Lúc này lại có một cặp nam nữ xuất hiện, cả hai đều mặc tây trang, đều khoảng hai bốn hai lăm tuổi.
Lần này Hạ Thiên dứt khoát không thèm ngẩng đầu nhìn:
- Cảnh sát tỷ tỷ, đừng để ý đến đám người này, chúng ta dùng cơm thôi.
Hạ Thiên cầm lấy dao cắt thịt rồi nói:
- Cảnh sát tỷ tỷ, thịt bò đã được cắt rồi, có thể ăn được.
Hạ Thiên nói xong thì cầm lấy đũa gắp một miếng bỏ vào miệng.
Vẻ mặt Lãnh Băng Băng trở nên cổ quái, nàng cũng không ngờ người này gọi món bò bít tết để ăn với cơm.
Mà căp nam nữ cũng không thể nhịn được, người phụ nữ khá xinh đẹp chợt quát lớn:
- Lãnh Băng Băng, Hạ Thiên, chúng tôi là người của cục an ninh quốc gia... ....
Người phụ nữ còn chưa kịp nói dứt lời thì cảm thấy trong miệng có thêm một thứ, nàng vô thức cắn xuống, rất mềm, hương vị khá tốt.
Lúc này giọng nói của Hạ Thiên cũng truyền vào tai nàng:
- Cho cô một miếng thịt bò, cô cũng đừng quấy rối bữa tối của tôi và cảnh sát tỷ tỷ.
Người phụ nữ nghe Hạ Thiên nói như vậy thì gương mặt chợt đỏ hồng, đúng là quá phận, quá đáng, đúng là sỉ nhục nàng.
Khi người phụ nữ đang định nổi giận thì người đàn ông dùng tay kéo giật lại, hắn nói với Hạ Thiên:
- Chúng tôi ở bên ngoài chờ các người.
Người đàn ông nói xong thì kéo người phụ nữ đi ra khỏi nhà hàng.
- Con như các người khôn khéo.
Hạ Thiên nhìn bóng lưng hai người rồi khẽ nói, sau đó hắn quay đầu nhìn Lãnh Băng Băng:
- Cảnh sát tỷ tỷ, lúc này đã không còn người nào đến quấy rầy chúng ta.
Lãnh Băng Băng không nói gì, nàng cũng không khỏi nhìn ra bên ngoài, trong lòng chợt lo lắng. Nàng biết hai người kia là nhân viên của cục an ninh quốc gia, hơn nữa bọn họ đến đây cũng không chỉ có hai người, những người khác đang ngồi trong xe chờ ở bên ngoài.
- Hừ, không quan tâm nhiều như vậy làm gì, trước tiên cứ ăn tối xong rồi nói.
Lãnh Băng Băng thu hồi ánh mắt, nếu đã là phúc thì không phải họa, đã là họa thì khó tránh khỏi, vì vậy nàng chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi.
Bữa tối này ăn rất chậm, thời gian rất lâu, đám người cục an ninh quốc gia ở bên ngoài cũng khá kiên nhẫn, cả đám cùng chờ đợi. Cũng không biết bọn họ đang nghĩ gì, có lẽ biết được thực lực của Hạ Thiên, cũng có lẽ không muốn quấy rầy bữa cơm của người khác, tóm lại đám người kia ở bên ngoài không có động tĩnh gì.
Trong lúc dùng cơm tối Lãnh Băng Băng không nói lời nào, Hạ Thiên cũng không nói, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.
- Đi thôi.
Khi đến chín giờ thì Lãnh Băng Băng cuối cùng cũng mở miệng.
Lãnh Băng Băng gọi nhân viên phục vụ đến tính tiền, ngay sau đó cả hai sóng vai nhau rời khỏi nhà hàng.
Có vài chiếc xe mở cửa ra, mười nam nữa mặc âu phục bước xuống, cặp nam nữ trước đó cũng có mặt trong số người này.
