Hộ Hoa Cao Thủ Tại Đô Thị

Chương 339: Trận chiến giữa người và chó

- Á... ....

Thư Tịnh cực kỳ hoảng sợ, khi còn nhỏ nàng đã từng bị chó cắn một lần, có câu một lần bị rắn cắn thì mười năm sợ dây thừng. Năm xưa Thư Tịnh bị chó cắn một lần, bây giờ lại là một con chó đen còn to hơn năm xưa rất nhiều lần, hơn nữa con chó lại chạy thẳng về phía nàng, sao nàng không sợ cho được?

Thư Tịnh trốn ra sau lưng Hạ Thiên theo bản năng, nhưng con chó kia giống như không muốn làm gì Hạ Thiên, nó chỉ đuổi theo nàng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

- Sắc cẩu, đừng đuổi theo vợ tao.

Hạ Thiên rất bất mãn, hắn đã từng gặp qua sắc lang, đây là lần đầu tiên gặp sắc cẩu.

Khi thấy con chó đen cao gần nửa người đã phóng đến trước mặt và chuẩn bị tớp vào chân dài trắng nõn của Thư Tịnh thì Hạ Thiên đã nổi giận, sắc cẩu chết tiệt này dám sàm sỡ với vợ hắn.

Hạ Thiên ôm lấy vòng e nhỏ nhắn của Thư Tịnh, hắn đưa nàng ra sau lưng, đồng thời còn tung đá lên người con chó đen.

- Ngao... ....

Con chó rống lên mọt tiếng rồi bay lên không, sau đó rơi ra bên ngoài vài mét.

Con chó đen vùng vẫy vài lượt muốn đứng lên nhưng không thành công, rõ ràng bị thương khá nặng.

- Tên khốn nào dám đánh Tiểu Hắc của tôi?

Một tiếng thét vang lên, sau đó một người phụ nữ hơn ba mươi nhanh chóng chạy đến trước mặt con chó. Nàng dựng con chó lên, sau đó dùng ánh mắt hung ác nhìn Hạ Thiên và Thư Tịnh:

- Có phải các người ra tay không?

Nơi này là cổng một khu dân cư khá lớn, người phụ nữ này có lẽ ở trong khu dân cư, nàng và chó đi ra một trước một sau. Có lẽ Thư Tịnh quá xinh đẹp nên sắc cẩu phóng đến, và kết quả là như bây giờ.

Mà người phụ nữ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Hạ Thiên và Thư Tịnh cũng rất bình thường, vì nơi này ngoài bọn họ ra cũng chẳng còn ai khác.

- Là chúng tôi thì sao? Chó của cô muốn cắn chúng tôi.

Thư Tịnh rất bất mãn, thành phố không cấm nuôi chó, nhưng nuôi chó cũng được, sao lại nuôi loại chó hung hăng như vậy? Dù cũng không có luật không cho nuôi chó dữ, nhưng có con chó như vậy thì chủ nhân cũng phải có dây xích chứ?

- Tiểu Hắc của tôi cắn cô sao?

Người phụ nữ dùng ánh mắt căm tức nhìn Thư Tịnh, trong mắt có chút ghen ghét. Nếu nói thật tâm thì người phụ nữ kia bộ dạng không tệ, gương mặt dáng người cũng khá tốt, cũng có vài phần quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành. Nhưng có câu nói người và người so sánh với nhau thường rất đáng hận, nếu người phụ nữ này so sánh với Thư Tịnh thì cách nhau quá xa, bây giờ Thư Tịnh lại ăn mặc quá tươi mát, có thể nói là giết chết người phụ nữ kia trong trứng nước.

Thư Tịnh căm giận nói:

- Nếu không phải bạn tôi hỗ trợ thì nó đã cắn tôi rồi.

- Nói vậy có nghĩa là nó chưa cắn cô phải không? Nếu không cắn cô, sao cô đánh nó?

Người phụ nữ rống lên với Thư Tịnh.

Thư Tịnh nghe như vậy thì không khỏi tức giận:

- Dựa theo ý của cô, chúng tôi phải đợi nó cắn mới đánh sao?

- Sai, dù là Tiểu Hắc cắn cô, thì cô cũng không được đụng vào nó.

Người phụ nữ kia hừ lạnh:

- Chẳng phải chỉ bị cắn một cái thôi sao? Tôi bồi thường, mười ngàn được chưa? Không thì một trăm ngàn, nhưng cô biết Tiểu Hắc của tôi giá bao nhiêu không?

- Cô đúng là người không biết lý lẽ.

Thư Tịnh tức giận nói.

- Tôi không nói lý thì sao? Có biết Tiểu Hắc của tôi là giống gì không? Đây là giống Mastiff Tây Tạng thuần chủng.

