Những tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, mười giây sau sân thượng tòa nhà đã trở nên yên tĩnh.
Cường què nằm trên mặt đất, đám anh em cũng nằm trên mặt đất, trên đầu tên nào cũng có một lổ thủng, ánh mắt kẻ nào cũng trợn trừng, xem ra đều chết không nhắm mắt, vì đến lúc chết cũng không biết mình chết thế nào.
- Chồng, anh quá giỏi.
Hai mắt Sở Dao chợt tỏa sáng
- Hạ Thiên ca ca.
Vương Tiểu Nha nãy giờ luôn trốn ở bên cạnh, lúc này nàng đã chạy ra, sau đó nhìn thấy người chết thì không khỏi hô lên một tiếng kinh hoàng, gương mặt nhỏ nhắn chợt trắng bệch:
- Bọn họ, bọn họ đều chết rồi sao?
- Đúng vậy, đều chết hết.
Hạ Thiên gật đầu nói.
Vương Tiểu Nha duyên dáng kêu lên một tiếng, sau đó nàng nhào lên người Hạ Thiên, tuy nàng rất lớn gan nhưng dù sao cũng là một cô gái nhỏ, lần đầu tiên nàng thấy người chết, hơn nữa lại quá nhiều người, vì vậy sợ hãi cũng là bình thường.
- Hạ Thiên ca ca, bọn họ, bọn họ chết thế nào?
Vương Tiểu Nha chỉ nghe thấy một loạt tiếng súng vang lên, sau đó nhìn thấy đám người này chết sạch, tuy nàng đoán những người này bị Hạ Thiên giết chết, nhưng cũng không thấy hắn nổ súng.
- Tiểu Nha, sao em ngốc như vậy, tất nhiên bọn họ bị bắn chết.
Sở Dao ở bên cạnh nói một câu, sau vài giây hưng phấn thì nàng bắt đầu cảm thấy suy yếu, những cảm giác mệt mỏi vô tận bắt đầu đánh úp đến, vì vậy nàng dựa lên người Hạ Thiên rồi lẩm bẩm một câu:
- Chồng, em mệt quá, trước tiên đưa em về cái đã.
- Người ta đâu có ngốc.
Vương Tiểu Nha khẽ nói một câu, sau đó nàng cảm thấy mình trở nên nhẹ bẫng, nàng được Hạ Thiên bế lên, cuối cùng lại cảm thấy như đang cỡi mây lướt gió. Hạ Thiên lúc này mang theo Vương Tiểu Nha và Sở Dao nhảy xuống tòa nhà, sau đó hắn chạy đi rất vội.
Khong biết qua bao lâu, Vương Tiểu Nha lúc này phát hiện mình đã ngừng lại, sau đó tiếp tục xem xét, lại phát hiện mình đang ở trong một gian phòng. Nàng nhìn bốn phía, gian phòng này khá trống, giống như phòng khách sạn, vì vậy mà nàng không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, cuối cùng mở miệng hỏi:
- Hạ Thiên ca ca, chúng ta đang ở đâu?
Hạ Thiên không nói lời nào, hắn quét mắt nhìn gian phòng rồi trở nên buồn bực, vợ Tịnh Tịnh đã không còn ở đây.
Tuy Hạ Thiên rất khó hiểu nhưng vẫn quyết định chữa thương cho Sở Dao, trước tiên hắn đặt nàng lên giường, bàn tay phủ lên vết thương lấy viên đạn ra. Hắn lấy ngân châm đâm liên tục vài lượt lên vùng phụ cận vết thương, dùng băng hỏa linh khí đẩy nhanh tốc độ khép miệng vết thương, quá trình trị liệu xem như kết thúc.
- Hạ Thiên ca ca, chị Sở không sao đấy chứ?
Vương Tiểu Nha dùng giọng quan tâm hỏi.
- Có anh ở đây, tất nhiên không có vấn đề gì.
Hạ Thiên thuận miệng nói, sau đó hắn lấy điện thoại ra chuẩn bị gọi cho Thư Tịnh.
- Không có gì là tốt rồi.
Vương Tiểu Nha ngáp một cái:
- Hạ Thiên ca ca, em buồn ngủ, trước tiên em đi ngủ trước.
Những cô bé thường rất dễ ngủ, hơn nữa hôm nay Vương Tiểu Nha đã đi chơi quá lâu, vừa rồi lại chạy trối chết. Nàng nói xong cũng không quan tâm đến Hạ Thiên, nàng bò lên giường nằm xuống ngủ bên cạnh Sở Dao. Tuy trên người Sở Dao vẫn còn vết máu nhưng nàng vẫn không sợ.
Hạ Thiên bấm điện thoại cho Thư Tịnh, lúc này Thư Tịnh nhanh chóng nhận điện thoại.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị đi đâu rồi?
