Hải Giang là một tòa nhà nổi tiếng ở thành phố Giang Hải, cũng là một trong những kiến trúc cao nhất Giang Hải. Tòa nhà này có sáu mươi chín tầng, bên trong có hơn một ngàn công ty, nghe nói trước đó tòa nhà này sẽ được gọi là tòa nhà Giang Hải, cuối cùng chính quyền thành phố Giang Hải không chịu, vì vậy đổi thành Hải Giang.
Hải Giang chỉ đơn thuần là một tòa nhà cao tầng, bên trong không có siêu thị và khu giải trí, rõ ràng Tôn Hinh Hinh đến đây không phải đi dạo phố. Khi Hạ Thiên tìm được Tôn Hinh Hinh thì nàng đang từ trong tòa nhà Hải Giang đi ra, mà hắn cũng phát hiện ra cũng không phải chỉ có Tôn Hinh Hinh và Đinh Linh, còn có cả cặp đôi Khổng Mính và Lam Trạch.
Khổng Mính và Lam Trạch có mặt, tất nhiên sẽ vì chuyện liên quan đến công ty, đăng ký công ty cần có một địa chỉ văn phòng, mà Khổng Mính muốn thuê một văn phòng ở tòa nhà Hải Giang. Những năm gần đây mở công ty cũng không cần mặt tiền lớn, nhưng nếu thuê văn phòng trong tòa nhà Hải Giang thì chắc chắn sẽ tăng thêm vài phần uy tín, sau này muốn tuyển dụng nhân viên cũng dễ dàng hơn. Tất nhiên văn phòng nơi đây cũng rất đắt, chỉ là văn phòng vài chục mét vuông nhưng một tháng đã hơn mười ngàn.
Tôn Hinh Hinh có mặt ở đây tất nhiên là đại biểu cho Hạ Thiên, đối với Khổng Mính thì Hạ Thiên dù sao cũng là ông chủ, dù ông chủ không muốn quản lý công ty, nhưng nàng cầm tiền của người cũng không thể làm qua loa. Vì vậy nàng mới kéo theo bà chủ Tôn Hinh Hinh, dù sao các nàng cũng quen biết nhau, rất dễ thương lượng.
- Chị Hinh, vậy mọi người đã thuê rồi sao?
Hạ Thiên liền hỏi.
- Chưa!
Tôn Hinh Hinh lắc đầu.
Khổng Mính ở bên cạnh tức giận nói:
- Đều là tên chân vòng kiềng sinh chuyện, tôi muốn đạp hai chân của hắn.
- Chân vòng kiềng là ai?
Hạ Thiên dùng giọng hiếu kỳ hỏi.
- Chính là ông chủ của công ty trước đó chúng tôi làm, tên là La Quyền, bộ dạng rất xấu xí, mắt nhỏ, mũi tẹt, chúng tôi lén gọi lão là chân vòng kiềng.
Khổng Mính ra vẻ bất bình:
- Đáng lý chúng tôi đã đàm phán tốt đẹp, phòng bốn mươi mét vuông chỉ tám ngàn một tháng, như vậy rõ ràng là rất rẻ. Không ngờ tên chân vòng kiềng chết tiệt kia đến gây rối, không biết hắn nói gì mà kết quả là người ta không cho chúng ta thuê.
- Như vậy lão không phải là chân vòng kiềng thật sự à?
Hạ Thiên có chút hứng thú với vấn đề này.
- Không phải, nhưng chúng tôi hy vọng lão già khốn kiếp kia là chân vòng kiềng, tức chết tôi.
Khổng Mính tức giận nói:
- Còn nữa, lão còn híp mắt nhìn chằm chằm vào Tôn Hinh Hinh, con gái của lão đã bằng tuổi chúng ta, không ngờ lão còn háo sắc như vậy.
- Chị Hinh, tên chân vòng kiềng thật sự híp mắt nhìn chị sao?
Hạ Thiên có chút mất hứng.
Tôn Hinh Hinh trợn mắt nhìn Hạ Thiên:
- Mỗi ngày có rất nhiều người nhìn tôi, chẳng lẽ cậu phải móc mắt tất cả sao?
Hạ Thiên chân thành suy xét một phen, sau đó hắn gật đầu:
- Tôi cảm thấy ý kiến này rất tốt.
- Này, tôi vừa nói đùa mà thôi, cậu đừng coi là thật.
Tôn Hinh Hinh không khỏi hoảng sợ, tiểu sắc lang này muốn làm vậy thật sao?
- Nghe mình nói này Hạ Thiên, Tôn Hinh Hinh xinh đẹp như vậy, cói thể không để đàn ông phải nhìn sao? Xem vài lần cũng không đáng là gì, chỉ cần người khác không nhìn như lão chân vòng kiềng là được.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLKhổng Mính ở bên cạnh nói, Tôn Hinh Hinh hình như càng ngày càng đẹp, đúng là yêu nghiệt hại nước hại dân, dù đi đến nơi nào cũng có thể hấp dẫn ánh mắt của đàn ông, nếu Hạ Thiên mà so đo vấn đề này thì nhất định sẽ khó thoát khỏi rắc rối.
