Hồ Lệ Khanh vội vàng đánh nàng: "Cho nên ngươi chỉ muốn nhìn ta lo lắng sợ hãi, rốt cuộc ngươi muốn gì, hận ta cứ hận, cần gì phải đối với ta như vậy!"

"Đủ rồi!" Hỗ Chu Kính nắm hai tay nàng lại, lãnh ý từ lòng bàn tay truyền vào thân thể, Hồ Lệ Khanh lăng lăng nhìn nàng nói: "Ngươi không lo ta bị hắn bắt đi sao?"

"Đây không phải vấn đề nên quan tâm hay không, mà là..."

"Vậy có phái cái gọi là danh dự tộc các ngươi đúng không.

Thật nực cười, vậy ta coi là cái gì..."

"Người hữu duyên vô phận." Hỗ Chu Kính nhẹ nhàng nói.

"Đáng ghét." Hồ Lệ Khanh nâng tay lên, cho nàng một bạt tai xoay người bỏ đi.

Hỗ Chu Kính che mặt mình, đau đớn truyền vào lòng, nhưng nàng chỉ biết thở dài.

Hồ Lệ Khanh chạy không được mấy bước liền dừng lại, vì kẻ đứng trước mặt là hắc y nhân.

Hồ Lệ Khanh không biết làm sao, ép mình phải bình tĩnh, không muốn hét lớn, lui về phía sau, đến gần Hỗ Chu Kính.

Trực giác cho nàng biêt chỉ cần đến gần Hỗ Chu Kính sẽ an toàn, Hỗ Chu Kính sẽ hết sức bảo vệ nàng, mặc dù trước đó đã đánh nàng.

Hỗ Chu Kính cũng nhìn thấy hắn xuất hiện, đề cao cảnh giác, tay thầm nắm chặt lại.

Hồ Lệ Khanh lui đến bên cạnh nàng, bắt lấy nàng, đem nàng hộ sau lưng.

"Ngươi không thể để ta bị hắn bắt đi, nhìn lại những ta và ngươi ở chung." Hồ Lệ Khanh nắm y phục nàng nói.

Hỗ Chu Kính thấp giọng quát lên: "Hồ Lệ Khanh!"

Hồ Lệ Khanh nắm eo nàng, thích cảm giác được nàng hộ sau lưng, tựa như Hỗ Chu Kính là thiên địa của nàng, mà nàng vì mình phải vệ, hoàn hảo không xảy ra sứt mẻ gì.

Ánh mắt lanh lùng Hỗ Chu Kính nhìn vào hắc y nhân, hắc y nhân phát ra âm thanh nhu hòa nói: "Ngươi muốn che chở nàng?"

"Phải."

"Ngươi quản sống chết của nàng làm gì?"

"Ta đã đáp ứng phải bảo vệ nàng."

"Nực cười thật nực cười.

Ta cho là ta nói đủ hiểu."

Nội tâm Hỗ Chu Kính như là dung nham chảy, nghĩ tới pho tượng hóa thành phế tích, nàng không bình tĩnh được.

Hắc y nhân đến gần nói: "Nguoi đem nàng đưa cho ta."

"Đừng hòng."

"Trên người nàng có mùi người, chẳng lẽ..." Hắc y nhân dùng lại ngửi thật mạnh.

Hồ Lệ Khanh nhíu mày, tên này sao lại như cẩu vậy.

Thân thể Hỗ Chu Kính cứng ngắc, không biết làm sao để né đi.

"Hảo nương tử của ta, nguyên lại ngươi không muốn thành thân cùng phu quân, nguyên lại vì ngươi cũng mê đắm nữ sắc...!a hahaha!" Hắc y nhân cười như điên, âm thanh vốn trầm thấp lại biến thành tiếng cười bén nhọn chế nhạo.

Hồ Lệ Khanh che tai lại, sợ mình tiếng cười của hắn mà đau tai.

"Hai người các ngươi..." Hồ Lệ Khanh không dám tin những lời mình nghe được, hận tai mình sớm không điếc đi nhanh hơn.

Hỗ Chu Kính lắc đầu nói: "Không, ta không có thành hôn cùng bất kỳ ai bao giờ."

