Đêm qua khi Liễu Vân Mạn làm xong một ca phẫu thuật thì nghe tin Cao Danh Dương được đưa đến bệnh viện, nàng hỏi thăm một số người, sau đó mới biết có chuyện phát sinh ở Đêm Giai Nhân.
Lúc đó Liễu Vân Mạn cực kỳ khiếp sợ, nàng sợ vì Cao Danh Dương đã ra tay, cũng khiếp sợ vì sự hùng mạnh của Hạ Thiên. Không ngờ Hạ Thiên dám trực tiếp đến đập phá Đêm Giai Nhân, hơn nữa còn đánh cho Cao Danh Dương phải vào bệnh viện, hơn nữa còn nói lời tiên đoán ba ngày sau Cao Danh Dương sẽ phải chết.
Lời này rơi vào trong tai người khác sẽ không tin, nhưng Liễu Vân Mạn lại hoàn toàn tin tưởng. Làm một thần y thì tuyệt đối có khả năng giết chết người một cách vô hình, hơn nữa một tổ nghiên cứu được lập ra khi Cao Danh Dương được đưa vào bệnh viện, Liễu Vân Mạn cũng là một thành viên trong tổ nghiên cứu, nàng càng xác nhận chuyện này do Hạ Thiên làm ra.
Liễu Vân Mạn biết mình đã đánh giá thấp Hạ Thiên, không những đánh giá thấp năng lực, còn đánh giá thấp thủ đoạn của đối phương. Người này không ra tay thì thôi, đã ra tay phải đưa người vào chỗ chết, ra tay hung ác có thể nói là không nương tình.
Nhưng dù là thế thì Liễu Vân Mạn cũng cảm thấy lo lắng cho Hạ Thiên, dù hắn có mạnh mẽ cũng chỉ là sức một người, mà thế lực sau lưng Cao Danh Dương lại quá khổng lồ. Có câu nói hai tay khó đánh lại bốn quyền, huống hồ gì là hai tay chống lại hàng ngàn, thậm chí là hàng chục ngàn nắm đấm khác.
Liễu Vân Mạn liên tục chú ý đến tình huống của Hạ Thiên, sau khi biết tin Hạ Thiên được thả ra thì lập tức điện thoại, đáng tiếc là không thể gọi được. Mà vừa rồi khi nàng điện thoại cho Hạ Thiên thì lập tức chạy đến cửa hàng hoa Hinh Hinh, muốn đưa Hạ Thiên về nhà mình để chữa bệnh cho em trai và em gái. Nguồn: http://truyenfull.vn
Liễu Vân Mạn thầm muốn Hạ Thiên nhanh chóng điều trị bệnh tình cho mọi người trong Liễu gia, còn ân oán giữa Hạ Thiên và Cao gia thì nàng không nhúng tay vào, thậm chí cũng không có năng lực để nhúng tay. Tuy nàng biết làm như vậy sẽ rất ích kỷ, nhưng vì người nhà nàng cũng chỉ biết ích kỷ như vậy mà thôi. Chỉ cần người nhà được điều trị tốt thì nàng sẽ yên tâm, nếu đến khi đó mà Hạ Thiên thật sự xảy ra chuyện không may, bệnh tình của nàng cũng không có chuyển biến tốt, như vậy thì cả hai cùng chôn vùi.
Nhưng Liễu Vân Mạn có ý nghĩ của mình thì Hạ Thiên cũng có ý nghĩ của hắn, hắn cũng không phải kẻ ngốc. Cao Nhân Hiên bị Hạ Thiên làm cho tức chết nhưng sau đó lại nói Hoàng Hải Đào thả người, rõ ràng có mục đích khác. Tuy hắn không sợ, nhưng nếu hắn bỏ đi thì Tôn Hinh Hinh sẽ bị bắt cóc, mà đó là điều hắn khó thể tiếp nhận được. Người phụ nữ của hắn bị bắt cóc lần đầu tiên, điều này làm hắn rất mất mặt, hắn sẽ tuyệt đối không cho phép sự việc có lần thứ hai, vì vậy đi đâu cũng phải đưa Tôn Hinh Hinh theo, như vậy mới hoàn toàn giải quyết được sự việc.
