- Đây là chuyện của nhà chúng tôi, còn chưa đến lượt người ngoài như cậu chen lời vào.
Diệp Chí Nghĩa hừ lạnh một tiếng, lão quả thật đã từng nghe qua chuyện của Hạ Thiên và Cao gia, cũng có chút cố kỵ Hạ Thiên. Nhưng bây giờ Hạ Thiên nói có thể làm cho ông cụ sống thêm nửa năm, biết được điều này thì lão lập tức ném những điều kiêng kỵ sang một bên.
- Tôi không có hứng thú quản đến chuyện của ông.
Hạ Thiên cầm châm đâm xuống người ông cụ:
- Mỹ nữ tỷ tỷ mời tôi đến đây chữa bệnh, tôi trị xong sẽ đi ngay, đừng quấy rầy tôi là được.
- Cậu dừng lại cho tôi.
Diệp Chí Nghĩa lập tức trở nên sốt ruột, lão muốn phóng lên ngăn cản Hạ Thiên thi châm.
Hạ Thiên dùng tay phải thi châm, hắn cũng không quay đầu lại, tay trái không làm gì được vung ra phía sau rất tùy ý, đúng lúc vỗ vào ngực Diệp Chí Nghĩa đang phóng đến. Diệp Chí Nghĩa chợt cảm thấy một luồng lực lượng khủng bố phóng đến đẩy cả người ra phía sau vài bước, ngay sau đó đám người vây quanh giường bệnh cũng bị đẩy ra, lúc này cũng không còn chen chúc như vừa rồi.
- Cậu...Cậu dám đánh người sao?
Diệp Chí Nghĩa tức giận, lão dùng giọng nghiêm nghị quát lớn:
- Bảo vệ, bảo vệ đâu?
Dù Diệp Chí Nghĩa có lớn tiếng thế nào thì Hạ Thiên cũng mặc kệ, hắn nâng châm lên và đâm xuống, chỉ sau vài phút thì hầu như đâm xuống đủ các huyệt lớn của ông cụ.
- Diệp tiên sinh, có chuyện gì?
Bảo vệ đến rất nhanh.
- Không có gì.
Diệp Thiếu Hùng ngăn ở trước cửa:
- Quay về cho tôi.
- Ai nói không có gì?
Diệp Chí Nghĩa tức giận nói:
- Các anh vào đây, bắt thằng khốn giả làm thần y này đưa đến cục công an.
Đám bảo vệ lập tức cảm thấy buồn bực nhưng không ai dám nói gì, mỗi người có một việc riêng nhưng hai người này không thể đắc tội.
- Để xem tên nào dám quấy rầy Hạ Thiên chữa bệnh cho ông!
Diệp Thiếu Hùng sẵng giọng quét mắt nhìn mọi người.
- Diệp Thiếu Hùng, cậu...Cậu còn coi tôi là Nhị thúc sao?
Diệp Chí Nghĩa cực kỳ tức giận.
- Bốp.
Một cái tát vang dội, tất cả mọi người chợt choáng váng.
Tất cả đám người Diệp gia nhìn vết bàn tay đỏ tươi trên mặt Diệp Chí Nghĩa mà cảm thấy cực kỳ khó tin, Diệp Chí Nghĩa cũng vuốt gò má nóng bỏng, khoảnh khắc này lão cũng không kịp phản ứng.
- Diệp Thiếu Hùng, mày...Mày dám đánh cả chú sao?
Diệp Chí Nghĩa cuối cùng cũng kịp phản ứng, lão gào lên với Diệp Thiếu Hùng. Buồn cười, đúng là buồn cười, đã vài chục năm rồi chưa ai dám đánh Diệp Chí Nghĩa lão.
- Ngu như heo, tôi đánh ông đấy.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Ngay cả người nào đánh cũng không biết, đúng là ngu ngốc.
- Mày... ....
Diệp Chí Nghĩa quay đầu dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên.
- Mỹ nữ tỷ tỷ, sau một phút nữa ông cụ sẽ tỉnh lại, tôi đi trước đây.
