Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 6: Bệnh tâm thần lừa đảo lưu manh

- Lưu manh!

Nữ hài hung hăng trừng mắt liếc Hạ Thiên một cái.

- Ta còn chưa nói xong mà.

Nhìn vào thân ảnh nữ hài đang ly khai, Hạ Thiên không khỏi tự nói thầm một câu.

Một thiếu phụ thon thả tha thướt đi đến, Hạ Thiên lại ra nghênh tiếp:

- Vị đại tỷ này, ta có bí kíp tổ truyền luyện chế ra cực phẩm Phong nhũ sương, chỉ cần một tháng, đảm bảo cô có thể từ A biến thành C…

Thiếu phụ thon thả lập tức tức giận:

- Ánh mắt ngươi bị làm sao vậy, ta nơi nào là A, rõ ràng là B!

- Hử, vậy có thể cho cô từ B biến thành D, đại tỷ, mua không? Rất tiện nghi đấy.

Hạ Thiên nhanh chóng nói ra, trong lòng lại thầm nghĩ, rõ ràng là A mà.

- Thật sự có tác dụng?

Thiếu phụ có điểm động tâm.

- Đương nhiên, ta ở đây chính là dùng cây đu đủ nước ngàn năm để luyện chế đấy.

Hạ Thiên vội vàng gật đầu.

- Có cây đu đủ nước ngàn năm ư?

Thiếu phụ vẻ mặt hồ nghi nhìn Hạ Thiên.

- Đương nhiên là có, vạn năm đều có nữa là!

Hạ Thiên vẻ mặt khẳng định.

- Cái kia... bao nhiêu tiền?

Thiếu phụ chần chừ rồi hỏi.

- Mười vạn một bình, quá rẻ rồi đấy.

Hạ Thiên không khỏi vui sướng, mắt nhìn thấy có thể kiếm được tiền.

- Ngươi cho ta là ngu ngốc à?

Thiếu phụ hung hăng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, xoay người rời đi, xa xa còn mắng một câu:

- Đồ lừa đảo đáng chết!

Hạ Thiên cảm thấy mình rất vô tội, thật sự là rất tiện nghi mà, nếu không phải cần tiền gấp, hắn còn muốn bán một trăm vạn đây này.

- Vị tỷ tỷ này, cô có bệnh….

- Ngươi mới có bệnh ấy! Bệnh thần kinh!

- Vị đại ca kia, đầu óc ngươi có bệnh….

- Móa, con mẹ nó, đầu óc ngươi mới có bệnh!

…..

Một giờ sau, Hạ Thiên dị thường buồn bực ngồi ở ven đường, trong lòng oán thầm ba vị sư phó, không phải bọn họ nói kiếm tiền rất dễ dàng sao? Làm sao hiện tại hắn muốn kiếm chút tiền mà khó khăn như vậy?

Chỉ một giờ trước đó, hắn chưa từng cảm giác được kiếm tiền là một vấn đề, đại sư phó tùy tiện trị bệnh cho một người có thể kiếm được cả mấy ngàn vạn, năng lực của hắn rõ ràng cho với đại sư phó còn lợi hại hơn, tại sao kiếm mấy ngàn đồng cũng không được?

Nhìn vào tiệm hoa Hinh Hinh phía đối diện, Hạ Thiên bắt đầu suy nghĩ có nên trực tiếp đi tìm Kiều Tiểu Kiều hay không? Chỉ là, tâm lý hắn lại có điểm không phục, chẳng lẽ hắn thật sự không kiếm được tiền?

Lúc này, một nam một nữ dắt tay nhau đi vào tiệm hoa, nam sinh cao cao to to, nữ sinh cũng rất phiêu lượng, một lát sau, nam sinh ôm lấy một bó hoa hồng tặng cho nữ sinh, nữ sinh rất hưng phấn, ngay trước mắt mọi người tặng cho nam sinh một cái hôn môi.

Chứng kiến một màn như vậy, ngược lại càng làm cho ý định muốn mua hoa trong đầu Hạ Thiên càng thêm kiên định, nhưng vào lúc này, một thanh âm phẫn nộ bỗng nhiên vang lên:

- Trương Lị, em đang làm gì vậy?