- Hạ Thiên, Lãnh Băng Băng, hy vọng hai người phối hợp, chúng tôi không muốn ra tay.
Một người đàn ông mở miệng.
Hạ Thiên dùng ánh mắt lười biếng nhìn mọi người:
- Tôi cũng hy vọng các anh các chị phối hợp một chút, đừng quấy rầy buổi hẹn hò giữa tôi và cảnh sát tỷ tỷ, tôi cũng không muốn ra tay, mỏi tay lắm... ....
- Hạ Thiên, cậu nên biết hậu quả khi quyết định như vậy không?
Người đàn ông kia dùng giọng thâm trầm quát lớn:
- Chúng tôi khách khí với cậu, chỉ vì cậu là nhân tài.
- Tôi không phải nhân tài, tôi là thiên tài.
Hạ Thiên không cho là đúng:
- Các anh không thấy phiền sao? Chẳng phải tôi đã ném tên Tề Phong kia xuống lầu à? Chẳng lẽ hắn không chết thì các anh vẫn đến làm phiền tôi sao?
- Hạ Thiên, như vậy cậu không chịu hợp tác sao?
Người đàn ông kia nói, giọng điệu có hơi tức giận.
Hạ Thiên có chút mất hứng:
- Rõ ràng là các anh không hợp tác.
- Hạ Thiên, Lãnh Băng Băng, tôi cảnh cáo hai người lần cuối, lập tức bó tay chịu trói, nếu không chúng tôi sẽ áp dụng thủ đoạn.
Người đàn ông kia trầm giọng quát, khi giọng nói của hắn vang lên thì tất cả nhân viên cục an ninh quốc gia liên quan đều cho tay vào ngực, rõ ràng chuẩn bị móc súng.
Trên tay Hạ Thiên chợt có một mớ ngân châm, hắn đang chuẩn bị ra tay trước chiếm lấy lợi thế, sẽ thu phục đám người này, sau đó cùng đi ước hẹn với cảnh sát tỷ tỷ. Cả hai sẽ đi xem phim, sau đó thuê phòng khách sạn, tốt nhất là đêm nay phải được nằm ngủ ôm cảnh sát tỷ tỷ, hơn nữa phải là trần truồng ôm cảnh sát tỷ tỷ.
- Dừng tay.
Một giọng nói dễ nghe chợt vang lên, trong tầm mắt mọi người chợt xuất hiện một người đẹp tóc vàng cao gầy mặc váy ngắn cực kỳ gợi cảm.
Khi nhìn thấy người đẹp tóc vàng thì Hạ Thiên rất vui sướng:
- Vợ, cuối cùng chị cũng nhớ và đến tìm tôi sao?
Người đẹp tóc vàng chính là Mộc Hàm, nàng dùng ánh mắt bất đắc dĩ nhìn Hạ Thiên, sau đó đi về phía đám người cục an ninh quốc gia:
- Trong các người ai chịu trách nhiệm mọi vấn đề?
- Xin hỏi tiểu thư là.... ....
Một người đàn ông mở miệng muốn hỏi.
Mộc Hàm lấy ra một giấy chứng nhận đưa cho người nọ:
- Chắc anh là người chịu trách nhiệm, chuyện này dừng lại ở đây, các anh không cần xen vào.
Người đàn ông kia cầm lấy giấy chứng nhận, hắn đảo mắt nhìn qua mà vẻ mặt không khỏi biến đổi, ngay sau đó lập tức trở nên khách khí:
- Được, chúng tôi đi.
Người đàn ông trả giấy chứng nhận lại cho Mộc Hàm, ngay sau đó hắn vung tay với những người khác:
- Rút lui.
Mọi người tuy không hiểu gì nhưng vẫn phải rút lui, chưa đến một phút thì tất cả đã bỏ đi sạch.
- Vợ, chị cũng là người của cục an ninh quốc gia sao?