- Vậy thì được, đợi đến khi tôi gặp chân vòng kiềng thì sẽ biến lão thành chân vòng kiềng chính thức.
Hạ Thiên thuận miệng nói.
- Lão ra kìa.
Lam Trạch đột nhiên nói một câu.
Khổng Mính không tự giác được phải quay đầu nhìn về phía cửa ra vào của tòa nhà Hải Giang:
- Chân vòng kiềng chết tiệt đúng là đang đi ra, còn mang theo một người, trời, hôm nay hắn không mang theo Tiểu Mật.
- Lão là người nào?
Hạ Thiên hỏi, bây giờ là lúc tan tầm giữa trưa, rất nhiều người ra vào, tất nhiên Hạ Thiên cũng không biết đâu là chân vòng kiềng chính thức.
- Là tên kia.
Khổng Mính chỉ chỉ:
- À, tên khốn kia lại đến đây.,
Lần này Hạ Thiên cuối cùng cũng được nhìn thấy tên khốn La Quyền, đối phương đúng như lời của Khổng Mính, mắt nhỏ, mũi tẹt, tuy cách ăn mặc rất đường hoàng nhưng lại làm người ta sinh ra cảm giác hèn mọn bỉ ổi.
- Ủa, đây không phải là Khổng Mính và Lam Trạch sao? Các người còn ở lại đây sao, chẳng lẽ còn chưa thuê được văn phòng à?
La Quyền đi đến trước mặt đám người Hạ Thiên, bộ dạng có chút hả hê, nhưng tròng mắt lại liên tục xỉa xói vào Tôn Hinh Hinh.
- Biết còn cố hỏi.
Khổng Mính hừ một tiếng, giọng điệu có chút khinh thường.
- Khổng Mính, cô có ý gì? Tuy hai người đã xin thôi việc nhưng dù sao cũng là công nhân viên của tôi, tôi là ông chủ, bây giờ các người muốn sáng nghiệp thì tôi cũng rất quan tâm. Nếu các người có gì khó khăn thì cứ nói với tôi, tuy công ty của tôi không lớn nhưng giúp chút công tác cũng không có vấn đề gì.
La Quyền giả mù sa mưa nói.
Khổng Mính dù trước đó rất bất mãn với La Quyền, trong lòng mắng đối phương vô sỉ rất nhiều lần, nhưng khi đối mặt thì vẫn còn chút lễ phép. Nhưng bây giờ nàng nghe thấy như vậy thì cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, nàng nổi nóng:
- Này, chân vòng kiềng, anh nói ra như vậy không biết người ta rất chán ghét sao? Anh không chán ghét thì tôi cũng chán ghét, hai chúng tôi làm công ở công ty của anh, mỗi tháng anh trả hai ngàn, làm việc tối tăm mặt mũi. Bây giờ chúng tôi đi, muốn thuê văn phòng mở công ty, không ngờ tên khốn anh đến cản trở. Còn chưa nói đến vấn đề cản trở, anh không thể quang minh chính đại một chút sao? Bây giờ còn dám giả mù sa mưa, đúng là quá vô sỉ.
Trong xã hội vào thời điểm hiện nay, Khổng Mính tức giận mắng chửi, tất nhiên sẽ dẫn đến hàng trăm người vây quanh. La Quyền và Khổng Mính chợt trở thàn tiêu điểm của rất nhiều ánh mắt, ngay cả Hạ Thiên và Tôn Hinh Hinh cũng bị người ta vây quanh.
La Quyền rõ ràng không ngờ Khổng Mính lại mắng mình, hơn nữa còn nói ra biệt hiệu mà lão ghét nhất, vì vậy không khỏi nổi giận:
- Khổng Mính, cô có tố chất như vậy sao?
- Phì, anh nói tố chất với tôi sao? Anh có ra hồn không?
Khổng Mính vốn có tính cách mạnh mẽ, dù sao nàng cũng đã mắng người, bây giờ có mắng thêm cũng không sao.
- Tốt, rất tốt, Khổng Mính, tôi không so đo với cô, nhưng tôi nói cho cô biết, có tôi ở đây, cô đừng hòng mở công ty.
La Quyền tự giữ thân phận, lão không muốn cãi nhau với Khổng Mính ở trước mặt mọi người, lão nói một câu uy hiếp rồi xoay người bỏ đi.
Nhưng La Quyền vừa bước đi thì hai chân đã mền nhũn và ngã gục.
- Ha ha hacker... ....
Khổng Mính cười ha hả:
- Báo ứng, đúng là báo ứng.
- Không phải báo ứng.
Hạ Thiên uốn nắn rất chân thành:
- Là tôi làm, cô đừng tranh công.
