- Còn có tư liệu gì đặc biệt không?
Tần Phong hỏi, thông qua những tư liệu vừa rồi không thể tìm được nhược điểm chính xác của Hạ Thiên.
- Hạ Thiên y thuật rất cao, võ công rất giỏi, ngoài những thứ đó ra thì chẳng còn gì khác. Tuy có nhiều phụ nữ có mối liên hệ với hắn nhưng không có cha mẹ, không người thân, cũng cơ bản không có bạn bè, ủa, đợi chút... ....
Giọng nói của Tiểu Vương chợt trở nên kinh ngạc:
- Kỳ quái, trong hệ thống hình như có thêm một phần tin tức về Hạ Thiên, tôi phải xem qua cái đã...Trời... ....
- Sao vậy?
Tần Phong ý thức được có chuyện bất thường.
- Tần ca, phần tài liệu này của Hạ Thiên đã bị mã hóa, hơn nữa còn là mã hóa ở đẳng cấp cao nhất. Không riêng gì phần tài liệu mới này, kể cả những tư liệu trước đó cũng đã bị mã hóa.
Giọng nói của Tiểu Vương trở nên đặc biệt khác thường:
- Mười phút trước đó những tài liệu này còn công khai, nhưng bây giờ tất cả đều đã bị mã hóa.
- Biết ai mã hóa không?
Tần Phong hỏi.
- Không kiểm tra được.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLTiểu Vương đưa ra đáp án sau mười giây:
- Tần ca, xem ra tiểu tử này còn có bối cảnh mà chúng ta không biết, có lẽ anh nên hỏi qua Lôi lão, với quyền hạn của ông ấy thì chúng ta họa may còn có thể tìm được chút tư liệu.
- Tôi phải báo cáo với thủ trưởng cái đã.
Tần Phong suy nghĩ một chút rồi nói, sau đó hắn cúp điện thoại.
Vài phút sau Lôi Chấn Thiên đã nghe xong báo cáo của Tần Phong, lão trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi nói:
- Nếu Lôi Vũ đã không sao thì chuyện này nên kết thúc ở đây.
Tần Phong chợt sững sờ:
- Thủ trưởng, lỡ may... ....
Lôi Chấn Thiên khoát tay, lão không cho Tần Phong tiếp tục nói:
- Trước tiên nhanh chóng tìm cho ra Lôi Quân, tôi không muốn nó có chuyện xảy ra.
- Vâng, thủ trưởng.
Tần Phong không nói thêm điều gì, hắn biết rõ vị thủ trưởng đã có cố kỵ với Hạ Thiên.
Cùng lúc này, trong võ quán Lôi Đình, Lôi Quân với vai phải và tay trái quấn băng đang nổi giận với một người đàn ông:
- Phế vật, có chút chuyện mà làm không xong, cút.
Người đàn ông kia khẽ nói một tiếng rồi hoảng hốt lui ra.
- Tôi đã nói rồi, đêm nay Lãnh Băng Băng phải nằm trên giường của tôi, nếu, nếu cô ấy không lên giường, sau này tôi còn mặt mũi nữa sao?
Lôi Quân quét mắt nhìn đám người trong phòng:
- Tranh thủ thời gian tìm tung tích của cô ta, trước hừng đông phải kéo cô ấy lên giường của tôi.
Trong phòng có rất nhiều người, Lôi Đình và người của võ quán cũng phải đứng ra.
- Đại ca, không bằng chúng ta bàn bạc kỹ hơn? Bây giờ Lãnh Băng Băng có Hạ Thiên che chở, sợ rằng không dễ đắc thủ.
Lôi Đình nhịn không được phải mở lời khuyên nhủ, đồng thời cũng rất lo lắng:
- Hơn nữa, nếu để ông nội biết được, với tính cách của ông, sợ rằng sẽ khó tha thứ cho anh.
- Ông nội không bảo anh tìm cháu dâu sao? Anh đang tìm đây.
Lôi Quân không quan tâm:
- Vì vậy anh đang làm việc ông cần, đêm nay anh phải ra tay, nếu anh ra tay muộn hơn thì không còn cơ hội, đợi đến lúc anh thành công thì ông còn có thể làm gì được nữa?
Khi thấy Lôi Đình còn muốn nói thêm điều gì thì Lôi Quân bắt đầu mất kiên nhẫn:
- Lão Nhị, nhờ cậu làm chút chuyện mà cứ một mực khước từ, khi cậu thành lập võ quán Lôi Đình anh đã ra tay giúp đỡ, bây giờ cậu không giúp sao? Nếu không phải anh đang bị thương, cậu nghĩ rằng anh sẽ cần cậu giúp sao?
- Đại ca, em chỉ lo lắng... ....
Lôi Đình nói.
- Đừng nói nhảm, tóm lại nhanh chóng sắp xếp, trước hừng đông phải nhìn thấy Lãnh Băng Băng.
Lôi Quân có vẻ mất kiên nhẫn:
- Nếu có chuyện xảy ra thì anh chịu trách nhiệm, chú sợ gì?
