- Không... ....
Nhâm Trung Hằng rống lên một tiếng, trong lòng hắn rất đau đớn, hắn rất muốn phóng qua chặn một đao thay cho con, đáng tiếc là có tâm nhưng vô lực.
- Đùng.
Một tiếng súng nhỏ truyền vào trong tai Nhâm Trung Hằng, một giây sau vẻ mặt hắn chợt trở nên vui sướng, vì hắn thấy tên cần đao kia cũng không chém trúng con gái mình, tên khốn đã kêu lên mọt tiếng thảm thiết và ngã xuống.
- Đùng, đùng.
Lại hai tiếng súng khá nhỏ vang lên, Nhâm Trung Hằng quay đầu lại nhìn, hắn phát hiện hai tên cầm đao còn lại cũng ngã xuống đất. Lúc này trong phòng khách có thêm một người phụ nữ xinh đẹp mặc trang phục tiếp viên hàng không, người phụ nữ này đang cầm súng, rõ ràng nàng là người vừa nổ súng cứu con gái và vợ hắn.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.- Đa tạ... ....
Nhâm Trung Hằng đang định cảm tạ người phụ nữ mặc trang phục tiếp viên hàng không, nhưng hắn vừa nói được hai chữ thì rốt cuộc cũng ngậm miệng, vì hắn đột nhiên nhìn thấy họng súng chĩa về phía mình.
- Á.
Nhâm Tiên Nhi bị dọa thét lên, Ngô Phương vội vàng che miệng con, nàng sợ tiếng kêu của con gái chọc giận người phụ nữ xinh đẹp vừa xuất hiện.
- Anh là Nhâm Trung Hằng phải không?
Người phụ nữ xinh đẹp lạnh lùng hỏi.
- Đúng vậy, tôi là Nhâm Trung Hằng.
Nhâm Trung Hằng cắn răng có nhịn đau:
- Họa không tính lên người vợ con, Nhâm Trung Hằng tôi tự làm tự chịu, nếu có vấn đề thì xin bỏ qua cho vợ con tôi.
- Tôi có thể cứu anh, cũng có thể giết anh, giết ai hoặc không giết ai, điều này không phải do anh quyết định.
Người phụ nữ xinh đẹp dùng giọng lạnh lùng nói:
- Tôi hỏi anh một câu, anh nên thành thật trả lời.
- Xin cứ hỏi.
Vẻ mặt Nhâm Trung Hằng có chút khổ sở, hắn nghĩ mình là nhân vật số một trên giang hồ thủ đô, nhưng hôm nay xem ra tính mạng lại nằm trong tay kẻ khác, xem ra trước đó hắn đã tự đánh giá mình quá cao.
- Sao anh phải tìm Mộc Hàm?
Người phụ nữ khẽ hỏi.
- Tìm cho đại ca tôi.
Nhâm Trung Hằng không nghĩ sẽ giấu diếm, cũng không dám giấu, hắn chế thì không sao, cũng không thể cho vợ con chết theo.
- Đại ca trong miệng anh là Bạch Tiểu Lỗi sao?
Người phụ nữ khẽ hỏi.
Vẻ mặt Nhâm Trung Hằng chợt biến đổi, sau đó hắn lắc đầu:
- Không...Không phải Tam thiếu gia.
- Vậy anh nói xem đó là ai?
Người phụ nữ xinh đẹp hừ lạnh một tiếng:
- Tôi biết rất rõ lai lịch của anh, công ty Trung Hằng do anh khống chế, thực tế thì Bạch Tiểu Lỗi mới là người khống chế.
- Đúng vậy, đây là sự thật, nhưng lúc này người muốn tìm Mộc Hàm không phải là Tam thiếu gia.
Trong lòng Nhâm Trung Hằng càng kinh sợ, người phụ nữ này biết rõ lai lịch của hắn, vì vậy hắn cũng không dám giấu:
- Đại ca tôi nói chính là Hạ Thiên, cậu ta vừa trở thành đại ca của tôi ngày hôm nay.
- Hạ Thiên là đại ca của anh?
Trong giọng nói của người phụ nữ có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại hỏi:
- Anh nói Hạ Thiên ép anh tìm Mộc Hàm sao?
- Đúng vậy.
Nhâm Trung Hằng khẽ gật đầu.
- Như vậy anh có liên lạc với Hạ Thiên?
Người phụ nữ nhìn Nhâm Trung Hằng, nàng khẽ hỏi.
- Cậu ấy để lại số điện thoại cho tôi.
Nhâm Trung Hằng nói, hắn lấy điện thoại ra, hắn mất khá nhiều máu, ý thức bắt đầu không còn được thanh tỉnh:
- Tôi sẽ lập tức điện thoại cho cậu ấy.
- Được, anh gọi đi.
Người phụ nữ nhanh chóng nói.