Người phụ nữ kia dùng ánh mắt khinh thường nhìn Thư Tịnh:

- Tôi nói cho cô biết, dù có người trả một triệu tôi cũng không bán, giá trị của nó còn cao hơn cả cô. Dù bán cô đi cũng không được giá như vậy.

- Cô nói vậy được sao?

Thư Tịnh hoàn toàn bị chọc tức:

- Nếu cô nói vậy thì tôi cũng không khách khí.

- Cô không khách khí sao? Tôi mới không khách khí. Bây giờ các người đánh Tiểu Hắc của tôi bị thương, các người phải đưa nó đi bệnh viện, nếu nó điều trị tốt, các người bồi thường tám mươi hay một trăm ngàn coi như xong, nếu nó không tốt, các người phải đền mạng.

Người phụ nữ hùng hổ nói.

- Cô...Cô đúng là không biết nói lý lẽ.

Thư Tịnh tức đến mức gương mặt trắng bệch, có người thế này sao? Rõ ràng là mình sai còn muốn người khác bồi thường, càng kỳ quái là bắt người đền mạng cho chó, trên đời này có chuyện thế này sao?

- Sao lại là cô ta?

- Ngoài cô ta thì còn ai ỷ vào con chó để huyênh hoang khắp nơi?

- Đúng là trận chiến người và chó... ....

- Hình như người ta có quyền có thế, nghe nói chồng là triệu phú, bố là quan lớn... ....

- Đúng vậy, hai người kia xui xẻo rồi, sợ rằng sẽ phải bồi thường số tiền lớn.

- Bồi thường chỉ là chuyện nhỏ, sợ rằng tù tội... ....

- Lần trước có một cậu bé hét lên với con chó, sau đó bị cô ta thả chó ra cắn, cuối cùng chỉ bồi thường chút tiền là xong... ....

Trong khu dân cư đã có không ít người tụ tập, bọn họ đứng đó nghị luận, cũng không tiến lại, rõ ràng sợ đắc tội với người phụ nữ kia. Nhưng chỉ cần nghe nội dung nghị luận cũng có thể thấy người phụ nữ này và con chó bình thường là phần tử có hại cho khu dân cư, không coi ai ra gì.

Lúc này người phụ nữ vẫn rất vênh váo hung hăng, nàng ôm con chó đen rồi quát lên với Hạ Thiên và Thư Tịnh:

- Bây giờ hai người phải theo tôi đến bệnh viện.

- Này, cậu nói gì đi chứ?

Thư Tịnh dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên, người này bị làm sao vậy? Còn luôn mở miệng nói mình là vợ, bây giờ vợ bị người khác ức hiếp, hắn ở bên cạnh lại im lặng, như vậy còn là đàn ông sao?

Hạ Thiên trừng mắt nhìn Thư Tịnh:

- Tôi thấy chị và cô ta cãi nhau rất vui, vì vậy không muốn quấy rầy.

Thư Tịnh thiếu chút nữa đã chết ngất, người này chủ tâm làm nàng tức chết sao? Hắn còn nói mình và người ta cãi nhau rất vui à?

Thư Tịnh đang định ồn ào với Hạ Thiên, cuối cùng hắn nói:

- Này, cô kia, chó của cô cũng không cần mang đến bệnh viện, tôi chữa là được.

- Cậu chữa được sao?

Người phụ nữ kia nhìn hạ thiên, bộ dạng không tin.

- Tôi là thần y, tất nhiên chữa được.

Hạ Thiên lười biếng nói:

- Chó của cô đã không còn thở, đưa đến bệnh viện chỉ sợ chết sớm.

- Cậu nói bậy bạ gì vậy? Tiểu Hắc của tôi sao có thể chết được?

Người phụ nữ kia dùng giọng căm tức nói với Hạ Thiên.

- Nếu cô không tin thì cứ đưa nó đi bệnh viện, dù sao chúng tôi cũng không đi.

Hạ Thiên không thèm quan tâm.

Người phụ nữ kia nhìn Tiểu Hắc trong lòng, bộ dạng của chú chó rất uể oải, tinh thần kém cỏi. Nàng chần chừ một chút rồi cuối cùng cũng không nhịn được phải nói với Hạ Thiên:

- Cậu thật sự biết chữa cho chó sao?

- Cô để tôi chữa xong chẳng phải sẽ biết ngay sao? Nhanh thôi, chỉ một phút là cao.

Hạ Thiên thuận miệng nói.

- Được rồi, cậu mau chữa cho Tiểu Hắc, nếu một phút mà còn chưa xong, vậy các người tranh thủ theo tôi đến bệnh viện.