- Được rồi,, đại ca, em sẽ lập tức hành động?
Lôi Đình cuối cùng cũng đồng ý.
... ....
Lãnh Băng Băng nằm trên giường, tuy tinh thần và thể xác rất mệt mỏi nhưng nàng cảm thấy rất khó ngủ. Sau một năm kể từ khi mẹ qua đời thì nàng thường xuyên mất ngủ, sau khi nàng làm cảnh sát thfi chứng mất ngủ càng thêm nghiêm trọng, đêm nay phát sinh nhiều sự việc, tất nhiên nàng càng thêm khó ngủ.
Những tiếng động liên tục vang lên, Lãnh Băng Băng chợt sinh ra một xúc động muốn rời khỏi giường, nàng muốn biết Hạ Thiên đang làm gì nhưng cuối cùng cũng nhịn được, vì nàng nghi ngờ hắn đang cố gắng tạo ra âm thanh để dụ dỗ mình đi ra.
Không biết trải qua bao lâu, những tiếng động bên ngoài cũng dần không còn, Lãnh Băng Băng không khỏi ngáp một cái, cơn buồn ngủ dần kéo đến.
Trong lúc mông lung, Lãnh Băng Băng chợt nghe được vài động tĩnh, nàng đột nhiên mở to mắt và phát hiện có một bóng đen đang đi lại trong phòng, vì vậy mà nàng chợt chấn động và bừng tỉnh.
- Ai?
Lãnh Băng Băng sờ soạng khẩu súng trên đầu giường, nàng chỉa súng vào bóng đen:
- Nói mau, nếu không tôi nổ súng.
- Cảnh sát tỷ tỷ, sao chị thức dậy rồi?
Một âm thanh quen thuộc truyền vào trong tai, Lãnh Băng Băng chợt buông lỏng, nàng thu súng rồi mở đèn, sau đó nhìn thấy Hạ Thiên với bộn dạng vô tội.
- Cậu vào đây từ đâu?
Lãnh Băng Băng tức giận hỏi.
- Chỗ đó.
Hạ Thiên chỉ chỉ cửa sổ.
- Cậu vào làm gì?
Lãnh Băng Băng tiếp tục hỏi,, trong lòng có chút căng thẳng. Trước nay dù là lời nói hay hành động của tên lưu manh này cũng chiếm tiện nghi của nàng, nhưng cũng không có hành vi quá phận. Nàng cũng có một cảm giác với hắn, tuy lưu manh rất đáng giận nhưng cũng không quá táo bạo, mà bây giờ hắn lợi dụng lúc nàng ngủ để mò vào từ cửa sổ, điều này làm nàng trở nên lo lắng. Lỡ may đêm nay lưu manh ra tay cưỡng ép, như vậy nàng phải làm sao?
Lãnh Băng Băng biết rất rõ, nếu Hạ Thiên thật sự muốn mạnh bạo thì nàng khó thể ngăn cản hắn. Lưu manh võ công quá lợi hại, nàng căn bản không phải là đối thủ của hắn.
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi đến giúp chị dọn phòng, căn phòng này quá lộn xộn, đồ vật vương vãi khắp nơi, sao tôi có thể để chị sống trong một căn phòng thế này được?
Hạ Thiên nói thật.
- Cậu đang dọn dẹp sao?
Lãnh Băng Băng có chút sững sờ, những tiếng động mình nghe được trước đó là người này đang giúp nàng thu dọn sao?
- Đúng vậy, cảnh sát tỷ tỷ, vì vậy tôi thừa lúc chị ngủ để dọn dẹp căn phòng này.
Hạ Thiên gật đầu.
- Tôi đã dọn rồi, không cần cậu xem xét, ra ngoài ngay.
Lãnh Băng Băng có chút chần chừ rồi nói.
Hạ Thiên có chút buồn bực, cảnh sát tỷ tỷ sao thức dậy đúng lúc như vậy? Đúng là hắn vào đây giúp nàng dọn dẹp, nhưng hắn cũng tính toán dọn xong sẽ trực tiếp lên giường ngủ chung, nhưng bây giờ nàng đã tỉnh, hắn cũng không được ngủ cùng, đúng là xui xẻo.
- Cảnh sát tỷ tỷ, có cần tôi mát xa đầu không, như vậy chị sẽ ngủ mà không gặp ác mộng.
Hạ Thiên suy nghĩ rồi mở miệng hỏi, chỉ cần cảnh sát tỷ tỷ đồng ý thì hắn có thể cho nàng đi vào trạng thái ngủ say, sau đó hắn sẽ ôm nàng ngủ cả đêm. Tất nhiên sáng mai hắn sẽ yêu cầu cảnh sát tỷ tỷ phải chịu trách nhiệm.
- Tôi thích nằm mơ không được sao?