- Nếu không thì thế này, cậu mang theo cả bạn gái, mọi người cùng đi.
Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp.
- Để tôi hỏi chị Hinh đã.
Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì với vấn đề này.
- Để tôi đi nói.
Liễu Vân Mạn xuống xe rồi đi vào cửa hàng hoa.
Sự việc rất thuận lợi, Tôn Hinh Hinh lập tức đồng ý. Bây giờ cửa hàng cũng không quá bận rộn, lại có thêm một Vương Kiệt hỗ trợ miễn phí, vì vậy nàng cùng đi với Hạ Thiên cũng không ảnh hưởng gì.
Liễu Vân Mạn cuối cùng cũng thở phào một hơi, một lát sau chiếc IIantes chở ba người chạy khỏi đại học Giang Hải.
- Đúng là quá phúc đức, đúng là đại ca.
Vương Kiệt dùng giọng hâm mộ nói.
Bên này Hạ Thiên cùng đi với Liễu Vân Mạn, mà ở tòa nhà của Kiều gia, Kiều Tiểu Kiều đang nghênh đón một vị khách.
Nếu nói một cách nghiêm khắc thì đây cũng không tính là khách, vì người đến chính là Nhị bá của Kiều Tiểu Kiều, là Kiều Chấn Quốc.
Kiều gia có rất nhiều tiền, đây là điều không thể nghi ngờ, nhưng đối với một gia tộc lớn thì nhiều tiền vẫn chưa đủ, nếu Kiều gia chỉ có tiền thì cũng không phải là gia tộc đứng đầu thành phố Giang Hải.
Nếu nói Kiều Tiểu Kiều là đại biểu cho Kiều gia ở thương giới thì Kiều Chấn Quốc chính là đại biểu cho Kiều gia ở chính giới. Giang Hải là tỉnh thành của tỉnh Bình Hải, mà Kiều Chấn Quốc chính là phó chủ tịch tỉnh. Đồng thời Kiều gia cũng không phải chỉ có một mình Kiều Chấn Quốc tham chính, nhưng trong số những người tham chính thì Kiều Chấn Quốc là người có cấp bậc cao nhất, đồng thời Kiều Chấn Quốc cũng chỉ mới bốn mươi lăm tuổi, tương lai sẽ còn bay cao.
Hai năm trước, khi ông cụ Kiều gia qua đời thì Kiều Chấn Quốc căn bản trở thành chủ sự trong Kiều gia. Nói như vậy vì trong Kiều gia còn có một người không nghe theo hiệu lệnh của Kiều Chấn Quốc, đó chính là Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Chấn Quốc cũng không có biện pháp gì với cô cháu gái này, vì hắn biết rõ Kiều Tiểu Kiều không những chỉ nắm phần lớn tài chính của Kiều gia, quan trọng là nàng có thể liên tục tìm thêm tài chính cho Kiều gia, địa vị khó thể thay thế. Vì vậy dù Kiều Chấn Quốc rất bất mãn với đứa cháu gái này, nhưng mỗi lần gặp mặt nhau thì vẻ mặt cũng rất ôn hòa.
Nhưng lúc này gương mặt chữ quốc của Kiều Chấn Quốc lại có chút âm trầm, đơn giản là Kiều Tiểu Kiều rất kiêu ngạo, bắt buộc Kiều Chấn Quốc phải đến cầu xin.
Khi Kiều Đông Hải điện thoại đến để nói rõ sự việc thì Kiều Chấn Quốc thiếu chút nữa đã đập nát điện thoại, tiểu nha đầu này đúng là quá kiêu ngạo, sao lại để cho một người bác làm phó chủ tịch tỉnh phải đến cầu xin?
Nhưng sau khi xem xét lại thì Kiều Chấn Quốc cũng phải tự mình đến tòa nhà Kiều gia.
- Tiểu Kiều, Đông Hải nói cháu có thể thuyết phục Hạ Thiên chữa trị cho Danh Dương, có phải vậy không?
Vẻ lo lắng trên mặt Kiều Chấn Quốc chợt biến mất, ngược lại còn trở nên ôn hòa, giống như những lần gặp mặt Kiều Tiểu Kiều vào các lần trước.