Hạ Thiên hỏi có chút tò mò?
Mộc Hàm dùng ánh mắt đau đầu nhìn Hạ Thiên:
- Chúng ta rời khỏi đây rồi nói sau.
... ....
Bệnh viện lục quân.
Những tiếng rên rỉ đau khổ từ bên trong phát ra, Lôi Chấn Thiên đang đứng ở bên ngoài nhìn Tần Phong và Tần Viêm, vẻ mặt lão rất tức giận.
- Hai người các anh cũng không đưa tiểu tử Hạ Thiên kia đến đây được sao?
Lôi Chấn Thiên có vẻ khá bất mãn.
- Thủ trưởng, Hạ Thiên là cao thủ chân chính, chỉ sợ mười người như chúng tôi cũng không phải là đối thủ của cậu ấy.
Tần Phong khẽ nói.
- Lợi hại như vậy sao?
Lôi Chấn Thiên có chút kinh ngạc:
- Nếu tên tiểu tử khốn kiếp này có bản lĩnh như vậy, sao không làm việc cho quốc gia, chỉ biết gây rối và phá hoại thế này?
- Thủ trưởng, tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Tần Phong khẽ nói:
- Hạ Thiên có thân thủ rất mạnh, nếu cậu ấy gia nhập quân đội thì sẽ có cống hiến rất lớn cho quốc gia, nếu đi trên đường chính đạo cũng rất tốt, nhưng người này lại luôn dùng năng lực để hại người.
- Nếu người như vậy mà không đi theo chính đạo thì cũng chỉ nên tiêu diệt sớm, nếu không sẽ cực kỳ độc hại.
Lôi Chấn Thiên trầm giọng nói.
Tần Phong đang muốn mở lời thì điện thoại đã vang lên, hắn nhận điện thoại rồi báo cáo cho Lôi Chấn Thiên:
- Thủ trưởng, Lâm Tử Hào cầu kiến, anh có muốn gặp không?
- Là con của Lâm Hà sao?
Lôi Chấn Thiên khẽ nhíu mày.
- Đúng là hắn.
Nguồn truyện: Truyện FULLTần Phong gật đầu.
- Sao cậu ta muốn gặp tôi?
Lôi Chấn Thiên lại hỏi.
- Cậu ấy nói có thần y, có thể giải trừ đau khổ cho Lôi Vũ.
Tần Phong tiếp tục trò chuyện điện thoại, cuối cùng mới nói với Lôi Chấn Thiên.
- Vậy cho cậu ấy đến đây.
Lôi Chấn Thiên lập tức có quyết định.
Tần Phong truyền lệnh trong điện thoại, vài phút sau có hai người xuất hiện ở đầu hàng lang bên kia, cả hai đi về phía bên này. Người đi đầu là Lâm Tử Hào, sau lưng Lâm Tử Hào là một người đàn ông ăn mặc cổ quái, người này mặc trường bào, trên mặt có một cặp kính râm, vì chiếc kính râm che hết nửa gương mặt nên không ai nhìn thấy cho rõ ràng.
Lâm Tử Hào nhanh chóng đi đến trước mặt Lôi Chấn Thiên, hắn khom lưng hành lễ:
- Chào Lôi lão.
Mà người đàn ông cổ quái sau lưng Lâm Tử Hào thì vẫn đứng yên bất động, không chút động tĩnh.
- Không cần khách khí.
Lôi Chấn Thiên khoát tay nói:
- Tử Hào, cậu nói có thể giải trừ đau đớn cho Lôi Vũ, có thật không?
- Lôi lão, tất nhiên là thật, cháu nào dám nói bậy trước mặt ông?
Lâm Tử Hào khẽ mỉm cười, sau đó hắn nghiêng người:
- Vị này là Âm thần y, nếu Lôi lão không có ý kiến thì để Âm thần y xem xét cho Lôi Vũ, thế nào?
- Tốt!