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Tôi đã nói chị chờ một chút mà.
- Sao? Cậu trở lại nhanh vậy à?
Thư Tịnh ở bên kia có chút ngẩn ngơ, thực tế nàng thầm cảm thấy quyết định của mình rất sáng suốt, may mà nàng bỏ đi khá sớm, nếu không thì còn lâu mới thoát.
Thư Tịnh cũng không muốn bị Hạ Thiên cho lên dĩa, vì vậy Hạ Thiên bỏ đi, nàng sẽ tranh thủ thời gian chạy trốn, sao có thể ở lại khách sạn chờ hắn?
- Vợ Tịnh Tịnh, khi nào thì chị quay lại?
Hạ Thiên hỏi trong điện thoại.
- Tôi sẽ không quay lại, bây giờ tôi đã về nhà.
Nguồn truyện: Truyện FULLThư Tịnh trả lời, nàng dù ngốc cũng không quay về khách sạn.
Hạ Thiên rất mất hứng:
- Vợ Tịnh Tịnh, sao chị lại nói không giữ lời như vậy?
- Sao tôi lại nói không giữ lời?
Thư Tịnh tức giận nói:
- Tôi chỉ nói theo cậu đi mướn phòng, bây giờ đã xong, tôi cũng chưa nói mướn phòng phải làm gì.
Thư Tịnh nói ra câu này mà có chút đắc ý, nàng cuối cùng cũng nghĩ ra cái cớ rất tốt để phản bác, nếu nói một cách nghiêm khắc thì nàng như vậy cũng không phải quá xấu xa, chẳng qua chỉ bắt bẻ đối phương mà thôi.
- Vợ Tịnh Tịnh, chị chơi xấu, sẽ phải trừng phạt.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Chị không quay lại, sau này tôi tìm được chị, tôi sẽ đánh mông chị.
- Trước đó cậu nói không rõ ràng, không thể nào trách tôi, tóm lại tôi không thèm nghe cậu nói nữa, tôi buồn ngủ rồi, bye bye.
Thư Tịnh nhanh chóng nói vài câu, sau đó nàng cúp điện thoại. Dù lần sau thật sự bị lưu manh đánh đòn thì cũng là chuyện sau này, nàng không quan tâm đến quá nhiều chuyện như vậy.
Hạ Thiên ở trong khách sạn cũng có chút buồn bực, bây giờ hắn rất muốn đến tìm Thư Tịnh để trừng phạt nàng. Nhưng khi nhìn thấy Sở Dao và Vương Tiểu Nha ngủ trên giường, hắn quyết đinh ở lại, để lần sau tìm Thư Tịnh, nếu tìm được sẽ là bốn lần, phải vớt vát những gì đêm nay.
Hạ Thiên vốn đã nghĩ đến lúc sẽ cùng Thư Tịnh hoạt động ba lượt, nào biết khi thuê phòng thì phải chạy đi, bây giờ quay về tuy trong phòng có thêm hai bà vợ, nhưng Sở Dao thì bị thương mà Vương Tiểu Nha lại quá nhỏ, hai người lại ngủ quá say. Cuối cùng hắn cũng buồn bực đi ngủ, cũn may giường khá lớn, Vương Tiểu Nha lại chiếm ít diện tích, ba người ngủ một giường không có vấn đề gì.
Hạ Thiên nằm xuống bên cạnh Sở Dao, không bao lâu sau cũng tiến vào mộng đẹp. Khi đang ngủ mơ màng thì chuông điện thoại vang lên, cũng không phải của hạ thiên, là của Sở Dao.
Hạ Thiên tiện tay cầm lấy điện thoại, hắn cũng không thèm nhìn qua mà trực tiếp tắt đi, bây giờ hắn đang muốn ngủ.
Nhưng chuông điện thoại lại vang lên, sau đó liên tục vang lên không ngừng nghỉ. Hạ Thiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, hắn nhấc điện thoại lên nói:
- Này, có phiền quá không? Chúng tôi đang ngủ.
Đầu dây bên kia có chút trầm mặc, sau đó một âm thanh trầm thấp vang lên:
- Anh là ai?
- Ông quan tâm tôi là ai làm gì?
Hạ Thiên có chút mất kiên nhẫn:
- Đừng quấy rầy tôi, cúp máy nhé, điện thoại lại coi chừng bị đánh.
Hạ Thiên nói xong thì cúp điện thoại.
Nhưng một giây sau điện thoại lại vang lên.
- Này, muốn ăn đòn sao?
Hạ Thiên có chút tức giận, nãy giờ chưa ngủ được bao nhêu.
- Tôi là Sở Định Quốc, anh nói điều kiện đi.
Bên kia vang lên một âm thanh trầm thấp, nhưng nội dung lại làm Hạ Thiên cảm thấy rất khó giải thích.