- Thằng khùng!
Hạ Thiên mắng một câu rồi cúp điện thoại, đúng là một thằng điên, dám uy hiếp hắn, nếu không phải đang nói chuyện điện thoại thì hắn đập cho chết tươi rồi.
Điện thoại lại vang lên, Hạ Thiên cầm lên xem, vẫn là số điện thoại vừa rồi.
- Này, gọi hoài thế mày?
Hạ Thiên nhận lấy điện thoại thì mắng ngay, thằng này đúng là đáng ghét.
- Tôi là Đổng Lâm, nói Lãnh Băng Băng nhận điện thoại ngay.
Đầu dây bên kia vang lên một âm thanh tức giận.
"Đổng Lâm sao?"Hạ Thiên nghe thấy cái tên này thì chợt có hứng thú:
- Thì ra là thằng Đổng Lâm ngu ngốc kia sao? Mày là thằng bố láo bị vợ tao xáng cho một bạt tai phải không?
- Mày, mày dám mắng tao à?
Đổng Lâm tức giận đến mức giọng nói run rẩy:
- Tốt, rất tốt, nói cho mày biết, trừ khi Lãnh Băng Băng cầu xin tao, nếu không tao sẽ không bỏ qua cho bọn mày.
- Này, thằng ngu, dù mày cầu xin thì tao cũng không bỏ qua, mày là thằng ngu dám có ý với vợ tao, tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị để anh cho lên thớt.
Hạ Thiên mắng Đổng Lâm xong thì cúp điện thoại.
Lúc này Đổng Lâm cũng không gọi lại, cũng không biết có phải tức chết rồi hay không?
Lãnh Băng Băng lúc này mới từ trong nhà vệ sinh đi ra:
- Có phải vừa rồi điện thoại của tôi đổ chuông không?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu:
- Cảnh sát tỷ tỷ, tôi giúp chị nhận máy.
- Này, ai cho cậu nhận điện thoại?
Lãnh Băng Băng có chút căm tức, ngay sau đó lại hỏi:
- Ai điện thoại đến?
- À, là thằng Đổng Lâm ngu ngốc, mới bị tôi mắng cho một trận.
Hạ Thiên tùy ý trả lời.
- Cái gì, cậu mắng Đổng Lâm sao?
Lãnh Băng Băng rất tức giận:
- Cậu có bệnh sao? Cậu mắng hắn làm gì?
- Ai bảo hắn ngu ngốc dám uy hiếp tôi, còn nói cái gì phải cầu xin, đúng là không muốn sống, dám bắt vợ tôi phải cầu xin. Nếu hắn ở trước mặt thì đã bị tôi đánh cho một trận rồi.
Hạ Thiên dùng giọng bất mãn nói.
- Tôi không phải vợ cậu.
Lãnh Băng Băng tức giận nói, cuối cùng nàng nhịn không được phải hỏi một câu:
- Đổng Lâm nói tôi đi cầu xin hắn sao?
- Đúng vậy.
Hạ Thiên gật đầu:
- Cảnh sát tỷ tỷ, chị cũng đừng đi cầu xin hắn, đừng sợ hắn, cứ để tôi đi xử lý là được.
- Không cần cậu quan tâm.
Lãnh Băng Băng tức giận nói:
- Tôi sẽ không đi cầu xin hắn, cũng không cần cậu giúp tôi.
Lãnh Băng Băng cầm lấy điện thoại, nàng thu dọn vài thứ rồi đi ra khỏi cửa:
- Trước tiên tôi đến cục cảnh sát, cậu đừng đến làm phiền tôi.
Lãnh Băng Băng mở cửa rồi nhanh chóng bỏ đi, nhưng khi đến thang máy nàng cũng nhịn không được phải quay đầu nhìn lại. Khi thấy Hạ Thiên không đuổi đến thì cảm thấy may mắn, trong lòng cũng có chút mất mát.
