Thư Tịnh vốn cho rằng trong nhà không có người, vì vậy nàng cũng không quan tâm đến vấn đề Hạ Thiên theo sau. Bây giờ nàng biết rõ trong nhà có người, hơn nữa ít nhất cũng có cha hoặc mẹ ở nhà, vì vậy mà tình cảnh không giống trước.
- Hay chúng ta đến ký túc xá?
Thư Tịnh đã định xoay người chạy đi, nhưn đúng lúc này cửa phòng mở ra, một người đàn ông xuất hiện trước cửa.
Người đàn ông hơn hai mươi, bộ dạng khỏe mạnh cao lớn, ít nhất cũng cao một mét tám, cách ăn mặc rất phù hợp, giày tây. Bây giờ tuy trời khá nóng, cách ăn mặc như vậy cũng có hơi nóng, nhưng muốn mặc tây phục cũng không sao.
- Ủa, Tiểu Tĩnh, em về rồi sao?
Khi thấy Thư Tịnh thì vẻ mặt người đàn ông chợt vui mừng:
- Anh nghe nói em ở sân bóng rổ, anh đang chuẩn bị đến tìm em.
Khi thấy người đàn ông này thì Thư Tịnh có hơi ngây người, sau đó nàng miễn cưỡng nói:
- Anh Vu, là anh sao?
Thư Tịnh không đợi người đàn ông này kịp trả lời mà kéo Hạ Thiên vào:
- Anh Vu, em có việc gấp, đợi lát nữa rồi trò chuyện sau.
Thư Tịnh kéo Hạ Thiên chạy vào phòng ngủ, sau đó nàng đóng cửa ngay lại. Phòng ngủ của nàng rất đơn giản, một giường lớn, một tủ sách, trên bàn là một chiếc máy tính, một tủ quần áo, trên tường là vài ngôi sao thể dục, ngoài ra không còn thứ gì khác.
- Này, tôi thương lượng với cậu một chuyện.
Thư Tịnh nhìn Hạ Thiên, nàng khẽ nói.
- Có chuyện gì?
Hạ Thiên có chút kỳ quái, sau đó hắn bổ sung:
- Không thay quần áo là không được, chị không thay thì tôi giúp chị thay.
- Không phải chuyện quần áo, đợi đến khi ra ngoài thì cậu giả vờ làm bạn trai tôi được không?
Thư Tịnh khẽ nói, giống như sợ người bên ngoài nghe được.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Tôi là chồng chị, sao phải giả vờ làm bạn trai.
Thư Tịnh chợt ngẩn ngơ, trong lòng có chút buồn bực, nàng lại quên mất chuyện này. Trong lòng nàng chẳng qua chỉ xem quan hệ với Hạ Thiên là rất bình thường, vì thế mới nói hắn giả vờ làm bạn trai, nào ngờ Hạ Thiên nói như vậy, bây giờ nàng mới nhớ mình là vợ hắn.
- Là thế này, cha tôi không biết chuyện giữa chúng ta, trước đó tôi nói với cha là tôi chưa có bạn trai, bây giờ lại đột nhiên nhảy xổ ra một ông chồng, chắc chắn bố sẽ mất hứng. Vì vậy trước tiên cậu cứ giả làm bạn trai của tôi, qua sự kiện lần này thì cậu sẽ là chồng tôi, bố tôi sẽ dễ dàng tiếp thu.
Thư Tịnh nhanh chóng tìm được một cái cớ.
Hạ Thiên lại không cho là đúng:
- Cha chị mất hứng hay không có ảnh hưởng gì đâu?
- Này, nếu cha mất hứng thì sẽ không cho chúng ta đến với nhau.
Thư Tịnh thở phì phì nói.
- Tôi sẽ đánh... ....
Hạ Thiên dùng giọng không chút do dự nói.
Thư Tịnh lập tức hết chỗ nói, người này đúng là, còn nói mình là vợ, ngay cả cha vợ cũng đánh.
- Vợ Tịnh Tịnh, mau thay quần áo đi.
Hạ Thiên bắt đầu thúc dục.
- Cậu không đồng ý làm bạn trai, tôi sẽ không thay.
Thư Tịnh hờn dỗi nói.
Hạ Thiên nhìn Thư Tịnh, hắn thầm nghĩ có nên cởi quần áo của nàng hay không? Nhưng Vợ Tịnh Tịnh mất hứng thì hắn hình như cũng làm khó vợ.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi gật đầu:
- Được rồi, chi cần chị thay đổi trang phục, tôi sẽ giả vờ làm bạn trai của chị.
- Đây chính là câu nói, không được phép đổi ý.
Thư Tịnh cuối cùng cũng chuyển giận làm vui:
- Này, bây giờ cậu ra ngoài đi.