Lãnh Băng Băng tức giận nói, nàng tất nhiên có thể nhìn rõ tâm địa bất lương của Hạ Thiên. Tuy nàng đã thấy đối phương không lợi dụng lúc mình nằm ngủ để giở trò, nhưng bây giờ nàng cũng không muốn nằm ngủ cùng giường với hắn như trong khách sạn lần trước.
Hạ Thiên ngây người nhìn Lãnh Băng Băng, một lúc sau hắn mới nói một câu:
- Cảnh sát tỷ tỷ, sở thích của chị quá đặc biệt.
- Cậu ra ngoài nhanh lên, tôi còn phải ngủ.
Lãnh Băng Băng trừng mắt nhìn Hạ Thiên, nàng lại tiếp tục đuổi người.
Hạ Thiên đi về phía cửa sổ, hắn chuẩn bị nhảy xuống, đúng lúc này điện thoại vang lên.
- Hạ Thiên, cậu đến mau, bên ngoài có rất nhiều người, bọn họ đang xô cửa, cũng không biết muốn làm gì.
Điện thoại vừa nối thông thì vang lên âm thanh kinh hoàng của Tôn Hinh Hinh.
- Chị Hinh, đừng sợ, tôi sẽ đến ngay.
Hạ Thiên cũng không cúp điện thoại, hắn nhảy xuống khỏi cửa sổ.
Lãnh Băng Băng chợt ngẩn ngơ, có chuyện gì xảy ra sao?
Lãnh Băng Băng đang nghi hoặc thì Hạ Thiên lại nhảy lên cửa sổ, hắn dùng một tay ôm lấy nàng rồi nhảy xuống.
- Cậu làm gì vậy, mau buông ra.
Lãnh Băng Băng cảm thấy rất khó hiểu, nàng kêu lên rất tức giận.
Hạ Thiên vừa chạy vừa giải thích:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị Hinh xảy ra chuyện, tôi phải đi giúp, nhưng tôi cũng đã đồng ý sẽ bảo vệ chị, cũng không thể bắt chị phải ở đây một mình. Vì vậy tôi quyết định đưa chị cùng đi tìm chị Hinh.
- Cậu buông tôi ra, tôi lái xe đưa cậu đi.
Lãnh Băng Băng vừa tức vừa buồn cười, người này muốn ôm nàng chạy đi tìm Tôn Hinh Hinh sao?
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi chạy bộ nhanh hơn.
Hạ Thiên càng chạy nhanh, Lãnh Băng Băng chỉ cảm thấy bên tai vang lên tiếng gió o o, những ngôi nhà cao tầng hai bên đường lóe lên, sau đó nàng thấy mình vượt qua vài chiếc xe. Đến lúc này nàng đã không còn gì để nói, người này đúng là không phải người, ôm nàng chạy còn nhanh hơn cả xe hơi.
Đúng lúc này trong một chiếc xe ở tiểu khu Cảnh Uyển đang có một đoạn đối thoại.
- Anh Lôi Đình, sao tiểu tử kia còn chưa đi ra?
Một thanh niên hỏi.
- Không biết, chẳng lẽ Tôn Hinh Hinh không gọi điện thoại cho Hạ Thiên yêu cầu giúp đỡ?
Lôi Đình khẽ nhíu mày.
- Anh Lôi Đình, anh em bên kia nói có nghe Tôn Hinh Hinh điện thoại cho Hạ Thiên.
Một tên khác ngắt lời.
- Kỳ quái, như vậy sao Hạ Thiên còn chưa đi ra?
Lôi Đình rất mê hoặc, bọn họ đang nhìn chằm chằm vào cửa chính nhà Lãnh Băng Băng, nhưng nãy giờ không có ai chạy ra.
- Anh Lôi Đình, bây giờ chúng ta ra tay được chưa?
Tên thanh niên trước đó đã hỏi lại tiếp tục thăm dò.
- Ra tay cái gì? Các người đánh thắng Hạ Thiên sao?
Lôi Đình dùng ánh mắt tức giận nhìn người này, nếu không phải dùng kế diệu hổ ly sơn thì chuyện đêm nay khó thể thành công.
Tất cả mọi người đều trầm mặc, trước đó đám này đều bị Hạ Thiên cho ăn đòn, tất nhiên biết rõ sự lợi hại của Hạ Thiên.
- Anh Lôi Đình, có nên dứt khoát cho đám anh em bên kia bắt Tôn Hinh Hinh đi không?
Một lát sau lại có tên đề nghị:
- Bắt Tôn Hinh Hinh đi, sau đó điện thoại cho Hạ Thiên, em cũng không tin khi đó Hạ Thiên còn ở đây.
- Được rồi, điện thoại cho chúng nó, bảo chúng nó bắt Hạ Thiên kéo về võ quán.
Lôi Đình suy nghĩ rồi đưa ra quyết định, bắt một người hay hai người cũng đều là bắt cóc, đã quyết định bắt cóc Lãnh Băng Băng thì bắt cóc thêm Tôn Hinh Hinh cũng không sao. Chỉ cần bắt cóc Lãnh Băng Băng thành công, dù bắt thêm hai Tôn Hinh Hinh cũng được.