Khổng Mính chợt ngẩn ngơ, người này làm sao? Sao không thấy đối phương có hành động gì ?
Hạ Thiên ra tay tất nhiên đám người Khổng Mính khó thể thấy được, nếu bọn họ nhìn thấy thì hắn còn là đệ nhất cao thủ được sao?
- Là cậu dùng châm đâm tôi sao?
La Quyền chật vật bò lên khỏi đất, gương mặt hèn mọn và bỉ ổi tức giận đến mức đỏ bừng, lão dùng ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên rồi rống lên tức giận.
- Ngu như heo, tôi ở xa thế này sao có thể duỗi tay đến đó được?
Hạ Thiên nói với vẻ mặt khinh bỉ.
- Hừ, đầu óc hư rồi sao?
Khổng Mính ở bên cạnh chêm lời, đúng là Hạ Thiên cách La Quyền vài mét.
- Vậy thằng khốn nào hại tao?
La Quyền thở hổn hển nhìn bốn phía.
Mọi người đều lui về phía sau, bộ dạng không liên quan đến mình, tất nhiên bọn họ còn chưa bỏ đi, ai cũng muốn xem náo nhiệt.
- Đúng là ngu ngốc, đã nói là tôi làm.
Hạ Thiên tiếp tục dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn La Quyền, hắn búng ngón tay, La Quyền mềm nhũn ngã xuống đất.
- Điều này...Là ai?
La Quyền lúc này đã gần như nổi điên, tuy Hạ Thiên nói rõ là mình làm, nhưng rõ ràng hai bên đứng cách nhau vài mét, hơn nữa còn không có hành động gì.
- Chẳng lẽ lỗ tai cũng có vấn đề rồi sao? Tôi đã nói là tôi làm.
Hạ Thiên rất kỳ quái, hắn đã nói vài lần, đối phương còn hỏi là ai sao?
- Đúng là mày sao?
La Quyền khốn khổ bò lên:
- Mày là ai?
- À, tôi là Hạ Thiên, hạ trong xuân hạ thu đông, thiên trong thiên hạ đệ nhất thiên. Nửa tháng sau khi anh biết mình đã trở thành chân vòng kiềng chính thức thì nhớ đến tôi đấy nhé?
Hạ Thiên dùng giọng không nhanh không chậm nói:
- Tất nhiên, nhớ cũng vô dụng, tôi sẽ không trị cho anh, sau này anh sẽ xứng danh chân vòng kiềng.
- Tốt, rất tốt, tiểu tử, hôm nay tao không dạy bảo mày thì không còn là La Quyền.
La Quyền cực kỳ tức giận.
- Không sao, không là La Quyền thì gọi là La Quyển, hoặc chân vòng kiềng cũng được.
Hạ Thiên cười hì hì nói.
- Giám đốc La, có chuyện gì xảy ra?
Đúng lúc này có vài người mặc đồng phục bảo vệ đi đến tách đám đông.
- Tiểu Chu, các cậu đến rất đúng lúc, đám người này muốn gây rối ở tòa nhà Hải Giang, cậu đưa bọn họ về phòng an ninh đi.
La Quyền nhìn tên cầm đầu bảo vệ rồi dùng giọng tức giận nói.
- Này, chân vòng kiềng, ông nói bậy bạ gì vậy? Đây là ân oán cá nhân giữa chúng ta, có liên quan đến tòa nhà Hải Giang sao? Anh đừng dùng lông gà làm lệnh tiễn, đừng nói lung tung.
Khổng Mính căm giận phản bác.
Tên bảo vệ họ Chu không để ý đến lời nói của Khổng Mính, hắn chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng:
- Cô là người gây rối sao?
- Chúng tôi là người gây rối sao? Nơi đây có nhiều người như vậy, không tin thì anh hỏi đi.
Khổng Mính chỉ tay vào đám người đang đứng xem, nhưng nàng vừa nói ra như vậy thì mọi người chợt tán đi, bọn họ thích xem trò vui nhưng không muốn đắc tội với người.
Cứ như vậy mà mọi người đi sạch, chỉ còn lại vài người đứng nhìn từ xa, mà đám người trong tòa nhà Hải Giang đi ra thấy tình hình cũng tránh xa, giống như sợ lây bệnh ôn dịch.
Khổng Mính thấy đám người xung quanh có biểu hiện như vậy thì lập tức chán nản, đây là thời buổi nào, sao con người thờ ơ như vậy?
- Có phải gây rối hay không thì điều tra là biết ngay, bây giờ mời các người theo tôi đến phòng an ninh.
Bảo vệ họ Chu quát lớn.
- Chúng tôi vì sao phải theo các anh về phòng an ninh?
Khổng Mính rất quật cường, chẳng lẽ chỉ vài tên bảo vệ thôi sao? Có quái gì phải sợ?
- Tiểu thư, không cần ép chúng tôi ra tay.
Tên bảo vệ họ Chu trầm mặt xuống, hắn trực tiếp uy hiếp.