- Em có chuyện quan trọng cần nói cho anh biết.
Vương Tiểu Nha dùng giọng trịnh trọng nói, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu:
- Thật sự rất quan trọng.
Hạ Thiên nghe thấy Vương Tiểu Nha trịnh trọng như vậy thì cũng có chút tò mò, hắn mở miệng hỏi:
- Sự việc gì quan trọng như vậy?
- Có người muốn cướp bạn gái của anh.
Vương Tiểu Nha ra vẻ rất nghiêm túc:
- Anh nói xem chuyện này có quan trọng không?
- Tên ngu ngốc nào chán sống như vậy?
Hạ Thiên lập tức giận dữ, ngay sau đó hắn lại cảm thấy không đúng:
- Đợi đã, tiểu nha đầu em gạt anh sao? Anh không có bạn gái.
Hạ Thiên nói lời này thì Tôn Hinh Hinh ở bên cạnh đã trừng mắt bất mãn, tiểu sắc lang này nói gì? Hắn có một đống phụ nữ, bây giờ còn nói không có bạn gái, như vậy không kỳ cục sao? Thiệt thòi cho nàng tối qua cuồng nhiệt leo lên bên trên, đêm này phải cho tiểu sắc lang ngủ dưới giường.
- Anh có bạn gái.
Vương Tiểu Nha lại nói rất khẳng định.
- Anh không có bạn gái, chỉ có vợ thôi.
Hạ Thiên dùng giọng không vui nói:
- Em đừng gạt anh, cẩn thận kẻo anh cho ăn đòn.
Tôn Hinh Hinh nghe nói như vậy thì cuối cùng cũng hiểu, Hạ Thiên không phải không thừa nhận sự hiện hữu của nàng, trong mắt hắn thì bạn gái và vợ khác nhau rõ ràng.
Tất nhiên bạn gái và vợ cũng khác biệt.
- Nhưng anh có bạn gái.
Vương Tiểu Nha vẫn kiên trì, cuối cùng nàng còn bổ sung một câu:
- Em là bạn gái của anh.
- Này, đừng làm tổn hại danh dự của anh nhé.
Hạ Thiên có chút bất mãn:
- Anh là bạn gái của em hồi nào?
Lần này đến lượt Vương Tiểu Nha mất hứng:
- Này, có người nói như anh sao? Sao em lại làm tổn hại danh dự của anh? Em là hoa hậu của trường, là hoa hậu của tất cả các khối từ lớp sáu đến lớp chín, có một thiếu nữ xinh đẹp như em làm bạn gái, đây là phúc phận của anh. Nếu không phải anh của em nói anh ấy gả em làm bạn gái cho anh, em cũng ứ thèm.
- Nhưng em còn quá nhỏ, mới mười hai tuổi, chưa phát dục.
Hạ Thiên bĩu môi, Vương Tiểu Nha dù thật sự xinh đẹp thì hắn cũng đã xem qua ảnh, chẳng qua chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
- Này, em mười hai tuổi đã là bạn gái của anh, như vậy em đã dâng hiến tất cả tuổi thanh xuân cho anh, anh phải hạnh phúc dạt dào mới đúng chứ?
Vương Tiểu Nha không vui nói:
- Còn nữa, ai nói em chưa phát dục? Hứ, phát dục cuồn cuộn rồi anh ơi.
- Anh đã xem qua hình của em, chưa có cái gì cả.
Hạ Thiên kiên trì ý kiến của mình.
- Ngốc quá, đó là hình một năm trước, anh không muốn đến nhìn em bây giờ sao?
Vương Tiểu Nha căm giận nói:
- Anh đúng là ngốc siêu cấp.
Một khoảng thời gian ngắn mà Vương Tiểu Nha đã nói rất nhều lần chữ ngốc, có lẽ nha đầu thích
"xài" chữ này.
- Em mới là ngốc siêu cấp.
Hạ Thiên rất mất hứng:
- Này, em ở đâu? Bây giờ anh đi tìm em.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLHạ Thiên cũng không phải muốn đến nhìn Vương Tiểu Nha, hắn thấy dù tiểu nha đầu này phát dục thì dáng người cũng không quá thay đổi. Nhưng nha đầu này dám nói hắn ngốc, điều này làm hắn tức giận, vì vậy hắn phải đánh đòn.
- Em ở trước cổng trường, anh phải đến nhanh một chút.