- Sao phải ra ngoài?
Hạ Thiên rất mê hoặc.
Thư Tịnh tức giận:
- Cậu không đi ra làm sao tôi thay quần áo?
- Cứ thay đi.
Hạ Thiên ra vẻ vô tội:
- Tôi rất thích xem chị thay quần áo.
- Cậu... ....
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, lưu manh này thích xem nàng không mặc quần áo thì có.
- Tiểu Tĩnh.
Lúc này bên ngoài vang lên một âm thanh trầm bổng. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Bố, con ra ngay.
Thư Tịnh vội vàng lên tiếng, nàng khẽ cắn môi, cũng không đuổi Hạ Thiên ra ngoài mà nhanh chóng cởi bộ trang phục bóng rổ, lại lấy ra bộ váy trước đó đi làm người mẫu xe hơi mặc lên người, lại đeo giày cao gót. Cũng may toàn bộ quá trình này Hạ Thiên không làm gì cả, Thư Tịnh cũng khẽ thở ra một hơi, nàng vừa rồi sợ rằng Hạ Thiên sẽ lợi dụng lúc thay quần áo để làm ra những hành vi xấu.
- Đi ra ngoài thôi.
Thư Tịnh sửa sang quần áo rồi nhìn về phía Hạ Thiên, bây giờ hắn đang dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng, điều này làm nàng mất tự nhiên. Vì vậy nàng trợn trừng mắt nhìn hắn rồi tức giận nói:
- Cậu nhìn tôi như vậy làm gì?
- Vợ Tịnh Tịnh, chị mặc nội y rất hấp dẫn.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Nhưng chị không mặc quần áo chắc chắn sẽ hấp dẫn hơn rất nhiều.
- Lưu manh.
Thư Tịnh trừng mắt nhìn Hạ Thiên, sau đó nàng kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Trong phòng khách có hai người đàn ông, người thứ nhất còn khá trẻ, mà người còn lại thì gần năm mươi, là cha của Thư Tịnh, Thư Thế Minh.
Thư Tịnh thay đổi một cách ăn mặc mới, nàng trở nên gợi cảm sáng chói mắt, vì vậy mà người đàn ông trẻ tuổi nhìn Thư Tịnh bằng ánh mắt dần trở nên nóng bỏng, hơn nữa còn có chút dâm tục khó phát hiện. Nhưng khi hắn nhìn thấy Hạ Thiên đi theo bên cạnh Thư Tịnh, ánh mắt hắn dần trở nên bất thiện, thậm chí có chút phẫn hận.
Thư Tịnh thay quần áo trong phòng, tiểu tử kia cũng có mặt bên trong, điều này chẳng phải đã nói quan hệ giữa bọn họ tương đối thân mật sao?
Thư Thế Minh cũng khẽ nhíu mày, lão biết rõ con gái của mình trước nay không có bạn trai, tuy trước đó thường xuyên đi chung với nhóm thanh niên đội bóng nhưng vẫn luôn giữ mình trong sạch. Bây giờ nàng không những đưa một tên thanh niên về nhà, hơn nữa còn thay quần áo trước mặt đối phương, lão thấy con gái mình có lẽ đã yêu tên này.
Nếu là Thư Tịnh biết cha mìn nghĩ như vậy, nàng chắc chắn sẽ sinh ra xúc động phản bác, nàng không yêu Hạ Thiên, rõ ràng là Hạ Thiên quấn lấy nàng.
- Đây là bố tôi, Thư Thế Minh, nhưng bố thích người ta gọi là thầy, vì vậy lát nữa cậu phải chào hỏi với ông ấy như vậy.
Thư Tịnh nói bên tai Hạ Thiên một câu, sau đó nàng nhìn về phía Thư Thế Minh nói:
- Cha, đây là bạn trai con, tên là Hạ Thiên.
Thư Tịnh nói xong thì dùng ngón tay thọc Hạ Thiên:
- Mau chào bố đi.
- Chào thầy Thư.
Hạ Thiên lúc này cũng rất phối hợp với Thư Tịnh để chào Thư Thế Minh.
- Chào cậu, trò Hạ Thiên.
Thư Thế Minh cũng rất hòa ái:
- Cậu cũng là sinh viên trường đại học thể dục thể thao chúng tôi sao?
- Bố, cậu ấy không phải là sinh viên ở đây, bố cũng đừng thấy mặt là kiểm tra chi tiết được không?
Thư Tịnh dùng giọng làm nũng nói, nàng không cho Hạ Thiên cơ hội mở miệng, vì nàng biết nếu nói ra thì Hạ Thiên sẽ dùng giọng lưu manh, nàng sẽ khó xuống đài.