Thanh âm đột nhiên vang lên này xuất phát từ trong miệng một tên mập mạp, hắn xông tới trước mắt nữ sinh vừa nhận được bó hoa hồng, mặt đầy vẻ phẫn nộ.

Nữ sinh kia đầu tiên mặt hơi biến sắc, sau đó lập tức lại khôi phục như bình thường, ôm lấy cánh tay của nam nhân cao lớn đứng bên cạnh, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn thẳng vào tên mập:

- Vương Kiệt, ngươi nhìn thấy rồi đấy, ta muốn nói cho ngươi biết, ta muốn chia tay với ngươi!

- Vì sao?

Tên mập gọi là Vương Kiệt gào thét lên nói:

- Chỉ vì hắn so với anh có nhiều tiền hơn ư?

- Vương Kiệt, chuyện này cùng ngươi không liên quan, tóm lại từ nay về sau chúng ta không còn quan hệ gì hết, ngươi đừng tới làm phiền ta!

Nữ sinh tên là Trương Lị có điểm chán ghét nhìn vào tên mập.

- Trương Lị, ngươi sẽ phải hối hận!

Vương kiệt nắm chặt hai tay.

- Nếu phải hối hận thì ta cũng hối hận trước kia lại đi làm bạn gái của ngươi!

Trương Lị hừ nhẹ một tiếng, ôm nam sinh cao lớn hướng về phía trong trường học cất bước:

- Tử Cường, chúng ta đi, đừng để ý đến hắn, hắn có bệnh!

Hai Người thân mật rời đi, mà Vương kiệt lại hung hăng đứng ở phía sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng hai người, hàm răng nghiến vào nhau vang lên kèn kẹt.

- Này, lão huynh, bị cướp mất bà xã?

Hạ Thiên nhanh chóng chạy đến bên người Vương Kiệt:

- Cho ta một ngàn vạn, ta giúp ngươi giải quyết tên kia, thấy sao?

Trong khi vẫn còn đang phẫn nộ, Vương kiệt quay đầu nhìn vào Hạ Thiên:

- Ngươi nói cái gì?

- Ta nói cho ta một ngàn vạn, ta sẽ sử lý tên kia giúp ngươi cướp lại lão bà!

Hạ Thiên nhanh chóng nói ra.

Vương Kiệt dùng ánh mắt khác thường nhìn Hạ Thiên, nửa buổi mới nói ra một câu:

- Ngươi có bị bệnh không thế?

Hạ Thiên lại buồn bực.

- Lão huynh, ta đang nói thật mà, ta thật sự đang cần tiền gấp, giảm giá cho ngươi, tám trăm vạn ta sẽ làm.

Hạ Thiên không muốn buông tha món sinh ý này.

- Móa, ta con mẹ nó có tám trăm vạn, còn muốn Trương Lị làm gì? Ta có thể tìm được nữ nhân so với nàng tốt hơn gấp mười gấp trăm lần!

Vương Kiệt tức giận nói.

- Ngươi không có tiền sao không nói sớm!

Hạ Thiên có chút bất mãn, lãng phí thời gian của hắn!

- Haizz, trên người ta vừa vặn còn tám trăm đồng, không bằng ngươi đem tiểu tử kia đập một trận đi?

Vương Kiệt chủ động đề nghị nói.

Hạ Thiên trực tiếp rời đi, đi làm tay chân cho người khác, mất hết thân phận của hắn.

Bụng đột nhiên xì xào kêu, Hạ Thiên lập tức phát hiện ra một sự thực rất tàn khốc chính là hắn thật sự đói bụng, điều này cũng khó trách, từ buổi sáng đến giờ, hắn đã ăn cái gì đâu.

- Lão bà từng nói ở bên ngoài ăn cơm cũng tốn tiền, thật sự là phiền hà, nghĩ lại ở trên núi vẫn tốt nhất.

Hạ Thiên đột nhiên phát hiện chính mình có điểm hoài niệm cuộc sống trên núi, nhưng hoài niệm vẫn là hoài niệm, vấn đề ăn cơm cũng không được giải quyết, mà cái này lại trở về vấn đề lúc trước, chính là hắn nhất định phải kiếm tiền.