Khi Lãnh Băng Băng rời khỏi khách sạn thì Hạ Thiên đang điện thoại cho Kiều Đông Hải.
- Hạ Thiên, nghe nói tối qua cậu ở cùng một chỗ với Lãnh Băng Băng sao?
Kiều Đông Hải nhận được điện thoại của Hạ Thiên mà cảm thấy rất bất ngờ.
- Đúng vậy, chúng tôi vào mướn phòng khách sạn.
Hạ Thiên trả lời rất thành thật.
Kiều Đông Hải ở bên kia trầm mặc ba mươi giây, sau đó hắn nói một câu:
- Cậu thật lợi hại.
- Anh có biết Đổng Lâm không?
Hạ Thiên hỏi.
- Đổng Lâm sao? Mà Đổng Lâm nào?
Kiều Đông Hải hỏi ngược lại.
- Chính là tên khốn phó phòng gì đó, trước kia hắn là phó chủ tịch thành phố Giang Hải.
Hạ Thiên trả lời.
Kiều Đông Hải lập tức hiểu rõ:
- À, là tên bị Lãnh Băng Băng cho một bạt tai à? Có, tôi có biết tên này. Đây là một lão sắc quỷ, đặc biệt yêu thích nữ cảnh sát, vì vậy lần đầu tiên hắn nhìn thấy Lãnh Băng Băng thì đã động tay động chân, kết quả là bị người đẹp băng giá xáng cho một bạt tai. Nhưng lão sắc quỷ này lại nhân họa đắc phúc, bây giờ làm đến phó phòng công an tỉnh, có một đám nữ cảnh sát thủ hạ, cũng không biết đã kéo bao em cảnh sát lên giường.
Kiều Đông Hải dừng lại một chút rồi nói:
- Hạ Thiên, cậu tìm Đổng Lâm làm gì?
- À, thằng ngu này muốn gây phiền toái cho cảnh sát tỷ tỷ, tôi muốn xử lý hắn trước.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLHạ Thiên nhanh chóng nói:
- Nhưng tôi không biết hắn, cũng không biết hắn ở đâu, vì vậy anh phải tìm được hắn, sau đó bắt hắn cho tôi.
Kiều Đông Hải càng hoảng sợ:
- Cậu muốn giết Đổng Lâm sao?
- Đúng vậy, vừa rồi hắn còn uy hiếp tôi qua điện thoại, tôi mặc kệ hắn là ai, nếu không ra tay thì kẻ khác lại sợ tôi dễ ức hiếp.
Hạ Thiên nói.
Kiều Đông Hải không khỏi sững sờ:
- Hắn uy hiếp cậu trong điện thoại sao? Hạ Thiên, nói rõ ràng một chút, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?
Hạ Thiên cũng không giấu, hắn nói rõ chuyện vừa xảy ra cho Kiều Đông Hải, nhưng Kiều Đông Hải cũng không nói gì. Đổng Lâm vốn điện thoại cho Lãnh Băng Băng, đối phương không ngờ Hạ Thiên nhận điện thoại, lại bị mắng một trận, vì vậy không uy hiếp mới là lạ.
- Hạ Thiên, không phải Tiểu Kiều đã nói với cậu không được tùy tiện giết người rồi sao?
Kiều Đông Hải không hy vọng Hạ Thiên sẽ giết người, nếu đường đường là phó phòng công an tỉnh bị giết, như vậy chỉ sợ không phải là chuyện của thành phố Giang Hải. Nếu sự việc náo loạn, dù không có chứng cứ Hạ Thiên giết người, nhưng đây là điều cực kỳ bất lợi cho Kiều gia.
- Cảnh sát tỷ tỷ nói tên Đổng Lâm kia không có vấn đề về kinh tế, còn nói là tác phong khó thể vặn ngã đối phương, vì vậy ngoài việc xử lý còn biết làm sao được nữa?
