- Đây không phải là xe của Lâm Chỉ Vân sao?
Mộc Hàm nhịn không được phải hỏi, vài phút trước đó nàng đã gặp chiếc xe kia, tất nhiên nàng sẽ nhớ rõ, bây giờ chiếc xe bị đâm biến hình trên đường, đó không phải là xe của Lâm Chỉ Vân sao?
- Đúng là xe của người quái dị kia.
Hạ Thiên có chút tiếc nuối:
- Tôi còn muốn biến cô ta thành dâm hoa của thủ đô, bây giờ xem ra có chút chuyện ngoài ý muốn, đúng là trí giả lo ngàn mất một, cũng đôi khi tôi phải thất thủ.
Hạ Thiên thấy rất rõ ràng, xe của Lâm Chỉ Vân bị đâm rất thảm, đôi nam nữ trong xe lúc này còn chưa chết nhưng chắc chắn không sống thêm được bao lâu. Lâm Chỉ Vân đã sắp chết, như vậy thủ đô sẽ mất đi một đóa dâm hoa, nhưng Hạ Thiên vẫn cảm thấy điều này là chưa chắc, trên trần thế chưa đạt thành ước nguyện, biết đâu xuống âm phủ sẽ là dâm hoa?
Mộc Hàm nghe những lời lầm bầm của Hạ Thiên mà không khỏi ngẩn ngơ, nàng nhìn về phía tài xế taxi ở phía trước, sau đó nàng ghé sát tai Hạ Thiên nói:
- Chồng, lúc nãy cậu không làm gì với Lâm Chỉ Vân đấy chứ?
Vừa rồi tốc độ đâm châm của Hạ Thiên lên người Lâm Chỉ Vân là quá nhanh, vì vậy Mộc Hàm cũng chẳng phát hiện ra động tác của hắn, nhưgn nàng nghe những lời vừa rồi của Hạ Thiên, tất nhiên phải có chút nghi ngờ.
- À, lúc nãy tôi có đâm hai châm lên người quái dị, để cho người phụ nữ kia sau này nhìn thấy đàn ông sẽ cực kỳ ham muốn, sau đó sẽ tìm rất nhiều đàn ông mới thỏa mãn. Nếu cứ như vậy thì không bao lâu nữa cô ta sẽ là dâm hoa nổi tiếng thủ đô.
Hạ Thiên cũng không giấu diếm:
- Đáng tiếc là xảy ra chuyện, kết quả là tông xe, đúng là thất vọng.
Mộc Hàm cuối cùng cũng hiểu, hèn gì vừa rồi chồng mình không gây phiền toái cho Lâm Chỉ Vân, để cho cô ta bỏ đi, thì ra đã sớm âm thầm ra tay độc ác. Nếu thật sự như những gì Hạ Thiên nói thì không bao lâu nữa Lâm Chỉ Vân sẽ hoa thối nhụy tàn.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.Tất nhiên bây giờ Lâm Chỉ Vân cũng chẳng có gì khá hơn, tuy không thành danh là dâm hoa thủ đô, nhưng Mộc Hàm biết số đàn ông leo lên người Lâm Chỉ Vân cũng phải hơn một tá.
- Vợ, mặc kệ người quái dị kia, chị nói bốn đóa hoa ở thủ đô là ai đi.
Hạ Thiên cũng không hứng thú với Lâm Chỉ Vân, bây giờ hắn rất hứng thú với bốn đóa hoa thủ đô. Hắn muốn biết đám người kia có đẹp như vợ mình không? Nếu có cơ hội thì hắn nhất định sẽ cướp làm vợ.
Mộc Hàm cũng có chút bất đắc dĩ với Hạ Thiên, nhưng nàng cũng hiểu, nếu hắn không thích người đẹp thì sẽ không phải là Hạ Thiên. Nếu hắn chẳng có tính cách thấy người đẹp là lấy làm vợ thì bây giờ nàng cũng không thể đi cùng hắn, hơn nữa nàng đã bị chôn vùi dưới ba tấc đất từ lâu rồi.
Mộc Hàm giới thiệu, Hạ Thiên cuối cùng cũng biết rõ bốn đóa hoa ở thủ đô là ai, trong đó có một đóa hoa mà hắn biết, đó là Triệu Vũ Cơ.
Triệu Vũ Cơ có tiếng tăm lừng lẫy là Thiên Hậu trong giới ca sĩ, tuy cũng không phải chỉ có vài người biết được thân thế và lai lịch của nàng, nhưng có một điều được xác định, đó là trong thủ đô, dù xét về vẻ đẹp hay danh tiếng thì nàng cũng đứng vào trong hàng ngũ bốn đóa hoa xinh đẹp. Dù Hạ Thiên là kẻ hay bắt bẻ, nhưng hắn chỉ cảm thấy trên đùi Triệu Vũ Cơ có hai vết sẹo lồi mắt ra mới nhìn thấy mà thôi, dù là dáng người hay gương mặt của nàng cũng thuộc loại tuyệt mỹ.