Khi nghe nói Hạ Thiên muốn đi thì Vương Tiểu Nha có chút vui sướng, ít nhất giọng điệu của nàng cũng biểu hiện sự vui sướng. Tất nhiên, nếu nàng biết Hạ Thiên muốn đến đánh đòn thì chắc sẽ không vui nổi.
Vương Tiểu Nha cúp điện thoại, Hạ Thiên cũng bắt chuyện với Tôn Hinh Hinh:
- Chị Hinh, tôi ra ngoài trước.
Khi thấy Hạ Thiên chạy vội đi, Tôn Hinh Hinh không khỏi thầm nghĩ, tiểu sắc lang này gần đây đổi vị sao? Sao bắt đầu thích các cô gái rồi? Nhưng thích các cô gái trẻ thì cũng đừng đến mức mới mười hai tuổi chứ?
Trường Giang Đại Phụ có tên đầy đủ là trường trung học cơ sở trực thuộc đại học Giang Hải, tuy là trường trung học cơ sở trực thuộc nhưng lại nằm tách rời hoàn toàn với đại học Giang Hải, có một hàng rào vây quanh trường, điểm liên hệ duy nhất với đại học Giang Hải chính là lối đi ở cửa sau, mà phần lớn thời gian cánh cửa này đều đóng. Bình thường sinh viên đại học Giang Hải sẽ căn bản không vào trường Giang Đại Phụ, mà học sinh trường Giang Đại Phụ cũng căn bản không đi sang đại học Giang Hải.
Cổng trường Giang Đại Phụ thì cũng không có liên quan gì đến đại học Giang Hải, vì chỗ này cách cổng đại học Giang Hải rất xa. Hạ Thiên không quá quen thuộc đại học Giang Hải, tất nhiên hắn cũng không biết cổng chính của trường Giang Đại Phụ nằm ở đâu. Vì vậy hắn phải ngồi taxi, một lúc sau mới đến cổng lớn trường Giang Đại Phụ.
Hạ Thiên đã từng được nhìn ảnh của Vương Tiểu Nha, hắn cũng nhớ rất rõ hình dáng của nàng, vì vậy cũng nhanh chóng tìm được đối phương. Sau đó hắn chợt phát hiện ra bộ dạng của Vương Tiểu Nha lúc này khác biệt với trên ảnh.
Gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Vương Tiểu Nha vẫn giống hình như đúc, nhưng nhìn ngoài đời thì còn xinh hơn. Rõ ràng Vương Tiểu Nha tự xưng là thiếu nữ đẹp siêu cấp, điều này cũng không phải khoác lác, nàng có vốn liếng để kiêu ngạo.
Nhưng điều làm Hạ Thiên cần quan tâm không phải là gương mặt của Vương Tiểu Nha, mà đó là thân hình của nàng. Hắn cũng nhanh chóng phát hiện ra nàng không nói dối, nàng quả thật đã phát dục.
Hạ Thiên thấy Vương Tiểu Nha căn bản là một mét năm lăm, mười hai tuổi mà có độ cao như vậy cũng coi như tương đối khá. Nàng mặc một bộ váy đồng phục học sinh, chỉ cần nhìn vào đám học sinh đang ra vào trước cổng trường Giang Đại Phụ thì có thể thấy đây là đồng phục.
Vương Tiểu Nha mặc bộ đồng phục rất vừa người, cũng biểu hiện tất cả những vị trí phát dục của nàng. Hạ Thiên có thể nhìn thấy bộ ngực đang nhô lên, tuy rất nhỏ nhưng đối với những cô gái mười hai tuổi thì rõ ràng là hàng
"khủng". Hơn nữa cặp mông của nàng cũng đã ngạo nghễ ưỡn lên, đường cong thân thể khá rõ ràng.
Dù dáng người của Vương Tiểu Nha bây giờ vẫn không tính là tốt nhưng Hạ Thiên vẫn cảm thấy nàng hơn hẳn một Tô Bối Bối không ngực không mông, như vậy xem như phát triển không tồi. Hơn nữa Vương Tiểu Nha còn nhỏ tuổi hơn Tô Bối Bối, bây giờ Tô Bối Bối đã mười bốn tuổi, nhưng còn chưa phát dục.
- Thì ra em đã phát triển rồi nhỉ.
Hạ Thiên đi đến trước mặt Vương Tiểu Nha, hắn cũng không đánh nàng ngay, vì bây giờ hắn đã có chút hứng thú.
Vương Tiểu Nha vốn đang đứng trước cổng trường, nàng đảo cặp mắt đẹp đi khắp nơi nhưng vẫn không thấy được Hạ Thiên. Mãi đến khi nàng nghe được âm thanh của Hạ Thiên, nàng quay đầu nhìn rồi thét lên:
- Á... ....