- Nhị bá, cháu cũng chỉ nói là có thể mà thôi.
Kiều Tiểu Kiều nói với vẻ mặt lãnh đạm:
- Tất nhiên, nếu cháu không thể thuyết phục chồng mình, như vậy thì bác cũng chỉ còn cách nói lại với vị chủ tịch Cao kia, để ông ấy chuẩn bị hậu sự cho con mình.
- Tiểu Kiều, chúng ta là người một nhà, không nên nói chuyện vòng vo. Cháu nói đi, muốn Nhị bá làm gì mới tình nguyện giúp đỡ?
Kiều Chấn Quốc vẫn cười tủm tỉm.
- Nhị bá, không phải cháu đã nói rồi sao? Phải để vị chủ tịch Cao kia đến cầu xin cháu.
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng.
Trong mắt Kiều Chấn Quốc lóe lên cái nhìn tức giận, ngay sau đó đã khôi phục lại như thường:
- Tiểu Kiều, bác cũng đã nói với chủ tịch Cao, anh ấy cũng nói, chỉ cần Cao Danh Dương không có việc gì thì sẽ không gây phiền toái cho Hạ Thiên, nhưng cháu muốn bắt người ta phải cầu xin, như vậy không phải có chút quá đáng sao?
- Nhị bá, nếu bác cảm thấy người ta đến cầu xin cháu là không thích hợp, như vậy bác có thể thay mặt người ta đến cầu xin cháu.
Kiều Tiểu Kiều ra vẻ rất lơ đễnh:
- Bác yên tâm, cháu cũng không quá chú ý.
Đến lúc này thì Kiều Chấn Quốc dù tu dưỡng thâm sâu cũng không thể nhịn được, trên mặt hắn tràn đầy tức giận:
- Tiểu Kiều, cháu cũng không nên tuyệt tình như vậy, ta là Nhị bá còn phải tự mình đến đây, cháu còn muốn thế nào nữa?
- Nhị bá, không phải cháu quá tuyệt tình, mà là các bác làm việc quá tuyệt tình, đưa một triệu để chồng cháu bỏ đi, chuyện này bác không biết sao?
Kiều Tiểu Kiều cười lạnh một tiếng:
- Anh ấy vốn có một phần tài sản của Kiều gia, bây giờ các người lại xem anh ấy như một tên ăn mày.
Kiều Tiểu Kiều đứng lên, lúc này trên gương mặt xinh đẹp tuyệt vời lại phủ đầy sương lạnh:
- Anh ấy là người được ông nội tôn kính, các người lại làm nhục anh ta, các người không những làm cháu chịu nhục, cũng làm ông nội chịu nhục. Kiều Tiểu Kiều cháu không thích tranh những thứ này, nhưng đừng nghĩ rằng cháu sợ mọi người, nếu bác không muốn cùng lưỡng bại câu thương với Cao gia thì nên nói ra chữ cầu xin với cháu.
- Tiểu Kiều, cháu đừng quên, cháu cũng là người Kiều gia, nếu Kiều gia xong đời thì có gì tốt đẹp với cháu?
Kiều Chấn Quốc vỗ bàn nói.
- Nhưng điều này không có gì ảnh hưởng đến cháu.
Kiều Tiểu Kiều khẽ cười nhạt một tiếng:
- Có Kiều gia hay không thì cháu vẫn là Kiều Tiểu Kiều, nhưng mọi người thì khác, nếu các người không còn Kiều gia thì chỉ còn hai bàn tay trắng.
- Cháu cho rằng Cao Nhân Hiên sẽ để yên sao?
Kiều Chấn Quốc giận quá hóa cười:
- Cao gia muốn gây phiền toái cho Kiều gia cũng vì có liên quan đến hạ thiên, người đầu tiên bọn họ muốn đối phó chính là cháu.
- Chồng cháu sẽ bảo vệ cháu.
Kiều Tiểu Kiều tin tưởng mười phần:
- Tất nhiên Nhị bá có thể đánh cuộc một lần, nói không chừng sau khi đưa con của Cao Nhân Hiên chết đi, lúc đó Cao Nhân Hiên cảm thấy không có liên quan gì đến Kiều gia, chỉ gây ra phiền toái cho cháu mà thôi.