Hạ Thiên cũng không muốn giết người, nhưng nếu bây giờ vào thế bí thì Tiểu Kiều cũng không trách hắn.
- Thật ra vấn đề tác phong cũng không phải không bị vặn ngã. À, Hạ Thiên, tôi có biện pháp rồi. Thế này nhé, cậu chờ tôi ở khách sạn, tôi sẽ đến đón cậu, một lát nữa tôi sẽ nói biện pháp cụ thể.
Kiều Đông Hải trầm ngâm rồi nói.
- Được rồi.
Hạ Thiên cũng không có ý kiến gì với vấn đề này.
Hạ Thiên cúp điện thoại mà xuống lầu, sau đó hắn đứng ở cổng khách sạn chờ Kiều Đông Hải.
Kiều Đông Hải cũng đến rất nhanh, một lúc sau chiếc Cadillac đã xuất hiện trước cổng khách sạn Khải Duyệt. Hắn nói Hạ Thiên lên xe, ngay sau đó xe chạy đi, hắn vừa lái xe vừa nói rõ kế hoạch.
Kế hoạch của Kiều Đông Hải thật ra cũng không có gì phức tạp, Đổng Lâm là lão sắc quỷ, là kẻ thường xuyên gây họa cho nữ cảnh sát. Chỉ cần Hạ Thiên lợi dụng nhược điểm này, chỉ cần quay phim tình cảnh Đổng Lâm đang lăn lộn với một nữ cảnh sát, sau đó phát lên mạng. Đợi đến khi ảnh hưởng của vụ này mở rộng, hơn nữa còn có Kiều Chấn Quốc thúc đẩy, Đổng Lâm coi như xong.
Chỉ cần theo dõi Đổng Lâm thì chắc chắn sẽ bắt được cơ hội tên này chơi bời với nữ cảnh sát, mà khó khăn duy nhất của kế hoạch chính là làm sao để quay phim lại. Nhưng có một cao thủ như Hạ Thiên thì khó khăn cũng không tính là khó khăn, mà khó khăn nhất lại chính là dạy cho Hạ Thiên biết cách sử dụng máy quay.
... ....
Bây giờ trong lòng Đổng Lâm đang bùng lên ngọn lửa tức giận, từ lần đầu tiên được gặp Lãnh Băng Băng thì hắn đã nhớ rõ dáng người và gương mặt xnh đẹp của nữ cảnh sát gợi cảm kia, nếu hắn chụp được nàng, hắn sẽ lợi dụng thân phận phó phòng công an tỉnh mà ép vào khuôn khổ. Nào ngờ trước đó hắn bị nàng xáng cho một bạt tai, sau đó cũng không còn giữ chắc phó chủ tịch, bị điều lên phòng công an.
Sau khi bị đánh thì Đổng Lâm biết Lãnh Băng Băng có hậu trường là Hạ Vân Sơn hùng mạnh, vì vậy hắn đành phải nén giận, coi như ẩn nhẫn vài năm và đến tận bây giờ.
Khi tin tức Hạ Vân Sơn gặp chuyện không may lọt vào tai thì Đổng Lâm cực kỳ vui sướng, ngọn lửa dâm tục đã chôn giấu ở tận đáy lòng cũng bùng lên khó thể ức chế. Lần này hắn nhất định phải chụp bằng được Lãnh Băng Băng vào tay.
Dựa theo kế hoạch, trước tiên Đổng Lâm sẽ cho Quách Hạo kỷ luật Lãnh Băng Băng, sau đó sẽ xuất hiện trước mặt nàng như một đấng cứu thế. Nếu Lãnh Băng Băng muốn khôi phục tự do thì phải ngoan ngoãn lên giường với hắn. Nhưng hắn không ngờ Quách Hạo lại thất bại, dù hắn không biết vì sao đối phương thất bại nhưng cũng chẳng sao, nếu không có hậu trường là Hạ Vân Sơn thì Lãnh Băng Băng chỉ là một đội trưởng cảnh sát hình sự bình thường, mà hắn lại là phó phòng công an tỉnh. Hắn muốn một cảnh sát hình sự nho nhỏ đi vào khuôn khổ là chuyện rất dễ dàng.