Hạ Thiên không quan tâm đến Diệp Chí Nghĩa, hắn bắt chuyện với Diệp Mộng Oánh rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
- Đứng lại.
Diệp Chí Nghĩa gầm lên:
- Mày đánh người mà muốn đi sao? Tao nói cho mày biết, không dễ như vậy đâu?
- Kệ xác ông.
Hạ Thiên tiếp tục đi về phía trước, hắn cũng không quay đầu lại.
- Thế nào? Nhị thúc muốn tiến lên đánh hắn sao?
Diệp Thiếu Hùng dùng giọng mỉa mai nói.
- Diệp Thiếu Hùng, cậu... ....
Diệp Chí Nghĩa cảm thấy tức ngực, thiếu chút nữa đã ngất xỉu, đã vài chục năm hắn chưa từng chịu nhục như thế này.
- Em gái, em ở đây chăm sóc ông nội, anh đưa Hạ Thiên quay về.
Diệp Thiếu Hùng không quan tâm đến Diệp Chí Nghĩa:
- Có chuyện gì cứ điện thoại cho anh.
- Vâng, đại ca!
Diệp Mộng Oánh gật đầu, cặp mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm vào ông cụ trên giường trên giường bệnh, vẻ mặt cũng dần trở nên hân hoan. Lúc này nàng thấy ánh mắt mờ đục của ông đã sáng lên khá nhiều, làn da khô héo cũng có thêm chút sức sống, vẻ mặt hồng hào. Tuy nàng không phải là bác sĩ nhưng cũng có thể cảm giác được ông nội đang tốt lên, nàng tin Hạ Thiên không gạt mình, ông nội sẽ nhanh chóng tỉnh lại.
Vẻ mặt ông cụ ngày càng tốt mà vẻ mặt đám người Diệp Chí Nghĩa lại càng khó coi, vì bọn họ bắt đầu ý thức được sự việc không muốn nhìn đang dần phát sinh.
Hạ Thiên đi khỏi bệnh viện không nhanh không chậm, trong lòng có chút buồn bực, hắn không kéo mỹ nữ tỷ tỷ về làm vợ mình, điều này đúng là thất bại.
- Hạ Thiên sao?
Một người đàn ông ăn mặc toàn hàng hiệu chợt xuất hiện chắn đường Hạ Thiên.
- Tôi đã từng thấy anh.
Hạ Thiên nhìn đối phương:
- Anh cũng đi cùng Cao Danh Dương.
- Cậu hiểu lầm rồi, tôi có tới lui với Cao Danh Dương cũng không tính là quá thân thiết.
Người này chợt cười cười, hắn duỗi tay phải mang đủ các loại nhẫn nói:
- Chính thức giới thiệu với cậu, tôi là Diệp Thiếu Kiệt, là con trai của Diệp Chí Nghĩa.
- À, tôi vừa đánh bố anh.
Hạ Thiên không muốn bắt tay với Diệp Thiếu Kiệt, tuy người này không phả là tình địch nhưng hắn không có chút hảo cảm nào.
Trong mắt Diệp Thiếu Kiệt bùng lên cái nhìn tức tối, nhưng ngay sau đó lại khôi phục như thường, hắn rút tay về ròi cười nhạt một tiếng:
- Nghe nói cậu đến chữa bệnh cho ông nội, dù là thế nào thì tôi cũng phải cảm ơn cậu.
- Diệp Thiếu Kiệt, cậu thật sự cảm tạ cậu ta sao?
Một tiếng cười lạnh vang lên, Diệp Thiếu Hùng đã đi ra.
- Đại ca, dù là ai đến chữa bệnh cho ông thì em cũng phải cảm ơn.
Diệp Thiếu Kiệt mỉm cười:
- Chẳng lẽ đại ca không cảm tạ Hạ Thiên sao?
- Tất nhiên tôi phải cảm tạ cậu ấy.
Diệp Thiếu Hùng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Kiệt:
- Nếu không phải Hạ Thiên ra tay thì em gái đã sớm bị bọn cầm thú gây hại.