Lôi Chấn Thiên bây giờ rất quan tâm đến vấn đề của Lôi Vũ, tất nhiên lão cũng không muốn lãng phí thời gian. Lôi Vũ vẫn đang rên rỉ trong phòng bệnh, đến bây giờ vẫn chưa ngớt, mà đến lúc này thì hắn đã bị tra tấn hơn mười giờ.
- Âm tiên sinh, lại để anh phải hao tâm tổn sức rồi.
Lâm Tử Hào dùng giọng khách khí nói với người đàn ông cổ quái, sau đó cửa phòng bệnh mở ra, hắn cung kính mời người này đi vào.
Âm tiên sinh không nói lời nào, hắn nhấc chân tiến vào, mà Lâm Tử Hào thì không đi vào, hắn đóng cửa phòng dùng ánh mắt xin lỗi nhìn Lôi Chấn Thiên:
- Lôi lão, xấu hổ quá, mỗi khi Âm thần y khám và chữa bệnh rất kiêng kỵ có người bàng quan, mong ông lượng thứ.
- Có bản lĩnh đều có tính cách, không sao.
Lôi Chấn Thiên khẽ nhíu mày, lão cũng chỉ biết chờ ở bên ngoài.
Vài phút sau cửa phòng mở ra, Âm tiên sinh đi ra ngoài.
- Đã xong.
Âm tiên sinh cuối cùng cũng mở miệng nói hai chữ, giọng nói khá lạng lùng, the thé chói tai.
- Lôi lão, Lôi Vũ có lẽ đã không còn gì, ông vào xem thử đi.
Trên mặt Lâm Tử Hào lộ ra nụ cười rạng rỡ.
Lôi Chấn Thiên nhanh chóng đi vào, sau đó lão thấy Lôi Vũ nằm trên giường có chút mỏi mệt, vẻ mặt vẫn tái nhợt nhưng không còn phát ra tiếng rên rỉ đau khổ.
- Lôi Vũ, còn đau không?
Lôi Chấn Thiên hỏi.
Lôi Vũ có chút mờ mịt, hắn cẩn thận nhéo chân mình, sau đó vẻ mặt chợt vui mừng như điên:
- Hết đau, ông ơi, cháu hết đau rồi.
Lôi Vũ đột nhiên nhảy xuống giường bệnh, sau đó hắn nhảy nhót vài lượt rồi nói:
- Ông, ông xem, cháu hoạt động thế này mà không còn đau, tốt lắm, rất tốt, ha ha... ....
- Không đau là tốt, Lôi Vũ, Lâm đại ca đã tìm người chữa trị cho cháu, cháu nên ra cám ơn cậu ấy.
Lôi Chấn Thiên thở phào một hơi, lúc này ánh mắt lão nhìn Lâm Tử Hào cũng có chút khác biệt, giống như có thêm vài phần tán thưởng.
- Lâm đại ca, cảm ơn anh, cảm ơn anh, anh là ân nhân cứu mạng của tôi, sau này anh là đại ca ruột của tôi, không, còn thân hơn đại ca ruột thịt... ....
Lôi Vũ chụp lấy tay Lâm Tử Hào, hắn hưng phấn đến mức nói năng lộn xộn.
- Lôi Vũ, cậu đừng nên cảm tạ tôi.
Vẻ mặt Lâm Tử Hào có thêm nụ cười khổ:
- Tuy bây giờ cậu không sao, nhưng chỉ sợ... ....
Lâm Tử Hào nói đến đây thì ngừng lại, giống như hắn có gì đó cố kỵ.
- Chỉ sợ cái gì?
Lôi Chấn Thiên nhíu mày hỏi.
- Lôi lão, Lôi Vũ sau này sợ rằng sẽ thể trở lại tình cảnh cũ bất cứ lúc nào.
Lâm Tử Hào có chút chần chừ, cuối cùng hắn cũng nói rõ.