Khi Đổng Lâm điện thoại thì muốn thầm ra ám hiệu cho Lãnh Băng Băng, nào ngờ nàng không nhận điện thoại, ngược lại hắn còn bị bạn trai của đối phương mắng xối xả, điều này làm hắn cực kỳ tức giận. Hắn tức tối cũng không phải bị mắng, nguyên nhân là vì tên khốn kia đã hái được Lãnh Băng Băng, đây là chuyện hắn khó thể chịu đựng.
Đổng Lâm cảm thấy tà hỏa bốc lên đầu và phải phát tiết, điều này làm hắn nghĩ đến một người, là Dương Nhạc. Trong cục cảnh sát thành phố Giang Hải, người đứng đầu là người đẹp băng giá thì thứ hai là Dương Nhạc, rõ ràng trong suy nghĩ của Đổng Lâm thì Dương Nhạc chỉ là hàng thứ phẩm thay thế cho Lãnh Băng Băng. Dù người này không đẹp như Lãnh Băng Băng, cũng không có dáng người bốc lửa và sự gợi cảm khủng bố của Lãnh Băng Băng, nhưng chỉ cần xếp vị trí thứ hai sau người đẹp băng giá cũng là quá đủ.
Đổng Lâm đang định đợi đến tối mới phát tiết trên người Dương Nhạc, nhưng đến bốn giờ chiều thì hắn đã phát hiện mình không thể nhịn được. Vì vậy hắn điện thoại cho Dương Nhạc, sau đó lấy cớ rời khỏi phòng làm việc.
Nửa giờ sau Đổng Lâm vội vàng đến khách sạn Lam Thiên, Dương Nhạc đã sớm chờ trong phòng. Đổng Lâm nhìn thấy nàng thì phóng đến vật ngửa lên giường như hổ đói vồ mồi.
Đổng Lâm nhanh chóng kéo quần Dương Nhạc, hắn vẫn để mặc áo trên người nàng. Sau đó hắn đưa cây sắt đã sớm điên cuồng vì dục hỏa đâm vào người Dương Nhạc, ngay sau đó hắn trở nên cuồng loạn.
- Lãnh Băng Băng, tôi cho cô chết... ....
- Lãnh Băng Băng, cho cô chết... ....
Đổng Lâm vừa lên xuống ra vào trên người Dương Nhạc vừa mắng Lãnh Băng Băng, khoảnh khắc này hắn giống như đã toàn toàn xem người phụ nữ oằn oại bên dưới là Lãnh Băng Băng.
Dương Nhạc hình như cũng không quan tâm, nàng rên rỉ rất phóng đãng, không những phối hợp mạnh với động tác của Đổng Lâm, còn phối hợp với tâm lý biến thái của đối phương.
- Hự... ....
Trong cổ họng Đổng Lâm phát ra một tiếng gầm, thân thể đột nhiên run lên rồi đổ sập xuống.
"Đúng là vô dụng!"Dương Nhạc thầm mắng một câu, nhưng ngoài miệng lại ỏn ẻn nói:
- Đổng ca, anh thật lợi hại... ....
Đổng Lâm không có chút phản ứng nào, Dương Nhạc không khỏi cảm thấy có chút kỳ quái, nàng nghiêng người xem xét mà vẻ mặt lập tức tái nhợt. Lúc này Đổng Lâm đang trợn trừng mắt, hai trong đen không nhúc nhích, vì vậy mà Dương Nhạc cẩn thận dùng tay thăm dò chóp mũi của đối phương. Khoảnh khắc này cả người nàng như đơ ra, hô hấp ngừng lại, trống ngực đập lên điên cuồng.