Hạ Thiên nghe thấy tiếng thét này thì phát hiện Vương Tiểu Nha giống hệt như Tô Bối Bối, hai người thét quá thanh quá giòn, nghe vào tai quá khủng.
- Em làm gì vậy?
Hạ Thiên có chút bất mãn, hắn còn chưa đánh nàng thì đã kêu lớn như vậy, nếu chút nữa ra tay thì không phải sẽ càng gào thét hơn sao?
- Anh..Anh...Anh...Anh là Hạ Thiên sao?
Vương Tiểu Nha nhanh chóng giống như Tô Bối Bối, nàng bắt đầu lắp bắp.
- Nói nhảm, anh tất nhiên là Hạ Thiên.
Hạ Thiên dùng ánh mắt không vui nhìn Vương Tiểu Nha.
- Sao anh quê một cục như vậy?
Bộ dạng của Vương Tiểu Nha đã giống như sắp phát khóc:
- Em không cần bạn trai quá quê mùa, em muốn nói với đại ca, em trả hàng.
- Anh còn chưa cho em là bạn gái, ngực mông đều nhỏ, chắc chắn cảm giác sẽ rất kém.
Hạ Thiên bĩu môi:
- Còn nữa, không được nói anh quê mùa, nếu không anh đánh đòn.
- Nhưng anh quả thật rất quê mùa, anh xem mình đi, áo quê mùa, giầy cũng quê mùa, bộ dạng cũng quê như con dê... ....
Vương Tiểu Nha nói với vẻ mặt cầu xin:
- Đại ca của em nói anh rất đẹp trai, rõ ràng anh ấy gạt em.
- Anh vốn rất đẹp trai, anh là đẹp trai siêu cấp thiên hạ.
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Vương Tiểu Nha:
- Nể tình em là em gái tên mập, anh cảnh cáo em lần đầu tiên, nếu em nói anh là quê mùa, anh sẽ cho em vào trong đất luôn.
- Bộ dạng anh mà đẹp trai siêu cấp thiên hạ sao?
Vương Tiểu Nha dùng ánh mắt không phục nhìn Hạ Thiên:
- Anh là quê mùa siêu cấp thiên hạ mới đúng, còn không cho em nói...Á... ....
Vương Tiểu Nha còn chưa nói dứt lời thì đột nhiên kêu lên một tiếng kinh hoàng, lúc này Hạ Thiên đã ra tay, hắn đặt hai tay lên vai Vương Tiểu Nha rồi khẽ ấn xuống. Lúc này Vương Tiểu Nha cảm thấy mình dần trầm xuống, một lúc sau đã chìm xuống hơn một thước.
- Anh...Anh...Anh....Anh làm gì em?
Vương Tiểu Nha phát hiện hai chân mình không thể cử động, nàng giống như mọc ra từ mặt đất, vì vậy mà kinh hoàng.
- Anh vừa cảnh cáo em, đã nói sẽ cho xem xuống đất.
Hạ Thiên lười biếng nói:
- Sau này em cũng chỉ có thể đứng như vậy, không nhổ chân ra được, sau này già đi cũng như vậy.
- Sao anh lại như vậy? Em là bạn gái của anh, anh rõ ràng ngược đãi bạn gái, em cần phải đến tỏ chức bảo vệ nhi đồng tố cáo anh.
Vương Tiểu Nha tức giận nói.
- Em không phải là bạn gái của anh, tuy em đã bắt đầu phát dục nhưng vẫn còn quá kém, anh chẳng muốn.
Hạ Thiên không cho là đúng.
- Này, anh không biết nhìn về tương lai sao? Bây giờ em mười hai tuổi đã phát triển ngon lành thế này, vài năm nữa em sẽ là đại mỹ nữ siêu cấp khêu gợi. Bây giờ em là bạn gái của anh, vài năm sau em làm vợ anh, anh tha hồ mà "làm ăn" này nọ.
Vương Tiểu Nha ra vẻ căm tức và bất bình.
- Phải không?
Hạ Thiên trừng mắt nhìn Vương Tiểu Nha:
- Con người của anh rất tốt, anh cũng không muốn chiếm tiên nghi của em, thôi thì em cứ ở lại chơi, anh về nhà với vợ.
Hạ Thiên nói xong thì xoay người bỏ đi, Vương Tiểu Nha lập tức luống cuống, nàng la lớn:
- Này, anh đừng đi, mau đưa em ra.