Gương mặt Kiều Chấn Quốc trở nên âm trầm, thật ra hắn cũng không nghĩ tới một vấn đề, đó chính là quan hệ giữa Hạ Thiên và Kiều Tiểu Kiều không được công khai, dù Cao Nhân Hiên biết được sự việc này cũng chưa chắc nổi giận lên đầu Kiều gia. Nhưng vấn đề là hắn không đám đánh cuộc, Cao Nhân Hiên là kẻ thích nghi ngờ đồng thời còn cực kỳ thù dai háo thắng, nếu Cao Nhân Hiên thật sự cho rằng Kiều gia mượn tay Hạ Thiên để đối phó với con mình, như vậy vấn đề sẽ thật sự nghiêm trọng.
Hơn nữa Kiều Chấn Quốc cũng muốn nhân cơ hội này để kết đồng minh với Cao gia, như vậy sau này hắn sẽ có tương lai phát triển tốt ở chính đàn, vì hắn biết Cao gia có hậu trường vững mạnh ở thủ đô.
- Được, Tiểu Kiều, hôm nay Nhị bá cầu xin cháu.
Kiều Chấn Quốc đột nhiên nở nụ cười:
- Cháu gái của ta, bây giờ cháu đã hài lòng chưa?
- Hài lòng, rất hài lòng.
Kiều Tiểu Kiều cười nhạt một tiếng:
- Nhị bá, bác có thể đi được rồi, cũng xin chuyển cáo cho vị chủ tịch Cao kia, chỉ cần ông ta không làm loạn, con của ông ta sẽ được bảo vệ.
- Tiểu Kiều, trước kia bác đã xem thường cháu rồi.
Kiều Chấn Quốc đi đến cửa thì quay đầu khẽ nói một câu.
- Nhị bá, bác đừng quên cháu là thiếu nữ thiên tài.
Kiều Tiểu Kiều cười cười nói.
Kiều Chấn Quốc đi ra khỏi phòng, vẻ mặt hắn nhanh chóng được bao phủ trong băng giá.
Cửa hàng hoa Hinh Hinh, Vương Kiệt đang hối hận:
- Đại ca chỉ mất một khoảng thời gian ngắn đã cua được hai em, mình thì không có lấy một bóng người, tất cả cũng đều là người nhưng sao mình lại khổ như vậy?
- Điều này còn chưa biết được?
Phương Hiểu Như bĩu môi nói:
- Anh nhận lầm đại ca rồi.
- Này, Phương Hiểu Như, cô cũng đừng châm ngòi ly gián đấy nhé?
Vương Kiệt bất mãn nói.
- Vậy anh nói xem, sau khi nhận một đại ca xong thì có gì tốt?
Phương Hiểu Như hừ một tiếng:
- Không có gì, ngược lại còn trở thành osin cho Hạ Thiên.
- Cô không hiểu gì cả, đây là đại ca đang khảo nghiệm tôi.
Vương Kiệt lập tức phản bác:
- Cô xem những võ lâm cao thủ thu nhận đồ đệ, ai cũng phải trải qua khảo nghiệm, có phải không?
- Anh đúng là hết thuốc chữa rồi.
Phương Hiểu Như tức giận nói.
Vương Kiệt định mở miệng thì đột nhiên chuông điện thoại vang lên:
- Ông xã, điện thoại kìa...Ông xã, điện thoại kìa.
- Ủa, đây không phải là điện thoại của đại ca sao?
Vương Kiệt lập tức hớn hở:
- Không xong, đại ca đi tán gái mà quên mang điện thoại.
- Ai gọi đến vậy?
Phương Hiểu Như nhìn đến, nàng chỉ thấy một chữ
"Vợ".
Vợ?
Phương Hiểu Như có chút kỳ lạ, Hạ Thiên suốt ngày nói Kiều Tiểu Kiều là vợ mình, đây chẳng lẽ là Kiều Tiểu Kiều trong truyền thuyết sao?
Phương Hiểu Như nghĩ như vậy thì không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại nhận điện thoại.