Tất nhiên nếu muốn trở thành danh hoa ở thủ đô mà chỉ có sự xinh đẹp và nổi tiếng thì còn chưa đủ, còn phải có thân phận không giống người thường. Triệu Vũ Cơ có thân phận là ngôi sao ca nhạc, đây chẳng là thân phận gì ra hồn với đám công tử thủ đô, dù nàng là Thiên Hậu trong giới ca hát thì cũng chỉ là một con hát, không đáng gì.
Nhưng Triệu Vũ Cơ không chỉ là một ngôi sao ca nhạc, đám công tử ở thủ đô đều biết nàng có hậu trường rất mạnh, nhưng không ai biết hậu trường của nàng là ai. Mọi người trước nay đều ghép Triệu Vũ Cơ vào với Triệu gia, nhưng từ đầu đến cuối Triệu gia chưa từng thừa nhận quan hệ với Triệu Vũ Cơ, cũng chưa từng phủ nhận.
Bối cảnh của Triệu Vũ Cơ rất mê hoặc, thực tế ngay cả Mộc Hàm cũng chẳng biết Triệu Vũ Cơ có quan hệ với Triệu gia hay không.
Trong bốn đóa hoa ở thủ đô thì Mộc Hàm và Triệu Vũ Cơ giống như có quan hệ với Triệu gia, nhưng hai người còn lại thì không.
Đóa hoa thứ ba thực tế chính là người mà Hạ Thiên đã từng gặp qua, nhưng chưa từng gặp mặt thật sự, chỉ được nhìn qua ảnh, nàng chính là Tống Ngọc Mị. Cũng không phải Tống Ngọc Mị hùng mạnh mà Hạ Thiên đã biết, đó là Tống Ngọc Mị mặc trang phục cổ trang ở tấm ảnh trong điện thoại của Mộc Hàm.
Tống Ngọc Mị là một người phụ nữ xinh đẹp nổi tiếng thủ đô, nhưng một người đẹp mà suốt ngày mặc cổ trang, điều này rõ ràng là quý hiếm. Nghe đồn Tống Ngọc Mị rất thích trang phục cổ trang, từ nhỏ đến lớn nàng đều mặc cổ trang, hơn nữa đều là tự tay làm ra.
Tất nhiên Tống Ngọc Mị không những thích quần áo cổ trang, hơn nữa còn rất thích những thứ gì là đồ cổ, nàng có năng lực rất cao đối với ban ngành này, cũng được coi là truyền kỳ trong giới sư tầm đồ cổ ở thủ đô.
Tống Ngọc Mị mới hơn hai mươi tuổi, vì nàng sư tầm được nhiều đồ cổ mà có rất nhiều tiền, cứ ba năm sẽ tổ chức một đợt đấu giá cổ vật ở thủ đô, mười vật phẩm giá cao nhất đều của Tống Ngọc Mị.
Điều làm cho đám sưu tầm cổ vật cảm thấy xấu hổ, chính là sưu tầm cổ vật chỉ là nghề tay trái của Tống Ngọc Mị, nghề nghiệp thật sự của nàng là giáo sư. Trước mắt nàng đang đảm nhiệm chức vụ giảng viên đại học, với dung nhan và tính cách độc đáo, nàng hoàn toàn là giáo sư đẹp nhất đại học Bắc Kinh, đoạt được danh xưng hoa hậu giảng đường.
Thân phận của Tống Ngọc Mị lại không tầm thường, nàng là chị cả nhà Tống gia, mà Tống gia chính là những gia tộc gần đây quật khởi mạnh ở thủ đô.
- Xem ra có cơ hội mình phải đến gặp Tống Ngọc Mị này.
Hạ Thiên lầm bầm, hình như người phụ nữ Tống Ngọc Mị này có chút kỳ quái.
- Cuối cùng là một cô gái tên là Tiêu Âm, là một bác sĩ.
Mộc Hàm khẽ cười nói với Hạ Thiên:
- Y thuật của cô ấy rất cao, thực tế còn có một tên gọi khác, đó chính là nữ thần y đệ nhất thủ đô. Chồng Y Tiểu Âm này rất giống cậu.
- Tên không dễ nghe, có chút là lạ.
Hạ Thiên cảm thấy cái tên rất khó đọc:
- Sau này gặp mặt phải sửa tên cho chị ấy mới được.
Mộc Hàm có chút dở khóc dở cười, tên người muốn sửa là sửa sao?
- Đến nơi rồi.
Tên tài xế taxi mở miệng nói, hai người bọn họ nói chuyện nãy giờ, cuối cùng xe đã đến đúng mục đích, tòa nhà Vọng Kinh.