Người phụ nữ kia chỉ cho thời gian một phút đồng hồ, rõ ràng cũng muốn Hạ Thiên thử một lần.

- Để nó xuống đất.

Hạ Thiên chỉ vào con chó trong ngực người phụ nữ.

Lúc này người phụ nữ lại nghe lời, nàng đặt Tiểu Hắc bảo bối xuống đất.

- Này, cậu là bác sĩ thú y sao?

Thư Tịnh không nhịn được phải hỏi khẽ.

- Tôi là thần y.

Hạ Thiên trả lời một câu, sau đó hắn lấy ngân châm đâm lên người con chó vài lượt, sau đó thu ngân châm nói với người phụ nữ:

- Trị xong.

- Nhanh vậy sao?

Người phụ nữ có chút kinh ngạc, trước đó Hạ Thiên nói một phút nhưng thực tế cả quá trình còn chưa đến mười giây.

Thư Tịnh có chút kỳ quái, không phải đã nói là chữa trị sao? Con chó kia vẫn nằm rạp trên mặt đất, sao không có chút phản ứng? Người này đúng là lừa gạt.

Lúc này người phụ nữ lại ôm con chó vào lòng, sau đó nàng phát hiện tình cảnh không đúng, vì vậy dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Hạ Thiên:

- Không phải cậu nói có thể chữa tốt cho Tiểu Hắc sao?

- Đúng vậy, đã chữa tốt.

Hạ Thiên nghiêm trang nói.

- Nhưng sao Tiểu Hắc vẫn chưa nhúc nhích? Vừa rồi nó còn có phản ứng, bây giờ chẳng còn phản ứng gì.

Người phụ nữ kia quát lên với Hạ Thiên.

- À, điều này hả, nó chết rồi còn phản ứng gì nữa?

Hạ Thiên vẫn rất nghiêm trang.

- Cậu, cậu nói gì?

Người phụ nữ kia cảm thấy trước mắt tối sầm, thiếu chút nữa nàng đã hôn mê bất tỉnh:

- Cậu...Cậu dám giết Tiểu Hắc của tôi?

- Đúng vậy.

Hạ Thiên trả lời rất chân thành.

Thư Tịnh ở bên cạnh chợt ngây người, đám người ở phía xa xem náo nhiệt cũng ngây người, người này chẳng phải nói sẽ chữa tốt cho chó à? Sao bây giờ lại giết chó?

- Cậu...Cậu không phải nói sẽ chữa tốt cho nó sao?

Người phụ nữ khó thể tiếp nhận sự thật, nàng còn đang ảo tưởng Hạ Thiên lừa mình.

- Đúng vậy, chó điên cắn người, nếu đã là chó điên thì phải có biện pháp dành cho chó điên, biện pháp tốt nhất là giết, như vậy sẽ không còn là chó điên, chữa làm gì cho mệt.

Hạ Thiên nói như thật.

Thư Tịnh nghe Hạ Thiên nói như vậy thì hiểu ra, người này hoàn toàn không muốn chữa cho chó, chẳng qua chỉ muốn giết mà thôi, rõ ràng người phụ nữ kia đã bị lừa. Nhưng lúc này Thư Tịnh cũng không nói Hạ Thiên là kẻ lừa đảo, nàng rất thoải mái.

- Con chó kia chết rồi à?

- Hình như là vậy.

- Tốt quá, khu chúng ta không còn chó dữ.

- Tiểu tử kia biết làm chuyện tốt.

- Đúng vậy, chuyện vui lớn, nhưng tiểu tử kia sợ rằng sẽ gặp phiền toái.

Đám người ở khu dân cư bắt đầu thảo luận, một số người hưng phấn, một số người dùng ánh mắt lo lắng nhìn Hạ Thiên.

Còn người phụ nữ kia thì choáng váng, nàng sờ nắm trên người con chó, còn lẩm bẩm:

- Tiểu Hắc, tỉnh lại, đừng làm ta sợ, không thể như vậy được... ....

- Này, choáng váng làm gì, nó toi rồi, dù thần tiên cũng không cứu được.

Hạ Thiên hảo tâm nhắc nhở người phụ nữ kia.

Người phụ nữ kia nghe nói như vậy thì cuối cùng cũng kịp phản ứng, sau đó nàng dùng ánh mắt tràn đầy cừu hận nhìn Hạ Thiên, cuối cùng còn thét lên:

- Tên khốn, bà liều mạng với mày.

Khi tiếng thét chói tai vang lên thì người phụ nữ cũng ôm con chó phóng về phía Hạ Thiên, bộ dạng giống như dùng đầu đập vào Hạ Thiên, đúng là liều mạng.