"Vậy ngược lại là." Hồ Lệ Khanh biết Hỗ Chu Kính chưa phá thân, sao lại có thể nói là thành thân được.

"Đúng vậy, lúc đó vì ngươi còn rất kiêu ngạo, không chịu gả cho ta, lại tự mình chạy đến chỗ ta, giết thủ hạ của ta, làm ta bị thương sắp chết, thậm chí còn nhạo báng ta là phế vật không xứng thú ngươi, Ngươi nhớ chứ?"

Hỗ Chu Kính sắc mặt không đổi nói: "Ta quên rồi."

"Ngươi..." mặc dù không nhìn thấy hắc y nhân, nhưng vẫn cảm nhận được bộ dạng hắn cắn răng nghiến lợi, mang bao nhiêu là hận ý.

Hồ Lệ Khanh suy nghĩ, chuyện này, không giống như chuyện Hỗ Chu Kính làm, ngược lại trong người nàng còn tồn tại một người khác.

"Dĩ nhiên ngươi không nhớ, nhất định bây giờ ngươi cũng không nhớ nổi năm đó đã giết bao nhiêu người, diệt đi bao nhiêu tộc nhân, trên tay ngươi dính đầy máu, nhưng vừa quay người thì ngươi lại muốn đi làm thần tiên, đó là không thể được, quay đầu không có bờ cho ngươi, chỉ có địa ngục cho ngươi."

Hỗ Chu Kính trả lời: "Ta chưa từng giết người."

"Đúng vậy, ngươi dĩ nhiên là không nhớ, nữ nhân kia đã giúp ngươi xóa đi phần ký ức đó, lưu lại một chút nhưng trên tay ngươi đã dính máu không sạch được, ngươi định trước không thể thành tiên.

Ngươi là ai, ngươi là nữ sát tinh của hổ tộc, ngươi xuất thế liền mang theo tai ương huyết quang..."

Đang nói, hắc y nhân vội thò tay ra, nhắm đến Hồ Lệ Khanh, hắn tính làm Hỗ Chu Kính phân tâm không chú ý, sau đó đoạt Hồ Lệ Khanh.

Tay hắc y đến trước mặt Hồ Lệ Khanh, Hồ Lệ Khanh bị hù đến mặt trắng bệch, linh kiếm Hỗ Chu Kính dương lên đỡ cánh tay kia cho nàng.

Hồ Lệ Khanh vội tránh qua một bên không muốn làm chướng ngại cho Hỗ Chu Kính.

Hỗ Chu Kính cầm linh kiếm trong tay trong suốt như là thủy tinh, nhưng bên trên mơ hồ lộ ra màu đỏ, phảng phất lửa còn đang cháy.

Linh Kiếm do linh khí nàng hóa ra, linh khí biến hóa, có thể thấy được thân kiếm.

Linh kiếm giao đấu cùng hắc y nhân, phát ra tiếng kim loại vô cùng thanh thúy, khi hai kiếm va chạm nhau.

Linh kiếm chống lại hắc y nhân, thân kiếm truyền đến âm thanh rung lên, đồng thời không ngừng tỏa khói trắng nguy hiểm.

Hỗ Chu Kính đánh với hắn hơn trăm hiệp, nhưng cũng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt.

Bóng người hắc bạch bay trên không lóe lên, mắt thường căn bản cũng không nhìn ra được động tác của họ.

Tim Hồ Lệ Khanh cũng treo lên theo.

Nàng sợ sơ ý một chút Hỗ Chu Kính sẽ bị thương, hận không thể lao vào đem tên kia thiên đao vạn quả.

Hắc y nhân từng bước ép sát, Hỗ Chu Kính cũng chỉ ngăn cản, vốn dĩ nàng có thể giết chết hắn, nhưng lại không làm, ngược lại còn để hắc y nhân chiếm thượng phong.

"Chỉ là một lão hổ không có sát khí chẳng qua là một con mèo nhà bị bẻ hết răng, năm đó ngươi một đi không trở lại." Hắc y nhân cười nhạo nói.

Hỗ Chu Kính nắm chặt linh kiếm, hận mình không thể đại khai sát giới.

Nàng là người tu tiên, nàng không thể để tay mình dính máu.

