhiêu đáng thương.

Hách Uông cũng không do dự nữa mà yên lặng chui vào bụi cỏ.

Chỉ chốc lát sau, chó đen nhỏ đem hai con chuột đồng béo ú trở về, Hổ Tiêu vì thể lực tiêu hao nên biến thành hổ lớn, uể oải nằm rạp trên mặt đất, vừa thấy y thì hai mắt sáng lên.

Hách Uông ngoe nguẩy hai tai nhỏ ngồi cạnh sờ đầu hắn, đặt chuột đồng nửa sống nửa chết bên miệng hắn.

Hổ Tiêu khó nhọc gặm chuột đồng rồi nuốt xuống, hắn quá mệt mỏi.

Hách Uông thấy hắn như thế cũng cám cảnh, lại chui vào bụi cỏ bưng về một lá cây đựng nước.

Hổ Tiêu nhắm mắt thở hổn hển như sắp chết.

Hách Uông quýnh lên vỗ đầu hổ, "Ngươi không sao chứ?"

Hổ Tiêu mở mắt ra lắc đầu, "Ta đói."

Hách Uông nâng lên đầu hổ, chịu đựng buồn nôn nhai nát con chuột rồi miệng đối miệng đút cho hắn, sau đó lấy nước rót vào miệng hắn, Hổ Tiêu đang trong hình dạng hổ thè lưỡi liếm lá cây, sau đó hai mắt nhìn chằm chằm khóe miệng Hách Uông.

Hách Uông hiểu rõ cúi đầu xuống, Hổ Tiêu liếm sạch vụn thịt bên miệng y rồi mới thỏa mãn liếm mép, sau đó nhếch miệng cười.

Hách Uông cũng cười, ôm đầu hổ vào ngực xem vết thương của hắn, may mà cầm máu rồi..