- Hừ, sao tôi không động đậy gì được thế này?
- Tôi cũng không động đậy gì được.
- Con bà nó, tao làm sao vậy?
- Mau, mau giúp tao điện thoại cấp cứu, tao bị trúng gió...
- Con bà nó, người đâu giúp tôi với...
- Hừ, mày cũng không động được, mày cũng không cử động được sao?
- Có quỷ, có quỷ...
...
Vô tình trong đại sảnh yên tĩnh chợt vang lên những tiếng thét chói tai cực kỳ hoảng sợ, không riêng gì đám khách đến đây không thể cử động gì được, ngay cả đám nhân viên phục vụ xinh đẹp mặc sườn xám cũng phát hiện mình không thể động đậy gì được, bọn họ cứ đứng như vậy, đứng như những đứa ngốc vậy.
Lúc này ngoài Hạ Thiên, Lãnh Băng Băng và những thành viên tổ đặc biệt còn có thể hoạt động, cũng chỉ còn duy nhất một mình Tiết Tiểu Đao đang đau đến mức co rút người trên mặt đất là có thể động đậy được.
- Tất cả im mồm.
Hạ Thiên chợt hét lên:
- Nếu không muốn câm thì yên tĩnh một chút, tôi chỉ đâm một châm lên người các người, cho các người tạm thời không thể động đậy.
Tuy Hạ Thiên không lớn tiếng nhưng lại ẩn giấu một lực lượng lớn, sau khi nghe xong lời nói của hắn thì cả đại sảnh chợt yên tĩnh trở lại, mỗi người đều dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía Hạ Thiên. Tên này rốt cuộc là người hay quỷ? Hắn sao có thể làm cho mọi người không thể động đậy được?
Khi thấy đại sảnh đã yên tĩnh trở lại thì Hạ Thiên rất thỏa mãn, hắn nhìn lướt qua chung quanh, sau đó hắn thấy một tên có mang theo camera, vì vậy hắn lóe người đến trước mặt đối phương, đâm một châm lên người tên này:
- Này, nhớ kỹ, quay phim tên Tiết Tiểu Đao này, nếu làm tốt thì anh bỏ qua cho chú, nếu không thì anh xử lý cả chú.
- Vâng, tôi nhất định sẽ làm tốt.
Người kia liên tục mở miệng nói.
- À, như vậy mới tốt.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLHạ Thiên lóe người lên, hắn tiến lên đá một cái lên người Tiết Tiểu Đao, đá Tiết Tiểu Đao đang lăn lộn dưới đất phóng lên không, sau đó hắn nhảy lên tung vài chục cú đá lên người Tiết Tiểu Đao.
- Á...Á...Á...
Tiết Tiểu Đao liên tục kêu gào thảm thiết, đám người ở đây nghe thấy vậy mà cảm thấy trong lòng lạnh băng, đám anh em của Tiết Tiểu Đao thì càng căm hận, tên khốn kia đúng là đá
"quá đẹp".
- Đúng là quá mạnh mẽ, chỉ cần ta có thể học được một phần cũng coi như phát đạt rồi.
Một đội viên trong nhóm của Lãnh Băng Băng chợt thì thào.
- Rầm.
Tiết Tiểu Đao nặng nề rơi xuống đất, sau đó tiếng kêu thảm thiết cũng dừng lại, cuối cùng tên này cũng hôn mê.
- Đúng là đánh mất vui.
Hạ Thiên tỏ ra khinh bỉ, sau đó hắn lại đá lên người Tiết Tiểu Đao, mà Tiết Tiểu Đao cũng vì đau quá mà tỉnh lại.
- Không được phép đánh cha tôi, không cho phép đánh cha tôi...
Một âm thanh trẻ nhỏ chợt vang lên:
- Lớn lên ta nhất định sẽ giết ngươi, sẽ giết ngươi...
Người lên tiếng không phải là ai khác mà chính là nhân vật chính của tối hôm nay, là đứa con mười tuổi của Tiết Tiểu Đao, là Tiết Quý. Tiết Quý này lớn lên thật sự không được như cha mình, mắt nhỏ mũi nhỏ, lại còn gầy như cây sậy.
Hạ Thiên nhìn qua Tiết Quý, sau đó hắn nói với vẻ mặt khinh bỉ:
- Ba của ngươi đúng là ngu ngốc, mà ngươi cũng ngốc không kém, lớn lên muốn giết anh đây mà có bộ dạng ốm đói vậy sao? Mới mười tuổi đã chơi ma túy, không biết có còn lớn lên được nữa không.
- Cái gì? Không thể nào, không thể nào, con tao không hít ma túy...
Tiết Tiểu Đao vốn đau đến mức lăn qua lăn lại chợt quên đau đớn mà rống lên với Hạ Thiên.