Mở ra sát giới, đem ngàn năm tu hành của nàng thất bại trong gang tấc.

Hắn lại nhắm trúng điểm này tiếp tục nói: "Hỗ Chu Kính ngươi không dám giết ta!"

"Ngươi lại dùng người làm bù nhìn, ngươi..." Hỗ Chu Kính cắn răng tức giận nói.

Nhìn qua cũng nghĩ được hắn là một nam nhân xinh đẹp nhưng lại chọn một con bù nhìn xấu xí, Hỗ Chu Kính cũng không có nghĩ tới.

Nhưng cũng là thứ hữu hiệu nhất, người kia tuyệt đối sẽ không rời khỏi hành cung của hắn, tới nhân gian, hắn không chịu được khí bẩn của nhân gian làm ô nhiễm ánh mắt của hắn, hắn muốn dùng một bù nhìn để giết người, cũng không thể để tay mình dính máu.

Hắc y nhân nói: "Nàng là của ta, đưa nàng cho ta."

"Bỏ qua cho nàng, ta sẽ bỏ qua cho ngươi."

Hắc y nhân phát ra tiếng cười ẻo lả: "Chỉ với ngươi hiện tại? Ngươi đã bị chủ nhân của mình rút răng cắt bỏ móng vuốt, ngươi bây giờ chỉ là một còn mèo, ngươi làm mất mặt hổ tộc, cũng làm mất mặt của ngươi."

"Câm miệng." Hỗ Chu Kính quát lên.

"Giơ kiếm ngươi lên, tới giết ta, để máu ta dính đầy hai tay ngươi, sau đó ngươi cũng đừng nghĩ sẽ thành thần tiên." Hắc y nhân cười như điên.

Hỗ Chu Kính thầm cắn răng, nàng hận đã bỏ đi chuyện trần thế, nhưng hết lần này tới lần khác chuyện trần thế không để nàng yên, đầu tiên là Hồ Lệ Khanh, sau là hắn.

Nàng hận không đại khai sát giới được, đem những kẻ cản đường nát xé thành vụn, nội tâm rục rịch kích động, tim đập loạn, nội đan kịch liệt bành trướng trong cơ thể.

Giết a! Đem chỗ này hóa thành địa ngục, giết hết những kẻ cản mình.

Hỗ Chu Kính nhắm mắt, nén lại ngu ngốc trong tâm.

Không được, nàng không thể mất lý trí.

Hỗ Chu Kính mở mắt ra lần nữa, con ngươi màu vàng khôi phục bình tĩnh.

Hắc y nhân tấn công nàng điên cuồng, tạm thời để Hồ Lệ Khanh một bên.

Hỗ Chu Kính dùng kiếm ngăn lại, lui về sau tránh né.

Hai người tách ra, Hỗ Chu Kính đâm kiếm xuống mặt đất, chống đỡ thân thể mình, hòn đá dưới chân hắc y nhân liền bể tan tành.

Trên tay hắn xuất hiện vô số vết thương, trong miệng cũng ứa cả máu, máu rơi trên đất, ăn mòn cả đá.

Tay Hỗ Chu Kính cũng bị một vết thương của hắn, vết thương rỉ máu chảy ra ngoài biến thành màu đen, như là mực, nhuộm dần trên bạch y, khiến người ta sợ hãi.

Hỗ Chu Kính nín thở, dùng linh khí bức độc từ vết thương ra, đợi máu khôi phục thành màu đỏ, mới thở phào nhẹ nhõm.

Hắc y nhân cười nói: Giết ta đi, đem kiếm ngươi rạch nát người ta, đừng do dự."

Điên rồi, Hồ Lệ Khanh hận không thể lao lên chém hắn 180 nhát, Hỗ Chu Kính tu tiên, nàng không phải như vậy, nàng vốn là yêu không ưa con người, cũng không thèm giết.

Hỗ Chu Kính đánh nhau với hắn, lần nữa tách ra, hắc y nhân chân vừa chạm đất, Hồ Lệ Khanh liền dây trói tiên ra, trói chân hắn lại, sau đó trói chặt lại.

Hắc y nhân cũng không ngã xuống đất.