- Tôn Hinh Hinh, cút ra đây cho ta!

Một tiếng hô to hấp dẫn sự chú ý của Hạ Thiên, chỉ thấy một nam nhân tuổi trẻ tóc vàng đứng bên ngoài tiệm hoa Hinh Hinh, áo ba lỗ quần đùi chữ nhân kéo, đó là toàn bộ trang phục và đạo cụ của người này.

- Trương Đại Trụ, ngươi lại muốn làm cái gì?

Một nữ nhân từ bên trong tiệm hoa chạy ra, nhìn bề ngoài nữ nhân này đại khái hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi, tóc đen da trắng, dáng người phải nói là trước lồi sau vểnh, toàn thân tản ra phong tình thành thục đến mê người, bất quá lúc này trên khuôn mặt nàng lại có vẻ rất tức giận.

- Ta hết tiền rồi!

Trương Đại Trụ có chút tham lam nhìn vào Tôn Hinh Hinh, bộ vị nào đó trên cơ thể dường như cũng đang bành trướng.

- Hôm trước ta vừa mới cho ngươi hai ngàn đồng còn gì?!

Tôn Hinh Hinh phẫn nộ nhìn vào Trương Đại Trụ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Tóm lại hôm nay ta cần tiền!

Trương Đại Trụ chằm chằm nhìn vào bộ ngực cao ngất của Tôn Hinh Hinh:

- Cho ta năm ngàn, không thì cùng ta về nhà kết hôn đi!

- Ngươi!

Tôn Hinh Hinh thở gấp:

- Trương Đại Trụ, tại sao ngươi lại vô sỉ như vậy?

- Ta vô sỉ? Ngươi có tiền ở bên ngoài nuôi trai, ta lại không thể tìm ngươi đòi tiền ư?

Trương Đại Trụ chẳng hề để ý nói.

- Ngươi, ngươi đừng ngậm máu phun người!

Tôn Hinh Hinh giận đến khuôn mặt trắng bệch, nàng dùng ánh mắt cầu xin nhìn bốn phía xung quanh, tuy nhiên đã có mười mấy người hiện đang xem náo nhiệt, thậm chí còn có bảo vệ trường học, nhưng nhìn thấy ánh mắt của nàng thì tất cả đều lẩn ra xa.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Trương Đại Trụ đến nơi này nháo sự, ai cũng biết rằng, tên gia hỏa này là một tên vô lại, mấy lần trước cũng có người giúp đỡ báo cảnh sát, nhưng vì cảnh sát tới cũng không có biện pháp gì, nên là hiện tại, mọi người cũng chỉ đứng bên cạnh xem náo nhiệt mà thôi.

- Tôn Hinh Hinh, đến cùng là ngươi có cho tiền hay không? Nếu mà không cho, ta sẽ đập phá tiệm hoa của ngươi!

Trương Đại Trụ tiếp tục uy hiếp nói.

- Ta cho ngươi tiền nhé?

Một thanh âm đột nhiên vang lên, mọi người đều quay đầu nhìn lại, liền chứng kiến một thiếu niên tướng mạo bình thường đang cười hì hì đứng đó.

- Ngươi là ai?

Trương Đại Trụ sững sờ.

- Ta tên là Hạ Thiên, Hạ trong Xuân Hạ Thu Đông, Thiên trong Thiên hạ đệ nhất!

Hạ Thiên xán lạn cười, ngón tay khẽ búng, đồng xu duy nhất trên người liền bắn về phía Trương Đại Trụ:

- Tiền tới, mau bắt lấy!

Trương Đại Trụ vô ý thức vươn tay, lại cảm giác thấy một trận đau đớn kịch liệt truyền đến, tức thời phát ra một tiếng kêu thảm kinh thiên động địa: "A……"

"Đinh……" Đồng tiền xu rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang thanh thúy.

- Ngươi, con mẹ nó ngươi ám toán ta?

Trương Đại Trụ ôm lấy bàn tay, hung hăng nhìn Hạ Thiên.