- Thằng ngu, anh là thần y, có hít ma túy hay không thì anh nhìn vào là biết ngay.
Hạ Thiên đạp lên người Tiết Tiểu Đao:
- Được rồi, bây giờ nên làm chuyện chính sự, nghe nói nhiều năm qua chú em làm không ít chuyện xấu, bây giờ chú còn xây dựng cả nhà xưởng chế tạo ma túy. Kể từ lúc này bắt đầu, chú nói tất cả chuyện xấu ra, cũng mau khai ra nhà xưởng chế tạo ma túy ở chỗ nào cho anh.
- Tiểu Quý, con...Con hít ma túy sao? Chuyện xảy ra khi nào? Sao bố không biết?
Tiết Tiểu Đao lại không trả lời Hạ Thiên, hắn chỉ nhìn con rồi hỏi.
- Này, thằng ngu, anh đang hỏi chú.
Hạ Thiên rất bất mãn, hắn lại đá lên người Tiết Tiểu Đao.
- Con bà mày, Hạ Thiên, mày cho rằng ông sẽ nói ra sao? Có giỏi thì cứ giết tao đi, nếu không ông sẽ cưỡi lên con đàn bà của mày.
Tiết Tiểu Đao chợt dùng ánh mắt căm tức nhìn Hạ Thiên, vẻ mặt rất dữ tợn, còn có chút điên cuồng.
Hạ Thiên đâm một châm lên người Tiết Tiểu Đao, một tiếng kêu kinh thiên động địa vang lên, tất nhiên âm thanh đó truyền ra từ miệng của Tiết Tiểu Đao.
- Thằng ngu, anh sẽ để chú mày sống không bằng chết, nếu chú không nói thì cứ ở đó mà hưởng thụ tra tấn.
Hạ Thiên nói, sau đó hắn tiếp tục đâm vài châm lên người Tiết Tiểu Đao, mà đối phương càng kêu gào thảm thiết.
Tiết Tiểu Đao thật sự kêu thảm thiết làm cho đám người trong đây nghe được phải sợ hãi, dù là những thành viên tổ đặc biệt của Lãnh Băng Băng cũng thật sự sợ hãi. Hạ Thiên cuối cùng đang làm gì, sao có thể làm cho đại ca hắc đạo ở thành phố Tinh Thành này kêu gào thảm thiết như vậy?
- Hừ, phải để cho tên khốn này chịu chút khổ sở, nếu không hắn cũng chẳng biết anh đây là ai.
Hạ Thiên lười biếng nói một câu, sau đó hắn không tiếp tục quan tâm đến Tiết Tiểu Đao mà đi đến bên cạnh Lãnh Băng Băng, sau đó thuận tay kéo nàng vào lòng, còn cười hì hì:
- Băng Băng, cho tôi hôn một cái.
Lãnh Băng Băng hơi đỏ mặt, trong lòng có chút bất đắc dĩ, chồng nàng lại muốn làm xằng bậy, bây giờ đang ở đâu, hắn lại có tâm tư đó sao?
Nhưng sự thật chứng minh Hạ Thiên này đã muốn làm gì thì sẽ làm cho đến cùng, vì vậy mà hắn hôn lên môi Lãnh Băng Băng.
Tuy Lãnh Băng Băng cảm thấy tình huống này thật sự không đúng nhưng cũng không đẩy Hạ Thiên ra, ngược lại còn hôn đáp trả. Tình cảnh này thật sự làm cho người ta trợn mắt há mồm, ngay cả đám thành viên đội đặc biệt của Lãnh Băng Băng cũng cảm thấy tình huống có chút quỷ dị, Hạ Thiên và Lãnh Băng Băng này xem ra có khẩu vị rất lớn.
Trong bữa tiệc rềnh rang hôm nay có vài trăm người đang đứng hoặc ngồi, bọn họ giống như tượng gỗ nhìn một cặp nam nữ hôn nhau cháy bỏng, khốn nổi trong đó lại có một kẻ đang kêu gào thảm thiết, cực kỳ khủng bố, cách đó không xa còn có một kẻ cầm camera quay lại tình huống đang xảy ra, nếu nói là quỷ dị bình thường cũng không đủ.
Mà tình huống quỷ dị này thật sự kéo dài mười phút.
Hạ Thiên hôn Lãnh Băng Băng mười phút, mãi đến khi nàng cảm thấy thật sự không thể nào hít thở được thì hắn mới buông ra. Hạ Thiên hôn xong thì cố gắng áp chế để không đưa nàng đi thuê phòng, vì còn chưa làm xong việc, chưa thể bỏ đi ngay.
- Băng Băng, người này kêu gào quá khó nghe.