Hồ Lệ Khanh xông lên dùng roi đánh hắn, roi nhỏ cũng không hề đơn giản, được bện từ Kim Ty cực nhỏ mà thành, sự dụng dễ như trở tay, nhưng đánh lên người đau như kim châm, vô cùng đau nhức.

Hồ Lệ Khanh quất hắn, vừa lầm bầm: "Ngươi làm nàng bị thương, chính là tự tìm đường chết."

Hắc y nhân không sợ đau, bị nàng quất tới máu bê bết, nhưng vẫn không kêu một tiếng, tránh khỏi dây trói tiên, tóm được cổ chân Hồ Lệ Khanh.

Hỗ Chu Kính liền bật dậy, bay tới cạnh người Hồ Lệ Khanh, đưa tay ôm eo nàng, đưa nàng theo hai người cùng bay lên không trung.

Hồ Lệ Khanh mới chú ý mình chỉ lo phát tiết quên mất tự bảo vệ mình, hành động này của Hỗ Chu kính là cứu nàng.

Nàng ôm lấy eo nàng nói: "Ngươi cứu ta, chứng tỏ ngươi không còn giận ta nói lung tung."

Hỗ Chu Kính tức giận cũng không phải vì câu nói đó, nhưng lúc này lại không giải thích, Hồ Lệ Khanh lại không chịu buông nói: "Nói, ngươi không giận, nếu không ta vẫn ôm ngươi."

Đơn giản là giữ hai mạng người nhìn xem đùa giỡn, Hỗ Chu Kính nói: "Được, ta không giận."

"Hỗ Chu Kính...!ta..." Hồ Lệ Khanh con chưa nói xong, Hỗ Chu Kính đã đáp trên đất.

Hỗ Chu Kính đứng trước hắc y nhân, đề phòng hắn tấn công.

"Nhìn hai người các ngươi còn dây dưa triền miên, thật là một cảnh đẹp." Hắc y nhân cười nói.

"Hỗ Chu Kính, ngươi cũng được coi là đệ nhất mỹ nhân của hổ tộc, mặc dù so với ta kém hơn ba phần sắc đẹp ( == khúc này tui mún đi...!ĐM nó lấy đâu ra cái tự tin ấy thế f**k!!!) nhưng ta cũng không ngại dung mạo ngươi không bằng, miễn cưỡng cưới ngươi, nhưng ngươi lại phản bội hại ta, ngươi tội đáng chết vạn lần." Hắc y nhân thấp giọng gào thét.

Hỗ Chu Kính giơ linh kiếm lên lần nữa nói: "Ngươi nói ngàn năm trước, ta tức giận làm nhục ngươi một lần."

Màu đỏ trên linh kiếm càng tăng lên, giống như ngọn lửa đang thiêu cháy.

"Hôm nay, ta không ngại làm nhục ngươi lần hai!" Hỗ Chu Kính quơ kiếm thành ba kiếm ảnh, liền kéo nhau bay đến hắc y nhân, hắc y nhân bị kiếm bao vây, không chỗ tránh.

Lui về sau một bước, nhưng lại phát hiện Hỗ Chu Kính sau lưng hắn.

Hỗ Chu kính cầm ngược linh kiếm, dùng chuôi kiếm ra đòn trên vai hắn, chỉ nghe tiếng rắc, vai liền trật khớp, cánh tay liền rũ xuống.

Thêm tay trái, hắc y nhân không còn tay, liền dung chân đá.

Hỗ Chu Kính dẫm lên chân hắn, dùng đầu gối ra đòn lên chân hắn, làm gãy khớp xương.

Hắc y nhân thành kẻ phế liệt không thể phản kích, Hỗ Chu Kính ra lệnh cho lão bảo: "Mở cửa ra."

Lão bảo vội mở cửa, Hỗ Chu Kính nhấc chân đá bay hắc y nhân, hắc y nhân hóa thành một làn khói đen biến mất trong tuyết.

Hỗ Chu Kính thu hồi linh kiếm vào cơ thể, thanh tĩnh lại, người liền yếu đi, không đứng nổi.

Hồ Lệ Khanh vội tiến lên đỡ nàng, Hỗ Chu Kính lắc đầu nói: "Ta không sao.".