Vẻ mặt Diệp Thiếu Kiệt vẫn không biến đổi, trên mặt vẫn giữ nụ cười:
- Đại ca nói đúng, chúng ta nên cảm tạ Hạ Thiên.
- Phải không?
Diệp Thiếu Hùng nở nụ cười lạnh lùng:
- Anh sẽ nói cho em một tin tức tốt, ông nội chắc đã tỉnh lại rồi.
Vẻ mặt Diệp Thiếu Kiệt chợt biến đổi, ngay sau đó hắn lại cười ha hả:
- Thật vậy sao? Đúng là tin tức tốt, đại ca, em không nói chuyện với anh nữa, em vào xem ông thế nào.
- Hạ Thiên, sau này có rãnh thì cùng dùng bữa cơm nhé?
Diệp Thiếu Kiệt bắt chuyện với Hạ Thiên, sau đó hắn đi về phía bệnh viện.
Diệp Thiếu Hùng nhìn bóng lưng Diệp Thiếu Kiệt bằng ánh mắt lạnh lùng, mãi đến khi đối phương biến mất trong tầm mắt thì hắn mới xoay người nói:
- Hạ Thiên, trước tiên tôi đưa cậu về.
- Tốt, cảm ơn Diệp đại ca!
Hạ Thiên rõ ràng là cầu còn chưa được, nếu hắn tiếp tục tự mình quay về thì sợ rằng sẽ lạc đường.
- Đưa cậu về cửa hàng hoa hay về nhà?
Diệp Thiếu Hùng lên xe rồi hỏi Hạ Thiên.
- Đợi tôi điện thoại cái đã.
Hạ Thiên lấy điện thoại ra gọi vào số Tôn Hinh Hinh:
- Chị Hinh, chị đang ở đâu vậy?
- Tôi đang ở cửa hàng hoa, nhưng ngay sau đó sẽ quay về.
Tôn Hinh Hinh nói.
- À, vậy thì tôi cũng về nhà.
Hạ Thiên lập tức quyết định.
- Cậ dùng cơm chưa?
Tôn Hinh Hinh hỏi.
- Chưa!
Hạ Thiên nói.
- Được rồi, vậy thì tôi sẽ làm cơm chờ cậu về.
Tôn Hinh Hinh dùng giọng dịu dàng nói.
Sau đó hai người hàn huyên vài câu rồi cúp máy.
- Diệp đại ca, anh đưa tôi về nhà, nhà tôi... ....
Hạ Thiên còn chưa nói xong thì Diệp Thiếu Hùng đã đón lời:
- Học Phủ Danh Uyển, tôi biết. Nguồn: http://truyenfull.vn
Diệp Thiếu Hùng dừng lại một chút rồi dùng giọng đùa giỡn nói:
- Nghe tôi nói này Hạ Thiên, cậu ở cùng nhà với Tôn Hinh Hinh, cậu không sợ Kiều Tiểu Kiều sẽ ghen sao?
- Tiểu Kiều không thích đồ chua, vì vậy nàng sẽ không để tôi phải ăn dấm.
Hạ Thiên dùng giọng nghiêm túc nói.
Diệp Thiếu Hùng bị lời nói của Hạ Thiên làm cho nghẹn lời, hắn lắc đầu rồi thay đổi chủ đề:
- Hạ Thiên, cậu còn nhớ Mãnh Hổ không?
- Mãnh Hổ sao?
Hạ Thiên suy nghĩ:
- Có phải tên khốn muốn sàm sỡ với mỹ nữ tỷ tỷ bị tôi biến thành thái giám không?
- Đúng vậy, chính là hắn.
Diệp Thiếu Hùng khẽ gật đầu:
- Tôi đã tìm được hắn, cũng hỏi được vài chuyện trong miệng hắn.