Hạ Thiên nói một câu, sau đó hắn cầm ngân châm đâm lên người Tiết Tiểu Đao, tiếng kêu thê lương chợt dừng lại.
- Này, thằng ngu, bây giờ đã chuẩn bị nói ra những chuyện xấu đã làm chưa?
Hạ Thiên nhìn Tiết Tiểu Đao:
- Nếu chú không nói thì anh sẽ cho hưởng thụ tư vị lúc nãy một lần nữa.
Tiết Tiểu Đao cố sức bò lên, hắn cố gắng đứng thẳng người, vẻ mặt cực kỳ tái nhợt, cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Lúc này hắn thật sự chẳng còn phong độ gì, chỉ còn lại sự khốn đốn như chó nhà tang, nhưng người nào cũng có thể thấy sự kiêu ngạo và hung ác trong ánh mắt hắn.
Tiết Tiểu Đao nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt cực kỳ oán độc, âm thanh của hắn bây giờ có hơi khàn nhưng lại chất chứa nỗi căm hận thấu xương:
- Hạ Thiên, tao thề nhất định sẽ băm mày thành vạn mảnh, sẽ cho hàng ngàn người cưỡi đàn bà của mày...
Tiết Tiểu Đao còn chưa dứt lời thì tiếp tục kêu gào thảm thiết, vì Hạ Thiên đã đâm cho một châm.
Hạ Thiên nhìn sang bên cạnh, hắn không thấy có bất kỳ con dao nào nhưng lại có rất nhiều đũa, vì vậy hắn chợt thay đổi ý nghĩ:
- Tiết Tiểu Đao, chú thật sự không có chút sáng ý, dùng dao băm thành vạn mảnh là quá cũ, anh muốn dùng đũa hơn.
Hạ Thiên cầm lấy một cây đũa rồi quay sang nhìn Lãnh Băng Băng, hắn cười hì hì:
- Băng Băng, chị có biết thế nào là ngàn đũa vạn động không?
- Nào có cái gì là ngàn đũa vạn động?
Lãnh Băng Băng lắc đầu, chồng nàng thật sự rất thích làm những chuyện cổ quái.
- À, trước kia thì không nhưng kể từ hôm nay ngàn đũa vạn động sẽ được phát minh ra.
Hạ Thiên nghiêm trang nói:
- Ngàn đũa vạn động chính là dùng đũa để đâm lên người tên khốn kia tạo nên hàng ngàn lỗ hổng.
- Chồng, điều này hình như hơi khó, nên đâm mười lỗ thì hay hơn.
Lãnh Băng Băng lại có hứng thú lên tiếng.
- Đúng vậy, nhưng đối với tôi thì không quá khó.
Hạ Thiên nói rồi dùng đũa đâm lên cánh tay của Tiết Tiểu Đao:
- Băng Băng, chị xem, không phải có mười cái lỗ rồi sao?
- Á.
Tiết Tiểu Đao càng kêu gào thảm thiết, trên cánh tay của hán xuất hiện vài lỗ hổng, nhưng dù là Lãnh Băng Băng cũng không biết vì sao những lỗ hổng kia lại xuất hiện.
- Tiếp tục đâm, mười cái, một trăm cái, à, đâm một ngàn cái rồi nói sau.
Hạ Thiên dung đũa đâm lên tay của Tiết Tiểu Đao, chỉ sau một lát thì cả cánh tay của tên này toàn những lỗ nhỏ. Tuy tình huống cực kỳ khủng bố nhưng ngạc nhiên là không có máu chảy ra, cũng không biết Hạ Thiên làm thế nào.
Đến lúc này ngoài Lãnh Băng Băng thì vẻ mặt đám người nơi đây đều tái nhợt, ai cũng không dám thở mạnh, ngay cả đám đội viên tổ đặc biệt cũng bị dọa cho sợ hãi. Đám bạn bè và thủ hạ của Tiết Tiểu Đao thì càng bị dọa cho ngất đi, có vài tên thậm chí còn đái ra quần.
Tiết Tiểu Đao kêu lên thảm thiết không ngừng nghỉ, mãi đến khi Hạ Thiên đâm một châm lên người thì hắn mới dừng lại.
- Này, thằng ngu, chú bắt đầu khai ra hay để anh tiếp tục đâm?
Hạ Thiên cầm một cây đũa dùng giọng không chút hoang mang nói.
Nghe như vậy thì ít nhất có một nửa số người ở đây muốn Tiết Tiểu Đao mở miệng khai ra, vì bọn họ thật sự không chịu nổi. Một nửa người còn lại sở dĩ kiên trì cũng vì bọn họ biết rõ, nếu Tiết Tiểu Đao khai ra thì mình cũng xong đời.