Nhâm Trung Hằng lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Thiên, đáng tiếc là không liên lạc được.
- Điện thoại...Điện thoại không liên lạc được, tôi có thể nói cho cô biết số... ....
Nhâm Trung Hằng nói với vẻ mặt càng thêm tái nhợt.
Người phụ nữ cắt lời Nhâm Trung Hằng:
- Không cần nói cho tôi biết dãy số, tôi mặc kệ anh dùng phương pháp nào, tôi muốn liên lạc với Hạ Thiên ngay lập tức, anh đã mất khá nhiều máu, nếu Hạ Thiên có mặt ở đây thì cậu ta có thể cứu anh, nếu cậu ta không xuất hiện, như vậy anh chờ chết đi.
- Tôi...Tôi sẽ cố... ....
Nhâm Trung Hằng gọi đến một số khác:
- Mãnh Tử, cậu...Cậu nhanh chóng tìm ra Hạ Thiên, mời cậu ấy đến nhà tôi, nói là... ....
- Nói là Mộc Hàm đang ở đó... ....
Người phụ nữ xinh đẹp nói một câu.
Nhâm Trung Hằng nghe nói như vậy mà không khỏi nhìn về phía người phụ nữ xinh đẹp, rõ ràng người phụ nữ này không phải là Mộc Hàm, nhưng lúc này hắn cũng không quan tâm nhiều, hắn lập tức điện thoại:
- Nói là Mộc Hàm đang ở nhà tôi, mời cậu ấy đến ngay.
- Vâng, Hằng ca.
Bên kia lên tiếng:
- Em sẽ lập tức đi tìm người.
Nhâm Trung Hằng cúp điện thoại, hắn vô lực dựa lên tường, cố gắng chống đỡ để mình không mê man. Đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra, hắn không biết vì sao có ba người xông vào nhà muốn giết mình, cũng không biết người phụ nữ xinh đẹp đến uy hiếp mình là ai, càng không biết nhà mình có tránh được một kiếp hay không. Lúc này điều duy nhất hắn có thể làm là chờ đợi.
... ....
Hạ Thiên bận rộn suốt ngày, hơn nữa còn phá hủy cả khu nhà, cuối cùng còn xem bệnh cho rất nhiều người, điều này làm hắn cảm thấy mệt mỏi, vì vậy nằm trên giường nhanh chóng tiến vào mộng đẹp. Hắn đi vào giấc mộng tìm được Mộc Hàm, sau đó hắn đưa Mộc Hàm và Mị Nhi về Giang Hải, cuối cùng cả nhóm lên núi tìm thần tiên tỷ tỷ. Nhưng đúng lúc này không biết Tống Ngọc Mị từ đâu chui ra, nàng cướp đi thần tiên tỷ tỷ, mà hắn cũng lập tức tỉnh lại.
- Người để mình gặp phải ác mộng thường không phải kẻ tốt, lần sau thấy Tống Ngọc Mị thì nhất định phải cho nàng ăn đòn.
Hạ Thiên thì thào nói, Tống Ngọc Mị kia đúng là đại họa, rõ ràng làm giấc mộng đẹp của hắn hóa thành ác mộng.
Hạ Thiên đang chuẩn bị nằm xuống ngủ tiếp, thuận tiện đánh cả Tống Ngọc Mị trong mơ, nhưng đúng lúc này một âm thanh đã vang lên.
- Ai đó, đừng làm phiền anh ngủ.
Hạ Thiên dùng giọng bất mãn hét một câu.
- Thiên ca, là em.
Âm thanh của Tạ Hiểu Phong từ bên ngoài truyền vào.
- Này, chú không tiếp tục hoạt động với gái sao? Chạy đến làm phiền anh làm gì?
Hạ Thiên dùng giọng không vui nói.
Tạ Hiểu Phong lại bội phục Hạ Thiên, đúng là thần, rõ ràng biết hắn đang
"làm tí".
Tất nhiên lúc này không phải là lúc bội phục Hạ Thiên, hắn tranh thủ thời gian nói ra chuyện chính:
- Thiên ca, đại ca Nhâm nói đã tìm được Mộc Hàm, xin anh tranh thủ thời gian đến nhà anh ấy.
Tạ Hiểu Phong vừa nói xong thì phát hiện cửa phòng Hạ Thiên mở ra, sau đó hắn phát hiện mình được học phi hành, khoảnh khắc sau đã chạy ra ngoài khách sạn, bên tai còn vang lên âm thanh của Hạ Thiên:
- Mau chỉ đường cho anh.
Hạ Thiên vốn rất bất mãn vì bị quấy rầy, nhưng lúc này hắn cũng vui sướng trở lại, cuối cùng hắn cũng tìm được vợ, xem ra đêm nay không cần phải
"ngủ chay", chút nữa có thể ôm vợ ngủ