Diệp Thiếu Hùng vốn định đợi Hạ Thiên hỏi lại vài câu, nhưng hắn đợi một lúc lâu mà đối phương căn bản không có ý mở miệng, vì vậy đành phải nói:
- Hạ Thiên, Mãnh Hổ chỉ cầm tiền của người khác hành động, người muốn đối phó với em gái tôi cũng không phải là hắn, mà sau này kẻ đứng sau lưng sợ rằng sẽ còn tiếp tục ra tay với em gái tôi.
- Thật vậy sao?
Hạ Thiên có chút hứng thú:
- Thằng nào dám có ý với mỹ nữ tỷ tỷ vậy? Tôi xử nó.
Diệp Thiếu Hùng rất hài lòng vì câu nói của Hạ Thiên, hắn cười nhạt một tiếng nói:
- Hạ Thiên, có lời này của cậu tôi cũng yên tâm, tuy tôi đã phái người bảo vệ em gái nhưng địch trong tối ta ngoài sáng, vì đảm bảo tính cẩn thận, tôi chỉ hy vọng khi emg gái sinh chuyện thì cậu có thể lập tức đi cứu giúp.
- Diệp đại ca, anh cứ yên tâm, có em ở đây thì mỹ nữ tỷ tỷ sẽ không thể xảy ra chuyện gì được.
Hạ Thiên dùng giọng tin tưởng mười phần nói.
Diệp Thiếu Hùng cũng không nói thêm điều gì, với quan hệ giữa hắn và Hạ Thiên bây giờ thì cũng không nói quá sâu, nhưng hắn cũng tin tưởng lời nói bảo đảm của Hạ Thiên. Có lời nói của Hạ Thiên thì vấn đề an toàn của em gái đã được đảm bảo, đối với hắn thì như vậy là quá đủ.
Đến chín giờ tối thì Hạ Thiên nhìn màn hình máy tính mà cảm thấy rất khó hiểu.
Mấy giờ trước Hạ Thiên luôn cho rằng hôm nay là ngày may mắn của mình, nhưng hắn dần phát hiện ngày hôm nay cực kỳ khó hiểu. Đầu tiên là mỹ nữ tỷ tỷ sắp vào tay chợt bị hớ, mà bây giờ hắn đang chát lại đột nhiên bị người ta cướp vợ. Mà đáng ghét chính là hắn không có biện pháp gì với tên đang cướp vợ mình.
Hơn một giờ trước đó Hạ Thiên về nhà, lúc này Tôn Hinh Hinh cũng làm xong bữa tối. Sau khi cơm nước xong thì hắn xem ti vi, cảm thấy rất nhàm chán mới chạy vào phòng Tôn Hinh Hinh lên mạng chơi đùa. Lúc đầu hắn cũng không biết gì, chỉ biết tự chát với Tôn Hinh Hinh, nhưng sau đó chợt có người chủ động liên lạc với hắn, sau đó là một tin tức:
- Mày là chồng của Kiều Tiểu Kiều sao?
Hạ Thiên trả lời:
- Đúng vậy.
Sau đó bên kia đưa đến một tin tức, mà thứ này chọc giận Hạ Thiên:
- Trùng hợp quá, tao cũng là chồng của Kiều Tiểu Kiều.
Mà lúc này Hạ Thiên mới phát hiện ra tên nick QQ của đối phương cũng là
"Chồng của Kiều Tiểu Kiều!".
- Mày nói gì vậy?
Hạ Thiên rất tức giận:
- Mày dám cướp vợ tao, đánh chết bà mày bây giờ.
- Đến đây, đến đây mà đánh, con gà, đến đây mà đánh ông?
Người kia rất đắc ý, cuối cùng còn mắng một câu:
- Gà vl!
Hạ Thiên cực kỳ tức tối, hắn tranh thủ thời gian kéo Tôn Hinh Hinh đến, hắn muốn biết phải làm sao để phát hiện đối phương đang ở đâu. Nhưng Tôn Hinh Hinh nói cho hắn biết, vấn đề này là không thể biết được.
- Nhưng cũng có biện pháp hack máy tính của hắn.
Tôn Hinh Hinh cung cấp cho Hạ Thiên một phương pháp báo thù.