Hạ Thiên không nhanh không chậm đi tới trước mặt Trương Đại Trụ, khom lưng nhặt lấy đồng tiền xu bỏ vào trong túi, đứng thẳng lên, hướng về Trương Đại Trụ nở nụ cười xán lạn, sau đó liền nhấc tay, chỉ nghe thấy "Bốp" một tiếng giòn vang, cho Trương Đại Trụ một cái bạt tai.

- Cái loại chuyện ám toán ta không bao giờ làm, ta là quang minh chính đại đánh ngươi.

Hạ Thiên cười hì hì nói.

- Ngươi, ngươi dám đánh ta?

Trương Đại Trụ bị tát một cái cảm giác có chút chóng mặt, vẫn còn chưa kịp phản ứng.

"Bốp!" Lại một tiếng giòn vàng, Hạ Thiên lại quạt cho Trương Đại Trụ một cái bạt tai:

- Ta đương nhiên dám đánh ngươi.

- Con mẹ nó, ta liều mạng với ngươi!

Trương Đại Trụ gào thét hướng Hạ Thiên đánh tới.

Hạ Thiên liền nhấc chân đá trúng bụng Trương Đại Trụ, Trương Đại Trụ kêu thảm một tiếng, ngửa đầu ngã xuống.

Mọi người liền trợn mắt há mồm, thiếu niên này thoạt nhìn bình thường, đánh nhau lại thật có tài a.

- Được, được, Tôn Hinh Hinh, nữ nhân đê tiện này, dám để cho thằng trai bao của ngươi đánh ta phải không?

Trương Đại Trụ lồm cồm bò dậy:

- Ngươi chờ đó cho ta… Ách…

Trương Đại Trụ kêu thảm thiết, bay ngược ra xa mấy mét, sau đó nặng nề ngã trên mặt đất, vẫn là Hạ Thiên đã cho hắn thêm một cước.

Sau một hồi, Trương Đại Trụ đứng lên, một lời cũng không nói liền trực tiếp hướng về phía cổng trường chạy đi, so với thỏ còn chạy nhanh hơn.

Mà người đang vây xem cũng lập tức giải tán, hiển nhiên là không muốn bị phiền toái, ngay cả tên bảo vệ kia cũng rất nhanh chạy về phòng bảo vệ của hắn, bộ dáng coi như chưa từng có bất cứ sự tình gì phát sinh.

Tôn Hinh Hinh ngơ ngác nhìn Hạ Thiên, mỗi lần Trương Đại Trụ đến nơi này nháo sự, nàng đều mong rằng có thể có người giúp nàng một lần, hôm nay cũng vậy, nhưng lại là một nữa thất vọng, khiến cho nàng lần này cũng không trông mong có người tới giúp đỡ, nhưng đúng lúc này Hạ Thiên lại xuất hiện, Hắn gọn gàng đánh cho Trương Đại Trụ một trận, đem hắn đuổi đi.

Mấy tháng qua, Trương Đại Trụ thỉnh thoảng lại đến nháo sự, khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần nàng đều mệt mỏi, nàng vô số lần mơ tưởng đến có một bạch mã vương tử tới cứu nàng, nhưng nàng lại không thể đợi được, ngược lại, vài ngày trước có một đại thúc lái BMW nguyện ý giúp nàng giải quyết Trương Đại Trụ, nhưng điều kiện là nàng phải làm tình nhân của hắn.

Nhìn thiếu niên kia có ánh mắt trong veo, nụ cười xán lạn, từ đáy lòng Tôn Hinh Hinh dâng lên một cảm giác khác thường, nàng đột nhiên có một dự cảm, bạch mã vương tử của nàng cuối cùng cũng xuất hiện, điều duy nhất đáng tiếc là bạch mã vương tử này không anh tuấn tiêu sái như trong tưởng tượng của nàng, mà nhìn từ quần áo của hắn thì hắn tựa hồ cũng rất nghèo.

- Hinh tỷ, chị không sao chứ?

Một nữ hài từ trong tiệm hoa chạy ra, nữ hài không tính là xinh đẹp, nhưng lại xinh xắn lanh lợi, có mấy phần cảm giác đáng yêu, mà nàng, chính là người làm duy nhất trong tiệm hoa Hinh Hinh, Phương Hiểu Như.